Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 58: Thơm phưng phức (2)

- Lão Ngụy, đừng dây dưa nữa. Lão Triệu nghe thấy hai người đối thoại thì dừng chân, dẫn Bột Bột quay lại, nói lớn: - Chưa phải chỗ an toàn đâu.

"Cheng!" Một tiếng, Lão Ngụy dồn hết sức đánh bay vũ khí của Tiểu Ly, túm lấy cổ áo hắn: - Tiểu Hồ Ly, lão tử không cần biết các ngươi đang làm cái trò gì, ta chỉ cần các ngươi mau chóng đưa đứa bé này tới bên cạnh đại soái, nói cho ngươi biết, mạng của nó quan trọng hơn tất cả chúng ta cộng lại đấy.

Tiểu Ly kinh ngạc nhìn thiếu niên đen xì đứng cạnh Lão Triệu, tuổi chắc là mười muột một gì đó, gầy còm ngốc ngốc, chắc do ăn uống thiếu thốn, không thấy có gì đặc biệt: - Cái gì, thẳng nhóc này? Chẳng lẽ đây là con tư sinh của đại soái... Á, không phải thì thôi, cứ thích cậy lớn bắt nạt bé, yên tâm đường lui an toàn, đều là huynh đệ thủ vệ. Hôm nay có sáu con ưng bay lượn trên thành bảo, tình hình rất quỷ dị, nên bọn ta đi trinh sát.

Lão Ngụy và Lão Triệu không kìm được đắc ý, cùng vỗ vai Bột Bột, Bột Bột nhanh nhẹn trèo lên tảng đá cao nhất, lấy sáo xương ra thổi.

Tiểu Ly không hiểu gì, tên nhóc kia thổi sáo không ra tiếng, chẳng lẽ đầu óc nó có vấn đề, đột nhiên không trung truyền tới tiếng chim kêu, sau đó một bóng đen từ trên không lao xuống, lướt qua đầu hắn, hai cái cánh lớn vỗ phành phạch cuối cát bụi vào đầy mồm, Tiểu Ly khạc nhổ liên hồi, đến khi mở mắt ra thì thấy một con Hải Đông Thanh đang dùng đầu cọ vào chân Bột Bột.

Bột Bột lấy ra một miếng thịt khô, cắn răng xé ra đem cho Hải Đông Thanh một mẩu, trên trời lại có tiếng rúc lớn, năm con chim lao xuống, vỗ cánh bay quanh nó.

Hai mắt Tiểu Ly tức thì rực lửa, cẩn thận tới gần tảng đá, giọng khàn đi: - Này, của, của, của ngươi đấy à? Con, con chim ấy?

Bột Bột kiêu ngạo gật đầu.

Tiểu Ly thoáng cái biến thành chó con, đi quanh Bột Bột, chà chà tay: - Cho ta một con được không, ta không để ngươi thiệt đâu, ngươi xem, thanh đao này bên trên có nạm vàng nhé, không phải quý tộc không có đâu.

Bột Bột lắc đầu, người Nữ Chân không đem huynh đệ ra đổi.

Tiểu Ly gãi đầu gãi tai, cuối cùng lấy ra một cái ngọc bài huơ trước mắt Bột Bột: - Đây là quà sinh nhật mười tuổi của ta, do đại soái cho đấy, mẹ ta chưa bao giờ để nó rời khỏi người ta, cho ngươi luôn, xong rồi nhé, ta lấy một con Hải Đông Thanh.

Nói xong Tiểu Ly vỗ ngọc bài vào tay Bột Bột, cười hì hì đi về phía một con Hải Đông Thanh to nhất, là con lúc nãy vỗ cánh khiến cát vào đầy mổm hắn, đưa ra một miêng thịt... Chợt cả người bị kéo mạnh về phía sau.

Chỉ thấy cái mỏ sắc bén của con Hải Đông Thanh vụt qua, Lão Ngụy tóm cổ hắn, bợp một phát: - Suýt nữa thì phế tay rồi biết không, bọn chúng được huấn luyện không nhận đồ ăn từ người lạ.



Lão Hổ đang dẹp dẹp chiến trường, đột nhiên nghe thấy tiếng la hét của Tiểu Ly, quay đầu thấy tên này đang chạy tới, nhíu mày: - Nhiệm vụ cả ngươi là canh gác cơ mà, chạy tới đây làm gì, yên tâm không thiếu phần của ngươi đâu.

Tiểu Ly kéo tay Lão Hổ, giọng kích động, nói năng lẫn lộn: - Lão Đại trúng lớn rồi, có biết sáu con Hải Đông Thanh ở đâu ra không? Là của một thằng bé, ngốc lắm, có vẻ rất dễ lừa, ta không mang theo nhiều đồ tốt, không lừa được của nó, ngươi ra tay không thành vấn đề, do Lão Ngụy dắt về.

- Ở đâu? Lão Hổ ngẩng đầu lên trời không thấy gì cả:

Tiểu Ly quay đầu Lão Hổ hướng về phía tảng đá kia, mới phát hiện ra sáu con Hải Đông Thanh đang rúc đầu vào cánh giữ ấm.

Lão Hổ run tay rơi cả chiến lợi phẩm vừa nhặt được, gạt Tiểu Ly sang, chạy ngay lên núi, vừa chạy vừa hét: - Gọi Báo Tử, con bà nó, đây là thiên lý nhãn đấy, nhanh.

Sắp tới chỗ sáu con chim, Lão Hổ chạy chậm dần, cứ như sở chúng kinh động bay mất, nhìn thấy "thằng bé ngốc" kia, lục người có gì hay là mang ra hết: - Ha ha, huynh đệ chuẩn bị gia nhập Thiếu niên quân hả? Gọi ta là Lão Hổ được rồi, từ nay chúng ta là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có đồ tốt cùng chia, ha ha ha.

Lão Ngụy đá Lão Hổ ngã lăn quay, cười âm hiểm: - Xéo đi, đừng giở trò này ra lừa người, ta sẽ đưa Bột Bột tới dưới trướng đại soái, đám tiểu Vương Bát Thiếu niên quân các ngươi nằm mơ đi.

Lão Hổ bật dậy cãi ngay: - Phàm là người chưa tròn mười tám tuổi trong quân đều thuộc về Thiếu niên quân của ta, quy củ này luôn dùng trước giờ, kệ, vị huynh đệ này phải gia nhập Thiếu niên quân.

Bột Bột nhìn trái nhìn phải, một mặt hâm mộ giáp trụ trên người Lão Hổ, một mặt quyến luyến Lão Ngụy, dù sao nó còn nhỏ, cuộc sống trước kia đơn thuần lại thiếu thốn, sức kháng cự trước mòn đồ tốt rất thấp. Lão Ngụy cảnh giác kéo Bột Bột đi, không cho nó rời mình, ông quá biết đám khốn kiếp Thiếu niên quân rồi, trước kia còn đỡ, sau khi có đám người hoàng gia trà trộn vào, không học được cái gì hay, chỉ học được cái tính ngông nghênh, thích cái gì là cướp cái đó, cực kỳ tồi tệ, phải gọi là Ác ôn quân, Lưu manh quân mới đúng.

Báo Tử cưỡi ngựa tới, ngựa còn chưa dừng đã nhảy xuống ôm chầm lấy Bột Bột, chỉ ngựa của mình: - Huynh đệ, giỏi lắm, đi ngàn dặm còn đứng vững được, đây là chiến mã giống Tây Vực mà ca ca bắt được, còn một bộ khải giáp vốn cho đệ đệ ta, giờ nó muốn đi thi làm trạng nguyên, không cần nữa, tặng ngươi luôn. Nói tới đó nhiệt tình bóp vai Bột Bột: - Vóc dáng tốt lắm, là mãnh tướng trời sinh đây, mặc khải giáp Thiếu niên quân lên thì tha hồ oai phong, huynh đệ chúng ta đi.

Lão Ngụy đang định kéo Bột Bột lại, không ngờ cánh tay tê dại, giật mình quay đầu, thấy Tiểu Ly đang bóp vào huyệt ở khuỷu tay, cười âm hiểm liền tức giận: - Tiểu Hồ Ly, ngươi muốn chết.

Báo Tử chớp thời cơ đặt hai tay lên eo Bột Bột bế xốc nó lên ngựa, Lão Hổ vỗ mông một cái, chiến mã lao vút đi, sáu con Hải Đông Thanh vỗ cánh bay theo, ba tên Ác ôn quân cười dài tung mình bỏ chạy.

Lão Triệu giữ lấy Lão Ngụy đang nổi cơn lôi đình: - Chớ giận, chớ giận, dù sao chúng ta cũng đã đưa Bột Bột tới địa bàn của đại soái là ổn rồi. Lúc đầu ta còn có chút toan tính, nhưng mà ở bên thằng bé này lâu, không cần chút công tích đó nữa, thấy nó bình yên là vui rồi.

Lão Ngụy nhíu mày: - Bột Bột tứ cố vô thân, bản tính lại đơn thuần, thế nào cũng bị chúng nó ức hiếp.

- Ha ha ha, ngươi sai rồi, đừng quên Bột Bột còn hoang dại hơn đám Thiếu niên quân, bản lĩnh không kém, so với việc nói chúng ta đưa nó tới đây, không bằng nói là nó đưa chúng ta an toàn tới đây, tin ta đi, Bột Bột sẽ cho đám khốn kiếp đó ôm hận.

- Không thấy nó ghét học chữ mà dọc đường ra sức học tập sao, nói lên nó là đứa rất có tư tưởng rất biết suy nghĩ đấy.

Lão Ngụy cười ha hả: - Đúng thế, để xem mèo nào cắn mỉu nào.

Chập tối, đoàn người Lão Ngụy cuối cùng cũng trở về Nhạn Môn Quan.

Sau khi nghe đám Lão Triệu kể lại đầu đuôi câu chuyện, Vân Tranh cười lớn: - Làm tốt lắm, Bột Bột tuy còn nhỏ, nhưng ở trong quân tác dụng của nó sẽ còn hơn cả trăm thám báo. Trước tiên phải để nó coi đây thành nhà của mình mới yên tâm dùng được. Lão Triệu, Lão Ngụy, các ngươi quen thuộc với nó, vậy tiếp tục theo nó đi, nếu nó thích ở cùng Thiếu niên quân cũng tùy nó, nhưng các ngươi phải nhanh chóng chọn được người khống chế Hải Đông Thanh, chọn ngay trong Thiếu niên quân. Ta sẽ gửi thư về nhà, để phu nhân gửi Hải Đông Thanh thu thập được trước kia tới Nhạn Môn quan.

Lão Ngụy nhịn rất lâu đứng lên nói: - Đại soái, nó chỉ còn là một đứa bé..

Vân Tranh xua tay cắt ngang: - Ta biết, nhưng chuyện liên quan tới tồn vong của đại quân, ta không thể cẩn thận được, lui ra đi, ngươi hãy đích thân lựa chọn, không cần kỵ húy đám người hoàng tộc.