Tên kia vừa tới gần Vân Tranh chuẩn bị lên tiếng thì con đại thanh mã phì mũi, nhe răng ra, móng trước cào đất, con Ô vân đạp tuyết không ngờ lắc đầu hí liên hồi, không chịu tiến lên.
- Ngoan, ngoan nào... Vân Tranh cúi mình vuốt ve đại thanh mã, thật lạ, chưa bao giờ thấy nó nổi giận như thế, cưỡi nó suốt từ hồi ở Hùng Ưng bộ về, tới nay đã hơn ba năm rồi, nó rất thuần tính:
Tiếu Lâm lạnh nhạt nói: - Kia là con ngựa thiến, nên nó không thích.
Chẳng khó đoán ra kẻ kia là ai, nghĩ rằng chuyện này đắc tội với hắn rồi, nhưng không ngờ hắn cuống quít nhảy xuống ngựa, cười hì hì chạy tới trước mặt Vân Tranh chắp tay nói: - Tiểu đệ sớm nghe đại danh Vân huynh như sấm nổ bên tai, hôm nay được gặp, quả nhiên là bậc anh hùng hiếm thấy, tiểu đệ Tào Vinh, nhậm chức đô giám Vĩnh Hưng quân, sau này mong được Vân huynh chỉ điểm nhiều hơn.
Vân Tranh bất ngờ lắm, tên này rộng lượng thế sao? Nhìn cái mặt tròn tròn, má phinh phính như ngậm hai cái bánh bao trong mồm, tuy không thể nói là điển trai, cũng coi như dễ làm người khác nảy sinh thiện cảm. Người ta giữ lễ nghi, mình tất nhiên không thể thất lễ, vội xuống ngựa, bỏ mặt nạ ra đáp lễ: - Vừa rồi thất lễ quá, chiến mã của huynh đệ cục tính, thiếu chút nữa làm Tào huynh kinh sợ, theo lễ tiết trong quân thì lỗi sai là ở ta, xin được bày rượu bồi tội.
Tào Vinh cười cực kỳ vui vẻ: - Đâu có, bảo mã của Vân huynh là dùng để ra trận giết địch, Ô vân đạp tuyết của tiểu đệ tuy cưỡi thoải mái một chút, nói cho cùng chỉ là đồ chơi, xảy ra chuyện như thế cũng phải thôi, đâu phải lỗi của ai. Nay đã cùng Vân huynh cộng sự, không bằng huynh đệ ta tới Linh Tê các một chuyến tâm tình, không ngờ Thành Đô nho nhỏ lại có một chỗ hay như vậy, thực sự làm tiểu đệ bất ngờ, cứ ngỡ tới đây sẽ buồn chán lắm.
Vân Tranh hiện giờ hoàn toàn không có hứng thú, nhưng lại không tiện chối từ, vả lại gần đây Hoa Nương không thấy đến Vân gia ở, chẳng biết có phải vì lần mình thổ lộ đó mà tránh mặt mình không nữa, thế nên đồng ý ngay: - Huynh đệ ta là chủ nhà, phải làm trọn trách nhiệm, để ta thay chiến giáp rồi đi, được chăng?
Tào Vinh vái dài một cái rồi cùng Vân Tranh hẹn thời gian, lễ nghi chu đáo quá mức làm Vân Tranh hồ đồ, đây là tên hoàn khố người ta hay kể sao?
- Lão Tiếu, có biết kẻ này không?
Tiếu Lâm lắc đầu: - Chưa từng gặp, nhưng cũng không lạ gì, nhát gan, hào sắc, vô dụng, nhưng không ngốc, đó là con cháu tướng môn tiêu chuẩn, đặc sản của Đại Tống ta đấy, loại này ăn chơi hưởng lạc tinh thông, lên chiến trường là run cầm cập. Người ta lấy lòng ngươi đấy, để khi lên trận thì ngươi đi, khổ cực thì ngươi chịu, ăn chơi thì hắn bỏ tiền, thăng quan thì hắn giúp, thậm chí có thể gánh tội giúp ngươi, chỉ cần có tên trong bảng báo công là đủ.
- Đó là bí quyết đứng vững của thế gia tướng môn nhiều năm qua, bọn họ tuyệt đối không tham thể hiện trên chiến trường, không làm việc ngoài quy củ, một lòng trung thành với hoàng đế, thấy tiền tài là đâm đầu vào, giữ được tước vị là mong muốn hàng đầu.
Vân Tranh nghe hết, hồi lâu cười dài: - Không tệ, biết mình biết người, chuyện mình không làm được thì giao người khác, không phải là chuyện xấu.
Tiếu Lâm giận dữ hừ một tiếng: - Quốc gia sớm muộn gì cũng bị thứ sâu mọt khoét rỗng, ngươi còn thấy không tệ là sao?
Vân Tranh càng cười to, dùng roi ngựa chỉ Tào Vinh: - Ở Đại Tống ta người có năng lực lại vì không có chỗ dựa mà không được trọng dụng thì nên đi theo quan trên như thế mới có thể thi thố tài năng, chỉ là, nếu điều kiện ưu đãi như ông nói, bên cạnh phải có vài người tài hoa chứ, xem đám người theo hắn, chỉ giống lưu manh vô lại.
- Người có bản lĩnh thà tài năng mai một chứ không chịu khuất mình dưới loại người như thế, đạo bất đồng, bất khả thuyết. Tiêu Lâm sầm mặt quất mạnh đuôi ngựa, dẫn binh mã về đập Đô Giang:
Vân Tranh nhún vai đánh ngựa về nhà, thấy ở đại môn treo tờ giấy trong nhà có chuyện không tiếp khách, việc gì nhỉ, gãi gãi đầu vào nhà, thấy Lục Khinh Doanh khoác áo lông cừu ngồi trên cái ghế lớn trước tiểu viện Cát Thu Yên, bên trong là một đám nha hoàn phó dịch chưng rượu, cái quái gì thế này?
Từ trong phòng của Cát Thu Yên, khói đen cuồn cuộn bốc ra,
Lục Khinh Doanh kéo tay Vân Tranh, nói nhỏ: - Thu Yên đang bái tế người thân, nhờ Lão Liêu mua cho rất nhiều hương nến, cúng từ giờ ngọ, khóc tới nhũn người rồi, chàng đừng vào, chỉ một lần thôi, để cô ấy toại nguyện đi, sau này sẽ yên lòng làm tiếu thiếp trong nhà.
Vân Tranh gật đầu, lão bà của mình tính khí hơi nhỏ nhen một chút, nhưng luôn biết đúng sai chừng mực: - Cô ấy đốt tiền giấy, còn nàng cất rượu làm gì, yểm hộ à?
Lục Khinh Doanh chĩa tay vào trán Vân Tranh cười: - Trương phu nhân mấy hôm trước có tới nhà thăm thiếp, cứ luôn mồm khen rượu nhà ta ngon, tiếc là tới kinh thành không có để uống nữa.
Vân Tranh ồ một tiếng, té ra lão già đó đi theo con đường ngoại giao phu nhân, Vân gia tặng ít rượu thuộc về thổ sản, đó là tình nghĩa đồng liêu, không ai nói được gì, mang lên kinh thành đem tặng còn giá trị hơn cả tặng tiền bạc.
Khi Lục Khinh Doanh giúp Vân Tranh thay y phục, hỏi: - Hôm nay chàng không vui à?
- Ừ, bằng đó người chết, làm sao vui được. Vân Tranh vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên của Lục Khinh Doanh: - Sinh một đứa con mất mười tháng, nuôi khôn lớn trưởng thành mất mười tám năm, nhưng một đao chém xuống là toàn bộ hi vọng của cha mẹ đều lãng phí, ta không thương tiếc những kẻ đó, chỉ thương thay cho những bậc cha mẹ trong thiên hạ, có ai là không muốn con cái mình vui vẻ lớn lên.
Lục Khinh Doanh cài ngọc bội cho Vân Tranh hỏi: - Đó là nguyên nhân khiến chàng muốn tới Linh Tê các thả lỏng một chuyến đấy à?
Vân Tranh vờ giận, hùng hổ hỏi: - Thì sao nào?
Lục Khinh Doanh cười hì hì đẩy Vân Tranh ra ngoài: - Tiểu nữ tử đâu dám cản đại nhân tìm vui thú, ngài nhớ về nhà là được.
- Tất nhiên phải về, nếu không nàng đốt nhà mất. Vân Tranh hôn nhẹ lên môi Lục Khinh Doanh, nàng rất dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, thừa biết mình chỉ đi gặp Tào Vinh, vẫn làm bộ u oán khiến tâm tình mình tốt lên:
- À phu quân tới đó có gặp Hoa Nương tỷ tỷ thì nhớ bảo tới nhà ta nhé, lâu rồi không gặp, thiếp nhớ lắm. Từ lúc mang thai còn chưa có dịp khoe với Hoa Nương là nuối tiếc duy nhất của Lục Khinh Doanh:
Có điên mới đi tin lời ma quỷ của nàng, Vân Tranh chợt đoán ra vì sao Hoa Nương trốn rồi, cười khổ bẹo má nàng đi ra ngoài, quát Vân Nhị và Tô Thức đang ngồi vắt chân chữ ngũ làm đại gia, thấy chúng vội sửa tư thế mới hài lòng.
Trong nhà luôn làm người ta thư thái, tuy đám phó dịch vẫn đốt bếp làm khói nghi ngút, nhưng ra đến cửa thì tâm tình khác hẳn lúc về rồi.
Khi tới con phố có Linh Tê các tọa lạc thì nhìn thấy Đoạn Hồng đang dẫn người tra xét từng nhà, cái tên này luôn có thành kiến với Vân Tranh, chắp tay qua lo một cái rồi làm việc của mình.
- Thiếu gia, tên này rất đáng ghét, lúc nào cũng nghe ngóng chuyện nhà ta, Hạo Nhị nhắc tiểu nhân mấy lần rồi, có cần để tiểu nhân giáo huấn hắn một chút không, tránh sau này làm việc không tiện. Hầu Tử âm trầm nhìn Đoạn Hồng đang đi xa:
- Không cần, có một người như vậy tồn tại cũng tiện nhắc chúng ta thêm cẩn thận, làm việc không thể quá trắng trợn, nếu không là tự chuốc lấy diệt vong.
Hầu Tử gật đầu, có điều hắn vẫn rất bất mãn với Đoạn Hồng, trên đời bao nhiêu quan viên thối tha, không thấy hắn đụng vào, cứ nhòm ngó Vân gia.