Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 5 - Chương 39: Cướp pháp trường

Đi trước là mấy tên cường đạo tội ác cực lớn, người ta lại chỉ nhìn chằm chằm vào cơ thể đã lâu không tắm rửa của Lưu Ngưng Tĩnh, nam nhân thô bỉ không chớp mắt, nữ nhân hạ lưu thì thầm to nhỏ, dục vọng nhìn trộm chỗ riêng tư của người khác đều được thỏa mãn tột độ.

- Vén tóc ả lên đi, lão tử chỉ nhìn thấy một cái vú thôi, thế là sao hả? Có tên đại hán tai dơi mặt chuột hô to:

Vân Tranh vung tay, "chát" một tiếng, roi ngựa làm bằng da trâu quất thẳng vào mặt, tên khốn đó liền ôm mặt lăn lộn kêu gào dưới đất, lại đưa mắt nhìn tên bộ khoái đang đưa tay ra định kéo tóc Lưu Ngưng Tĩnh, làm hắn rụt tay lại.

Đám đông nhốn nháo xung quanh tức thì yên tĩnh hẳn, không ít người lùi lại sau, tránh xa vị tướng quân đeo mặt nạn quỷ dữ dằn, cái mặt nạ này không ai không biết, đó là tướng chủ Giáp Tử doanh, nghe đồn đeo mặt nạ để tiện giết người, Diêm Vương sẽ không biết là ai để trừng phạt.

Tên đại hán kia cũng lập tức bị đồng bọn kéo đi, nếu là sương quân khác bọn chúng còn dám chửi bới vài câu, nhưng gặp phải Giáp Tử doanh đành phải nhận xui xẻo, đám người giữa trời mưa mặc thiết giáp kia ánh mắt liếc nhìn ai cũng như muốn chém chết, hơn nữa người ra tay chính là tướng chủ Giáp Tử doanh, mặt nạ quỷ tướng quân uy danh cực lớn.

Lưu Ngưng Tĩnh đột nhiên hất đầu để tóc tách sang bên, lộ toàn bộ thân thể ra ngoài, lớn tiếng nói: - A Di Đà Phật, ánh sáng rực rõ khác nào chốn vô cực, hơn nhật nguyệt ngàn vạn lần, ánh sáng chiếu tới đâu, nhân gian không còn tăm tối, mọi nơi sáng tỏ. Ta vì phật đã sinh con đẻ cái, dùng nhục thân thi ân khắp thiên hạ, không độ hết được hung tàn của con người là sai của ta, nay ta được phật đà triệu về thế giới cực lạc, không bao lâu sẽ trùng sinh quay lại.

- Vì thế các ngươi hãy ghi nhớ kỹ thân thể của ta, để khi gặp lại, chính là lúc cực lạc...

Đại hán râu xồm ở xe tù trên cùng cười vang: - Bồ tát nói phải lắm, lão tử đi đây, xem xem có thể cứu vớt được sự ngu xuẩn, cứu vớt các ngươi ra khỏi biển khổ hay không? Thập vạn quang minh thế giới mới là chốn về cuối cùng, A di đà phật! Tín đồ chúng ta nên quyên mình vì phật...

Tức thì những xe từ khác cũng vang lên tiếng tụng kinh, có lẽ biết vận mệnh không thể tránh khỏi, kẻ nào kẻ nấy như tu sĩ khổ hạnh thành kính nhất, dốc hết sức lực cuối cùng của mình vào kinh văn.

Tiếng kinh phật vang vang, bách tính hai bên đường không ngờ lại sợ hãi, một số tín đồ phật giáo lâu năm lại còn thắp hương, quỳ xuống vái lạy, khiến không khí trở nên cực kỳ quỷ dị.

Trương Phương Bình trong xe ngựa nghe thấy tiếng nhốn nháo, sắc mặt khó coi, vén rèm định quát bộ khoái thì thấy bóng người xẹt qua trước mắt, người đó phi thân lên xe tù đầu tiên, trường kiếm phạt ngang, đầu lâu lăn lông lốc, máu phun thành vòi, bách tính xung quanh hoảng sợ lùi hết cả lại.

Thế nhưng không phải ai cũng lùi, một số kẻ rút vũ khí từ giỏ, từ bó cúi trên lưng, hùng hổ la lớn: - A di đà phật, giết!

Tiếu Lâm từ trên xe nhảy xuống đâm chết hai tên, bộ khoái la hét bảo vệ xe tù, đám tù phạm đọc kinh càng hăng, bách tính la hét chạy tháo thân.

Vân Tranh nheo mắt, không ngờ mình gặp đước sự kiện cướp pháp trường, đám người Di Lặc giáo đúng là không sợ chết, giơ tay lên binh sĩ Giáp Tử doanh di chuyển, một nửa đi bảo vệ Trương Phương Bình, một nửa bao vây đám người kia.

Lúc này bộ khoái đã tuốt vũ khí liều mình với đạo phỉ Di Lặc giáo, Vân Tranh thúc ngựa tới xe Trương Phương Bình, kéo mặt nạ xuống: - Phủ tôn, bắt hay giết?

Trương Phương Bình còn chưa nói, một tên hoạn quan béo như lợn ở bên cạnh đã quát tháo: - Ngươi còn hỏi à, loạn thần tặc tử, giết không tha. Thấy Vân Tranh như không nghe thấy, rít lên the thé: - Mau đi đi.

Trương Phương Bình cũng coi kẻ này như không tồn tại, quan sát chiến cục: - Đây hẳn là lực lượng cuối cùng của Di Lặc giáo rồi, bắt được thì bắt, hỏi xem còn hậu hoạn không, sau đó xử trí cũng chưa muộn.

- Vâng.

Vân Tranh đeo mặt nạ lên, giơ tay lên cao, sau đó nắm lại, quân sĩ Giáp Tử doanh cứ năm người một nhóm bắt đầu thu hẹp vòng vây, lớn tiếng yêu cầu bộ khoái lùi ra, đám bộ khoái kinh hồn bạt vía phải miễn cưỡng chiến đấu kia nghe thế là chạy, chẳng có tí phương pháp nào, thế là bị phỉ đồ Di Lặc giáo truy sát, chết càng nhiều.

Lưu Ngưng Tĩnh hô lớn: - Đi mau, đi mau, các ngươi không cứu được bọn ta đâu, đi mau, đây là cái bẫy.

- Phật tổ chính vị, minh vương giáng thế. Đám người kia như lũ điên lao vào chém xe tù, phát hiện ra đồng bọn đều đã bị phế tay chân, không thể chạy thoát, lại nổi điên quay sang binh sĩ Giáp Tử doanh đang áp tới.

Binh sĩ Giáp Tử doanh khác xưa lắm rồi, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhất là đối phó với cách đánh không quy củ của cường đạo, trường thương chĩa về phía trước, cung nỏ đằng sau bắn liên hồi, khiến gần như không kẻ nào có cơ hội tới gần cận chiến.

Trương Phương Bình chỉ cho hoạn quan xem: - Công công, đó là nóng cốt của Thiếu niên quân đấy, phỉ tặc điên cuồng giãy chết thôi, qua trận này, đất Thục hoàn toàn bình yên rồi.

Hoạn quan kia là người hiểu võ: - Quân đúng là cường quân, chỉ là tướng chủ quá ngông nghênh.

- Thiếu niên thành danh, sao chẳng kiêu ngạo, công công làm giám lâu năm, thấy qua vô số tướng cầm quân, cần gì giận một thiếu niên, vả lại người như thế mới dễ khống chế.

Hoạn quan gật gù: - Đúng là thế thực, sau này đất Thục có chiến loạn nên phái người này đi, Tào Vinh thân phận tôn quý, không thể tổn hại, lần này trước khi tới cha gia được hoàng hậu chuyên môn triệu tới, dặn dò an bài cho tốt, mong phủ tôn chiếu cố một chút. Tối đa ba năm Tào Vinh thăng tiến rời đi, không gây thêm phiền phức cho đất Thục.

Trương Phương Bình cười vui vẻ: - Dễ thôi, dễ thôi, công công yên tâm.

Chẳng kể làm gì cho mất mặt, có tới năm mươi tên tàn binh bại tướng tới cướp pháp trường, dưới sự bao vây của một nghìn giáp binh, chỉ thoáng cái thôi là sóng yên biển lặng rồi.

Sĩ tốt Giáp Tử doanh dọn dẹp chiến trường, tiếp tục trói những kẻ mới bị bắt lên cột.

Lưu Ngọc Thành là châu phán, nên hạ lệnh giết người là của ông ta, trải qua sự kiện vừa rồi, không còn kiên nhẫn đợi tới giờ ngọ ba khắc nữa, thấy đao phủ vào vị trí liền ném lệnh bài ra.

Đao vung lên, tiếng hô "Phật tổ chính vị, minh vương giáng thế" liền câm bặt, nhưng lúc này giết người đã chẳng còn tác dụng gì hết vì bách tính chạy hết sạch rồi, chỉ còn mấy chục người bị tai bay vạ gió nằm dưới đất kêu gào, tựa hồ còn thống khổ hơn cả người Di Lặc giáo.

Hai trăm sáu mươi sáu cái đầu lâu rụng xuống, máu tươi chảy lênh láng tanh tưởi lợm giọng, mấy con cho chạy ra liếm vết máu, Vân Tranh hạ lệnh giết hết, thứ này một khi nếm thử máu người sẽ trở thành nguy hiểm.

Bộ khoái vất vả vận chuyển đất tới đổ lên vũng máu, vẫn không che được mùi tanh xộc vào mũi, mấy chục cái xe đẩy vận chuyển xác ra ngoài thành. Cái chuyện phơi thây ba ngày không thích hợp ở đây, để một ngày đã thối không thể ngửi, nếu để ba ngày thì không ai sống nổi nữa.

Mấy chuyện này vốn do sương quân như Giáp Tử doanh làm, nhưng không ai dám đi sai bảo, nhìn cái ánh mắt lạnh ngắt sau mặt nạ quỷ của y thôi là đủ biết không nên chuốc họa vào thân, cuối cùng là đám Đoạn Hồng dẫn một đội bộ khoái đi xử lý, tên này không tệ, Vân Tranh đi Tây Hạ về một chuyến đã thấy hắn lên bộ đầu rồi.

Khi Vân Tranh đang đứng giám sát thì một kẻ mặc trắng mặc khải giáp đi tới, không chỉ kiên cố mà cực kỳ đẹp, vừa nhìn một cái đã biết không phải vật tầm thường, chỉ là mặc trên người tên đó chẳng hợp tẹo nào, hắn cưỡi một con ngựa cũng rất đẹp, là bảo mã Ô vân đạp tuyết trứ danh, toàn thân ngựa đen kịt, chỉ có bốn vó trắng, nghe đâu loại ngựa này ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm dặm, chả biết thực hư thế nào.

Theo sau còn có một đám ngốc mình trần, hôm nay có ấm áp gì đâu mà phơi mình ra thế kia, có điều hình xăm xanh đỏ trên người thì không chê vào đâu được.