Tôi mệt mỏi ngồi sụp xuống, tự phỉ nhổ bản thân không biết cố gắng, vẫn không tránh khỏi cám dỗ của anh.
Ngày hôm sau, Giản Khâu đến đón, đưa tôi về nhà ra mắt cha mẹ anh.
" Tối qua em ngủ không ngon à? Sao nhìn mệt mỏi vậy?"
Tôi ấp úng trả lời:
" Chắc do lệch múi giờ."
Giản Khâu hơi áy náy, anh xoa đầu tôi:
" Xin lỗi, tại anh vội vàng mà khiến em mệt như vậy."
Bố mẹ anh đã thúc giục anh rất nhiều lần đưa tôi về ra mắt, lần nào anh cũng lấy lí do từ chối, lần này không từ chối được nữa mới bất đắc dĩ kéo tôi về vội vàng như thế.
" Tý nữa khi đến nhà anh, em chỉ cần một nụ cười tự tin thôi, mọi chuyện còn lại anh lo hết cho."
" Okie, cái này đơn giản em làm được, anh yên tâm."
Nhưng không ai nghĩ rằng tôi bị vả mặt nhanh đến thế, vào đến của nhà Giản Khâu, nụ cười của tôi bỗng cứng đờ khi nhìn thấy Giang Chí Đình đang ngồi ở phòng khách.
Giang Chí Đình đang ngồi cùng bố Giản, anh liếc chúng tôi một cái rồi lại quay lại nói chuyện như không có gì.
Mẹ Giản thấy tôi đến vội vàng chạy ra đón, hỏi thăm tôi vài câu rồi nhẹ giọng giải thích sự xuất hiện của Giang Chí Đình cho chúng tôi nghe
" Cậu ấy là bạn làm ăn của bố con, đến đây từ sáng sớm."
" Là bạn làm ăn ư? Trùng hợp quá nhỉ?"
Mẹ Giản kéo tôi vào bàn ăn, cha Giản ngồi giữa, bà và Giang Chí Đình ngồi hai bên, Giản Khâu ngồi giữa tôi và GIang Chí Đình tránh cho tôi bị xấu hổ.
Bố Giản mở lời
" A Khâu, Tiểu Lam, giới thiệu với hai đứa, đây là Tiểu Giang, chủ tich tập đoàn Từ Sơn. Hai đứa có thể gọi là anh Giang."
Giản Khâu khẽ à một tiếng, anh quay sang như vô tình hỏi Giang Chí Đình:
" Anh Giang hẳn là đã lập gia đình nhỉ, hôm nay không về nhà ăn cơm không biết vợ anh có giận không?"
Nghe lời nói thô lỗ của Giản Khâu, cha Giản khẽ đá chân anh một cái, Giang Chí Đình như không có chuyện gì, hờ hững đáp lại:
" Tôi chưa lập gia đình."
Nói xong câu đó, anh hướng mắt nhìn về phía tôi
" Tôi vẫn còn đang theo đuổi em ấy."
Nghe câu đó, dù là kẻ ngốc cũng biết giữa chúng tôi có điều gì đó mập mờ.
" Vậy ư? Trùng hợp thật, tôi có vài kinh nghiệm có thể giúp anh theo đuổi đó."
Giản Khâu nắm tay tôi, tôi định rút ra thì thấy anh khẽ nháy mắt.
Anh mỉm cười, sự dịu dàng từ đáy mắt muốn tràn ra.
"Tôi theo đuổi Lam Lam mất hơn nửa năm, mấy chiêu hồi theo đuổi cô ấy vẫn còn nhớ rõ lắm."
Không ngờ Giản Khâu còn có thể diễn như vậy. Tôi vội vàng phối hợp với anh, nở một nụ cười dịu dàng
" Đúng vậy, mấy chiêu đó của anh khiến em không đỡ được."
"Rắc.."
Mọi người nghe tiếng đổ vỡ vội quay lại thì nhìn thấy tách trà của Giang Chí Đình không biết vỡ nát từ lúc nào. Thấy mọi người nhìn mình, anh ta làm như không có chuyện gì, chỉ nói: