Trầm Mê Sưu Tầm Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 8: C8 Quy tắc

*Chưa Beta

Khu vực thí nghiệm được chỉ định rất rộng, ác ma tiến vào nhiều như vậy, không gian cũng không chật chội, Văn Ánh tìm một chỗ không có người, khoanh chân ngồi xuống dựa lưng vào một thân cây lớn, đếm thẻ bài mình đang có.

Những tấm thẻ bài do chính cậu tạo ra ma lực này đều là vật phẩm có thể tái tạo, Văn Ánh đếm điểm xong, lại chế tạo thêm một ít thẻ kỹ năng nguyên tố cơ bản, người khác dùng chúng để giải phóng ma lực của một kỹ năng, cậu có thể tạo ra mười tấm thẻ và kích hoạt những thẻ này Những lá bài có nó chỉ cần một phần mười sức mạnh ma lực và gần như xảy ra ngay lập tức.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
2. Vẫn Thạch Thiên Hàng
3. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
4. Cách Một Khoảng Sân
=====================================

Văn Ánh cầm trong tay tấm thẻ điểm đầu tiên, nhìn một đống thẻ bài thần kỳ, nóng lòng muốn tìm ra những ân oán lớn.

Aruda đã giúp cậu sử dụng rất nhiều ma pháp đêm qua, bao gồm cả ma pháp cấp cao và ma pháp cấp thấp.

Hầu hết các ác ma chỉ có thể làm chủ được ma pháp của một nguyên tố. Giống như Aruda, ác ma mạnh mẽ đã sống hàng trăm năm này, ma pháp cao cấp mà cậu thực hiện đều là loại gỗ, và khả năng thông thạo các ma pháp nguyên tố khác của cậu ở cấp độ của một người bắt đầu.

Thẻ SR đầu tiên và duy nhất mà Văn Ánh có được đêm qua là khả năng thiên phú của Aruda.

Văn Ánh ngay lập tức hỏi Aruda xem bà có biết kỹ thuật quyến rũ của succubus không. Aruda nói rằng bà có biết, nhưng nếu không có thiên phú của succubus, về cơ bản bà chỉ có thể sử dụng kỹ thuật quyến rũ ở mức độ thấp nhất một thẻ N. Thanh kỹ năng cho biết thuật quyến rũ có xác suất thành công rất thấp.

Sau một đêm loay hoay, Văn Ánh gần như đã hiểu ra một số quy tắc về thiên phú của bản thân.

Trong đầu cậu hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác lướt qua, Văn Ánh cuối cùng thở ra một hơi dài, kiếm sống ở ma giới quả thực rất mệt mỏi.

Nghĩ vậy, đôi mắt Văn Ánh sáng ngời, tràn đầy sức sống.

Bản thân Văn Ánh cũng không nhận ra rằng nỗi sợ hãi và sợ hãi về những điều chưa biết của cậu lúc đầu đã biến thành sự mong đợi về những điều chưa biết.

Ở ma giới, cậu có thể tập luyện chăm chỉ như người bình thường, không cần phải hạn chế ăn kiêng, không cần phải đến bệnh viện ba ngày một lần, cậu cảm thấy cơ thể mình vô cùng khỏe mạnh, và năng lượng của cậu ngày càng dồi dào, giống như những gì được nói trong thế giới tu tiên, cảm thấy sảng khoái và tinh thần phấn chấn.

Đêm qua cậu đo chiều cao của mình, cậu mới vào Ma giới hai ba ngày, đã cao thêm một centimet! Khi nhìn vào gương, Văn Ánh thấy mình hơi khác so với vẻ ngoài ốm yếu, yếu đuối.

Bây giờ khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, Văn Ánh đặc biệt muốn làm điều gì đó để trút bỏ nguồn năng lượng tăng vọt đột ngột của mình, chuyện vừa xảy ra với Sycar khiến cậu chợt bừng tỉnh.


Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ và khôi phục một phần ma lực, Văn Ánh đứng dậy, mở bài trong tay ra như chơi bài, nụ cười giống như thiên thần giáng thế.

…Bỏ qua cái đuôi của ác ma đang đung đưa phía sau cậu.

Vowder là một tên Cự Ma tộc luôn đi săn con mồi trong rừng bằng chiếc rìu làm bằng đá.

Hắn đã lấy được hơn ba mươi tấm thẻ điểm, hắn làm một sợi mây chắc chắn, luồn chúng qua những tấm thẻ điểm, xâu chuỗi lại và treo quanh cổ, thân hình cao hơn hai mét của hắn ta cực kỳ cứng rắn, không có một con ác ma nào giám cạnh tranh với hắn.

Mặc dù hắn chỉ là một ác ma bình thường trong số các Cự Ma tộc, nhưng sự thống trị và sức mạnh của chủng tộc này khiến ngay cả những thành viên bình thường nhất trong bộ tộc của họ cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Vowder cáu kỉnh nghịch nghịch tấm thẻ điểm trước mặt, vẻ mặt đầy bực bội, khuôn mặt hôi hám khiến cho hắn ta trông càng đáng sợ hơn.

"Ta ghét nhất mèo và chuột. Chúng là một lũ nhát gan."

Là một Cự Ma tộc, Vowder có một khuyết điểm chết người chính là tốc độ chậm, vì khuyết điểm này làm cho hai con mồi của gã có cơ hội trốn thoát.

"xào xạc......"

Những chiếc lá xào xạc phía trước.

Vowder nắm chặt chiếc rìu đá, đôi mắt sáng lên và bước nhanh tới.

Một cái đầu ác ma từ trong bụi cỏ thò ra, trắng như gương, tràn ngập cảm giác thần thánh mà con ác ma không hề tồn tại, mái tóc dài màu trắng dài xuống má, đôi mắt trắng bạc nhìn về phía người khổng lồ phía trên, như thể nó có thể phản ánh diện mạo của hắn.

Vowder sửng sốt một lúc, suýt tưởng nhầm ác ma đột nhiên nhảy ra khỏi bãi cỏ là một thiên thần được vẽ trong sách, khi nhìn kỹ hơn, gã thấy đó là một chiếc cánh dơi, gã thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó hắn trở nên không vui với con ác ma này vì đã giở trò đùa với gã.

"Tên gia hỏa này không biết từ đâu xuất hiện rồi giả thần giả quỷ."

Văn Ánh quay người bỏ chạy.

“Có gan thì đừng bỏ chạy!” Vowder lập tức đuổi theo.

“Ngươi cảm thấy ta giống kẻ ngốc sao?” Văn Ánh ném lại một câu.

Con ác ma trắng bay cực nhanh,Vowder không tin liền đuổi theo, tốc độ tên đó quả nhiên đang tăng lên, Vowder không muốn thua cuộc, nhưng mỗi lần sắp đến gần lại bị xa một khoảng cách.


Vowder càng ngày càng tức giận, nếu không lấy được thẻ tích điểm của tên đó, chắc đêm về gã sẽ khó ngủ mất.

Vowder ném chiếc rìu đi.

Dù sao chỉ nói không thể giết người, cũng không nói không thể làm tên đó bị thương, Vowder trong lòng r3n rỉ, thầm nghĩ hắn rất thông minh.

Rìu đá không hề đánh trúng con bạch ác ma mà bị một cái đuôi dày đánh bật ra, cắm sâu vào thân cây một tiếng “rầm”.

Vowder rất tức giận, trước mặt hắn xuất hiện một con quỷ còn tức giận hơn hắn, gió xung quanh con ác ma gầm rú dữ dội, áp suất không khí thấp lan rộng, khiến ma khí xung quanh trở nên đặc biệt nặng nề.

"Tìm đường chết."

Sycar phun ra hai chữ, khuôn mặt u ám đầy vết mực, tay phải tung ra một nắm đấm, gân xanh nổi lên, vung sang một bên, cơn gió mạnh biến thành nắm đấm, đánh bay Vowder còn đang bối rối, làm ngã liên tiếp hàng chục cây lớn.

Văn ánh, người đã lấy một thẻ bài che giấu hơi thể trên người, trong mắt ghi lại kỹ năng thiên phú mà Vowder thể hiện vào thời điểm quan trọng - bức tường sắt của Cự Ma tộc.

Sau khi ghi nhớ xong, Văn Ánh quay người bỏ chạy.

Khi Sycar nhận ra điều gì đó, hắn đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt vàng đặc biệt sáng lên vì tức giận không ngừng quét xung quanh.

Văn Ánh đã trốn thoát một lần nữa, làm Sycar tức giận đến mức những cơn gió mạnh xung quanh hắn lamg bật gốc nhiều cây lớn.

Văn Ánh, người đã thành công trốn thoát khỏi phạm vi cảm giác của Sycar bằng cách sử dụng thẻ che giấu hơi thở, lấy thẻ tăng tốc và ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, tìm được một nơi an toàn và chuẩn bị bắt đầu chế thẻ, thẻ che giấu hơi thể được chế tạo vào tối qua, cậu hỏi Aruda sử dụng một số thẻ bài có thể che giấu kín hơi thở ma pháp.

Đáng tiếc, ma pháp ẩn thân này là một ma pháp trung cấp, cậu phải tốn rất nhiều ma lực mới có được hai tấm thẻ che giấu cấp R.

Chúng đều là thẻ R, nhưng chúng tiêu thụ nhiều sức mạnh ma lực hơn nhiều so với ma pháp cấp thấp.

Bức tường sắt của Cự Ma tộc là đồ tốt để cứu mạng, Văn Ánh xoa xoa tay hy vọng có được SR.

Ngay khi sức mạnh ma lưc trên ngón tay của cậu ngưng tụ, hai ác ma đột nhiên lén lút tiếp cận.

Tác dụng của tấm thẻ che giấu đối với cơ thể Vân Ánh vẫn còn, cậu đang ở trên cây, hai tên ác ma lẻn tới cái cây đại thụ đối diện Văn Ánh, nhìn trái nhìn phải, xác định không có ác ma nào gần đây mới bắt đầu trao đổi.

"Đã xác nhận món đồ đó chưa? Cái đó không phải là đồ giả phải không?"


"Lần này khẳng định không phải giả!"

"Rất tốt, đại điện hạ không được phép làm ra sai làm. Tại sao ngươi lại đánh ta?"

"Gì mà đại điện hạ, là điện hạ! Nếu điện hạ nghe được ngươi bị gọi như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ bị đánh hộc máu sao. "

Tên ác ma bị đánh không vui xoa đầu, lẩm bẩm: “Ở đây làm gì không có người khác.”

Văn Ánh chớp mắt nhìn một con ác ma từ trong túi móc ra một cái túi đổ ra một ít bột phấn vào tay hắn, con ác ma khác ngửi thấy liền gật đầu: “Đúng vậy, chính là mùi đó.”

Sau khi cất túi bột đi, hai con ác ma nhanh chóng rời đi.

Văn Ánh tựa hồ gặp phải chuyện không nên thấy, rơi vào trầm tư

Theo kinh nghiệm nhiều năm của cậu, thuốc súng, rừng rậm, lời cuối cùng hẳn là ma thú cuồng loạn.

Nhưng... tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực, không nên nghĩ như vậy đúng không?

Văn Ánh do dự một phút, sau đó kiên quyết tiếp tục thu hoạch kế hoạch còn dang dở.

Văn Ánh muốn tìm kiếm những ác ma giỏi để làm ma chú càng nhiều càng tốt, tốt nhất là nhân tài chủng tộc, để có thể... Trong đầu Văn Ánh hiện lên ánh mắt Baros đang nhìn thứ rác rưởi, cậu vô thức nghiến hàm răng phía sau.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu có thể đánh bại Boros?

Văn Ánh chỉ mới cao thêm một centimet ở Ma giới vài ngày trước và có thể cậu sẽ hạ gục Boros trong tương lai.

Nếu không đánh bại Boros thì phải đánh bại những ác ma bình thường khác.

Không có chuyện nào quan trong hơn trong việc chế tạo thẻ, Văn Ánh tiếp tục xoa tay, thầm nguyện ước được một SR.

Dùng ngón tay kích hoạt ma lực trong cơ thể, Văn Ánh ôm lấy hy vọng, nhìn tấm thẻ đang thành hình trước mặt bằng ánh mắt ân cần, vẽ một hình người cầm một chiếc rìu đá trên tấm thẻ. Lúc này, Văn Ánh phát hiện mình vẫn còn chút năng lượng, vui vẻ bổ sung thêm một bóng người nữa.

- --Hình cây gậy tượng trưng cho Sycar.

Nguồn cung cấp sức mạnh ma lực bị cắt và một tấm thẻ được hình thành.

Kí hiệu cấp độ SR từ từ xuất hiện ở góc trên bên trái của tấm thẻ ma pháp, và Văn Ánh cười thầm khi nhìn thấy nó.

Hãy coi Văn Ánh như một người châu Phi, giờ cậu đã rời châu Phi và gia nhập Liên minh châu Âu!

Thật là đáng ghi nhớ... Văn Ánh phát hiện thanh kỹ năng tên không đúng, khóe môi cong lên chậm rãi thu lại, cẩn thận đọc từng chữ trên thanh kỹ năng.


"Bức tường sắt đến từ Cự Ma tộc giận dữ. Nó không muốn bị ác ma trắng sử dụng trừ khi bị ác ma tộc rồng tấn công."

Văn Ánh: "..." Cậu muốn nói, sao có thể may mắn rút được thẻ SR, hóa ra lại đang đợi cậu ở đây.

Đột nhiên, có cảm giác như không thể hạ gục Boros được.

Thẻ SR này đã hút rất nhiều ma lực từ Văn Ánh, Văn Ánh tự lẩm bẩm: "Quên đi, chỉ cần dùng nó như một kỹ năng cơ bản để ngăn chặn tên ác ma đó."

Sycar hắt hơi, vẫn giận dữ tìm kiếm con quỷ trắng chán ghét trong rừng.

Văn Ánh lần này vẽ một hình que lên đó và có được một bức tường đồng loại R.

Mình phải biết ơn, ít nhất đã không đưa cho cậu thẻ N.

Văn Ánh chắp hai tay tạ ơn thần linh, sau đó đứng dậy chuẩn bị truy lùng mục tiêu tiếp theo.

Một lúc sau, Văn Ánh gặp phải ác ma, khi đối phương nhìn thấy cậu, vẻ mặt cau mày trong nháy mắt biến thành vui mừng, chỉ cần viết chữ "hạnh phúc" lên trên mặt là được.

"Em trai, chúng ta nói chuyện đi, đưa cho ta thẻ tích điểm, ta không cần phải đi xé, đối với hai chúng ta đều tốt." Ác ma cười nói, không có nhiều cảnh giác, nhét ngón tay vào chân tóc vuốt lên, cảm thấy đẹp trai vô cùng.

Văn Ánh lấy từ trong túi ra một chồng thẻ, mở ra trong tay, nói: "Anh ơi, anh tốt bụng như vậy, anh ghét nguyên tố nào?"

Trên mặt ác ma lộ ra vẻ bối rối, hắn từ trên xuống dưới nhìn Văn Ánh, ánh mắt rơi vào trên tay cầm tấm thẻ của cậu: "Cái gì vậy? Ngươi không biết không được phép mang đạo cụ đi thi sao?"

“Đây là thiên phú của em, anh có thể tới đến kiểm tra." Văn Ánh nói, “Anh còn chưa nói rõ anh ghét nguyên tố nào.”

Tên ác ma dường như rất quen thuộc, nở nụ cười tuấn tú nói: “Lần nào gió cũng làm tóc ta rối tung.”

Văn Ánh rút từ trong bộ bài ra mỗi thứ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, tổng cộng có sáu tấm thẻ ma pháp cơ bản.

Ác ma bên kia cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Văn Ánh nhìn quá yếu đuối, hắn không nghĩ đối phương có thể đánh bại được mình.

"Mau lên, nhanh lên, ta rất đáng tiếc với ngươi..." Lời còn chưa kịp nói ra, ác ma nhìn sáu đạo ma chú ma pháp cơ hồ xuất hiện trong nháy mắt, dùng tốc độ khác nhau đánh vào hắn.

"Mẹ kiếp?!"

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 8

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.