Trầm Mê Sưu Tầm Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 7: C7 Thong dong

*Chưa Beta

Không có ác ma nào có thể cho cậu thử một lần tác dụng của tấm ma chú, Văn Ánh bối rối, trong đầu lóe lên một phương pháp mới, hai mắt đột nhiên sáng lên, xoa xoa tay, điều này cũng không phải là không thể.

Văn Ánh vỗ vỗ đầu bông hoa lớn của hoa ăn thịt người, vui vẻ trở về phòng tiếp tục làm ma chú.

Cuối cùng, tổng cộng 3 thẻ R và 6 thẻ N đã được làm xong.

Văn Ánh vẻ mặt không nói nên lời, vốn tưởng rằng thẻ R là thẻ thấp nhất, nhưng không ngờ lại có thẻ N.

Thanh kỹ năng trên thẻ N cho biết sức quyến rũ cấp rác rưởi của một Succubus cấp cao.

Dùng ma chú cấp độ rác rưởi lên cây ăn thịt người, cây ăn thịt người lại bị đánh trúng, Văn Ánh hài lòng cất đi những lá bài còn lại.

Aruda nấu cơm và gọi Văn Ánh xuống ăn, Văn Ánh nhận ra rằng mình đã bỏ qua một ác ma có thể giúp đỡ mình, bà ấy cũng là ác ma duy nhất mà cậu có thể nhờ giúp đỡ vào lúc này.

“Bà cố, cháu có thể nhờ bà một việc được không?” Văn Ánh ăn xong, mỉm cười ngọt ngào hỏi.

Aruda lập tức nói: "Đương nhiên, cần gì thì cứ hỏi. Nếu muốn con chó con ba đầu, bà có thể giúp cháu bắt."

Văn Ánh: "..." Nụ cười của cậu cứng đờ mấy giây, cậu mơ hồ nhận ra năng lực của bà lão duyên dáng trước mặt có lẽ vượt xa tưởng tượng của cậu.

“Bà ơi, cháu thực sự không có hứng thú với anh ấy,” Văn Ánh nhanh chóng nói, “Cháu chỉ muốn sao chép một số kỹ năng của bà và sử dụng chúng trong bài kiểm tra thứ ba.”

"Đơn giản như vậy?" Aruda vẻ mặt có chút tiếc nuối, bà kiên định nhìn Văn Ánh, giọng nói vẫn như cũ ôn nhu như vậy, "Thật sự không có việc gì khác muốn bà giúp sao? bà nghe nói rằng cháu người khác đều muốn hắn như trời với đất.(*)

(*): “这么简单?”阿鲁达看起来有些遗憾,她定定地望着闻映,声音还是那么和蔼慈祥,“真的没有其他事情想让我帮忙了吗?我听说其他人的孙儿都要天要地的呢。” Ai giúp mình đc kh sắp xếp câu ấy.

Trong lời nói của bà có chút ghen tị.

Thực sự đồng ý yêu cầu Aruda bắt con chó ba đầu, Văn Ánh cảm thấy những ngày ở thế giới ác ma của cậu sẽ thực sự kết thúc nên cậu giả vờ không hiểu ý của Aruda và nói mình muốn coi kỹ năng.

Đèn trong phòng Văn Ánh sáng suốt đêm.


Bài kiểm tra đầu vào thứ ba được tổ chức tại Khu rừng Vĩnh Hằng.

Khu rừng cổ thụ khổng lồ nằm ở phía tây thủ đô hoàng gia có những ngọn núi nối tiếp nhau, cho dù bay trên bầu trời, cũng không thể nhìn thấy phần cuối xanh tươi của địa hình nguyên thủy này trong nháy mắt, nhưng có thể nhìn thấy nhiều đỉnh núi cao chót vót vào trong những đám mây.

Đây cũng là khu rừng nơi có lâu đài Aruda.

Văn Ánh ngơ ngác nghe giáo viên ác ma dẫn đầu đội nói về những nỗi kinh hoàng và lịch sử tiềm ẩn của khu rừng Vĩnh Hằng này, cậu tự hỏi liệu sáng nay mình có nhớ nhầm đường hay không, hình như sáng nay cậu đã từ đây đến và bây giờ đang quay trở lại..

Vì hai bài kiểm tra đầu tiên không phải là hệ thống loại trừ nên chỉ còn lại một số ác ma và hệ thống tính điểm có nghĩa là những ác ma tụt lại phía sau trong hai trò chơi đầu tiên rất háo hức thử sức trong bài kiểm tra thứ ba, hy vọng có được cơ hội trong bài kiểm tra lần này.

Những ác ma như Văn ánh, trông giống như tiểu ác ma rác rưởi,trong mắt họ rất "Nóng", cảnh giác với nhau, sợ rằng số điểm mà họ đang tìm kiếm sẽ bị cướp.

Văn Ánh nhận được ánh mắt từ bốn phía, cảm giác xuyên thấu này cuối cùng cũng khiến cậu thoát khỏi sự nghi ngờ.

Cậu nhìn xung quanh và phát hiện có rất nhiều ác ma đứng rất gần nhau, như thể họ đang thành lập một đội, họ đều có sức mạnh trung bình, nhưng những người trông mạnh mẽ hơn đều đứng ở một mình.

...Ví dụ, Boros có như một bức tường vô hình quanh anh ta.

Phải nói rằng, mặc dù ác ma rất kiêu ngạo và hôi hám nhưng mỗi con đều có khuôn mặt xinh đẹp hơn con kia, ở thế giới loài người, hầu hết đều được gọi là trai đẹp, mỹ nữ.

Văn Ánh sờ sờ chồng bài dày đặc trong túi, lộ ra ánh mắt rụt rè yếu đuối đáng thương đối với lũ ác ma đang dùng ánh mắt săn đuổi đang nhìn mình.

Có lẽ cậu thực sự trông quá ổn và không ai đến với cậu để thành lập một đội.

"Mọi người nghe cho rõ! Luật chơi của ván thứ ba rất đơn giản, Ma Vương đại nhân chỉ hoạt động xé bảng tên ở nhân giới, mỗi người sẽ lấy một bảng tên và dán lên người mình. Những gì các cậu phải làm. Sau khi vào làm là tránh né đối thủ và xé nó ra. Bảng số của đối thủ có hạn trong hai ngày. Bài kiểm tra sẽ kết thúc vào sáu giờ tối ngày mai và các cậu phải quay lại lối vào ”.

“Người đã bị người khác lấy bảng tên thể tiếp tục lấy bảng tên của người khác. Sẽ không tính là bị loại. Ai không tập trung trước cổng vào trước 6 giờ sẽ bị tính là bỏ phiếu trắng. Sẽ có bắn pháo hoa như lời nhắc nhở vào lúc năm giờ."

"Lấy được một bảng số có giá trị một điểm, có thể động thủ nhưng không được phép gi ết chết ác ma. Hãy nhớ rằng, không được phép giết ác ma!" Nhân viên ác ma hét lên bằng loa phóng thanh, liên tục nhấn mạnh rằng không thể lôi mạng sống ác ma ra làm.

Mặc dù ác ma nói như vậy, Văn Ánh chỉ cảm thấy nguy hiểm hơn.


Trong quá trình xếp hàng vào rừng, các nhân viên đã lấy ra những đạo cụ chiếu hình lạ và chiếu một số chương trình tạp kỹ nổi tiếng của thế giới loài người, để lũ ác ma tham khảo luật chơi.

Văn Ánh: "..." Nếu như sau này cậu có thể nhìn thấy Ma Vương, cậu nhất định sẽ nói cho Ma Vương biết, trò chơi xé bảng tên với nhau không thể chơi như vậy.

Cầm bảng tên nhận được lên tay, Văn Ánh đi theo chín người trong nhóm tiến vào rừng, sau khi tiến vào, những người không có nhóm nhanh chóng tách ra ở khu vực an toàn.

Văn Ánh từ trong túi móc ra một tấm thẻ tốc độ, vỗ vào người rồi nhanh chóng biến mất.

Thành viên trong nhóm dự định hành động sau khi rời khỏi khu vực an toàn nói: "???" Làm sao tên này có thể bay nhanh như vậy mà không hề niệm ma chú?

Khu rừng Vĩnh Hằng rất rộng lớn, các nhân viên đã vào rừng trước và khoanh vùng khu vực dành cho cuộc thử nghiệm này, ở rìa có một dải vải màu vàng để nhắc nhở rằng lâu đài của Aruda không nằm trong khu vực đó.

Văn Ánh chạy rất nhanh, sợ gặp phải tên ác ma đến sớm mai phục, chạy được một đoạn suýt tông vào gốc cây thì dừng lại, tác dụng của thẻ tốc độ cũng biến mất.

Xung quanh không có ác ma hay quái vật lớn, thỉnh thoảng trong rừng lại vang lên một hai con chim kêu, rất trong trẻo và ngọt ngào.

Vẫn còn lo lắng, Văn Ánh bay đến một gốc cây, nép mình vào chỗ giao nhau của một thân cây rậm rạp, đếm những lá bài mà mình đã làm suốt đêm qua trong túi.

Mục tiêu của cậu luôn là những con quỷ bình thường, và cậu phải đi đường vòng khi chạm trán với những kẻ như Essence và Boros.

Đột nhiên từ xa vang lên tiếng bước chân, cành cây khô bị dẫm lên phát ra những tiếng “tạch” liên tục.

Không ngại phát ra âm thanh, không phải thực lực mạnh hay là cạm bẫy, Văn Ánh nhìn lá bài trong tay mở ra như chơi bài, suy nghĩ một chút, từ trong đó rút ra một lá bài.

Ban đầu cậu muốn sử dụng thực vật, nhưng sẽ tốt hơn nếu thử sử dụng chúng trước với ác ma.

Văn Ánh lấy ra thẻ tốc độ chuẩn bị chạy trốn, cậu khống chế hơi thở, yên lặng chờ đợi ác ma tới gần.

Chẳng bao lâu sau, cậu nhìn thấy con ác ma đang đi trong rừng giống như đang đi dạo sau bữa ăn, không hề cảm thấy lo lắng, tay tự do cử động.


Đôi mắt Văn Ánh hơi tối lại, sừng quỷ phía dưới trông giống như sừng rồng.

Công kích không thành công, chậc chậc, Văn Ánh thu hồi thẻ bài, nín thở tập trung, muốn đợi tên ác ma kia tự mình rời đi.

Một tiếng "Ầm" kiêu ngạo và chế nhạo phát ra từ trong cổ họng ác ma, cậu ngước mắt lên, con ngươi thẳng đứng màu vàng kim trong nháy mắt đặt trên người Văn Ánh, trái tim Văn Ánh nhất thời rơi xuống.

"Khó mà giả vờ như không phát hiện ra." Ác ma vung tay lên, tùy ý lắc lắc cái đuôi dày của mình, nhếch khóe mắt lên, nhìn thấy Văn Ánh đang muốn chạy trốn, hắn lập tức vỗ cánh, đuổi theo Văn Ánh.

Văn Ánh nhanh tay lấy thẻ tốc độ.

Sycar choáng váng một lúc, rồi vô cùng thích thú tăng tốc độ bay.

Trong đầu Văn Ánh hiện lên rất nhiều lời nói hài hòa, cậu thậm chí không có thời gian thở dài, bay như điên, một thẻ tốc độ hết hạn, cậu lại lấy một thẻ mới, bay nhanh suốt đường không dám dừng lại.

Sycar ban đầu đuổi theo khá dễ dàng, không quá xa cũng không quá gần, nhưng khi về đến phía sau, hắn bắt đầu cảm thấy hơi mệt mỏi, tên ác ma phía trước đã ăn gì để lớn lên? Làm sao nó vẫn có thể bay nhanh như vậy?

Hắn cau mày, trong miệng niệm chú, bởi vì phải niệm chú nên tốc độ chậm lại, nhưng chẳng bao lâu, sau khi niệm chú tốc độ, tốc độ của hắn lập tức tăng lên một cấp độ cao hơn, đuổi kịp Văn Ánh trực tiếp lướt qua.

Văn Ánh quay đầu lại, đôi mắt trắng bạc mở to, còn chưa kịp chửi rủa, tay đã nhanh hơn não, từ trong túi móc ra mấy tấm thẻ ném về phía Sycar.

"Bùm!"

"bùm--"

"Huhu——"

Sycar: "???"

Hắn kinh ngạc nhìn bộ quần áo rách nát trên người, cũng như những vết thương do các kỹ năng khác nhau gây ra, bao gồm cả những vết thương do lửa, băng đâm và gió gây ra.

Cơn đau được truyền ngược lên não, khuôn mặt Sycar rốt cuộc vặn vẹo, tuy là kỹ năng cấp thấp nhưng vẫn có thể khiến hắn bị thương trong một hơi thở và ở cự ly gần. Sycar hít một hơi khí lạnh, ném cái đuôi ra ngoài đặc biệt nghiêm trọng, đao gió tập trung ở đuôi đầy máu, trông rất khủng khiếp.

Văn Ánh chớp mắt, bắt gặp ánh mắt đầy hoài nghi của Sycar, bóng đèn nhỏ trong đầu cậu bật sáng.

Những thứ khác cậu cũng không có gì nhiều, chỉ có ma lực và thẻ bài, lập tức, tâm tính Ôn Ánh dần dần trở nên ngạo mạn, đối với Sycar nở ra một nụ cười vô hại.

Vạn con ngựa bùn cỏ lóe lên trong lòng Sycar, hắn tức giận hét lên: "Ngươi đã làm gì vậy?!" Trong giọng nói giận dữ có sự kinh ngạc sâu sắc.


Làm thế nào mà hắn, một thành viên của tộc rồng, lại có thể phải xấu hổ trước một ác ma yếu đuối mà hắn chưa từng thấy trước đây?!

Vết thương tuy không sâu lắm nhưng trên da lại có rất nhiều vết thương, khá xấu hổ.

Sycar trở nên tức giận, đôi mắt thẳng đứng màu vàng của hắn chứa đầy sát khí lạnh lùng, và cơn gió xung quanh hắn trở nên dữ dội.

Văn Ánh bởi vì kinh nghiệm trước đó không còn hoảng sợ nữa, cậu bình tĩnh nhanh chóng lấy thẻ Succubus từ trong túi ra, sau khi xác nhận đó là thẻ R chứ không phải thẻ N, cậu truyền ma lực vào và sử dụng nó trên Sycar.

Đôi mắt Sycar tức giận xuất thần trong giây lát, sự mất tập trung trong con ngươi thẳng đứng màu vàng của hắn nhanh chóng tiêu tan, Văn Ánh hiểu rằng thẻ R ít có tác dụng với loại ác ma này nên cậu xoa dầu vào lòng bàn chân và lấy cho mình một thẻ tốc độ, lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, chỉ trong vài giây, cậu đã xé bảng số Sycar rồi bỏ chạy.

Sycar sửng sốt ba giây, sau khi tỉnh lại, bóng dáng con quỷ trắng đáng ghét trước mặt đâu rồi? Khi giơ tay lên thì thấy trống rỗng và bảng tên cũng không còn nữa.

"Đừng để ta gặp lại ngươi-!!!"

Một tiếng gầm vang vọng khắp khu rừng, làm kinh hãi từng đàn chim bay lượn.

ác ma trong rừng giật mình.

“Giọng nói này có phải là Lãnh chúa Sycar không?”

"Hắn tựa hồ rất tức giận. Ai mạnh như vậy?"

Trong hổ phách núi, một nàng tiên cá nhảy ra khỏi nước, thản nhiên vén tóc ra khỏi mắt, nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, hả hê không chút khách sáo, vui vẻ tự nói: "Nghe này đó là thanh âm tức giận."

Ở một khu rừng khác, một con ác ma với đôi cánh màu xanh tím chớp chớp, nhẹ nhàng nhảy lên ngọn một cây khổng lồ, hắn chỉ thản nhiên đứng nhìn về phía xa, tính phù phiếm và xấu xa của hắn dường như đã khắc sâu vào xương tủy, khiến người ta ấn tượng khi nhìn đến.

Khi Văn Ánh sử dụng thẻ tốc độ để bay nhanh, cậu nhìn thấy con ác ma trước mặt rồi lập tức đi đường vòng.

Rõ ràng khí tức này không bình thường, vừa rồi thẻ bài đã bị tiêu hao quá nhiều, Văn Ánh hiện tại không có ý định lại xung đột với một ác ma cường đại.

"...Trắng?" Myers sờ cằm, vô cùng thích thú nhìn bạch ác ma bay nhanh như vậy, trực giác hắn đoán ràng về sau vương đô sẽ có thú vui mới.

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 7

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.