Bên ngoài thành Triêu Dương, quân Kim thổi kèn hiệu thu quân.
Dưới sự liều chết của quân Tống, cuối cùng quân Kim cũng bị đẩy từng bước một ra khỏi cửa Triêu Dương.
Ngọc Doãn dựa vào tường thành rồi đặt mông ngồi xuống đất, không muốn cử động. Vừa rồi khi liều mạng chém giết, hắn không hề có cảm giác. Nhưng khi quân Kim rút lui, hắn mới cảm thấy những cơn choáng váng ập tới. Đời sau người ta nói: Nữ Chân không quá vạn, nhưng quá vạn không thể địch... Câu nói đó có lẽ là do người Nữ Chân nói quá lên nhưng phải nói rằng thực sự bọn họ là những người hung hãn.
Lại nói, Ngọc Doãn đã giao thủ với người Liêu, thậm chí là giao chiến với quân Tống.
Nhưng thật sự khiến cho hắn cảm thấy áp lực chính là quân Kim của hôm nay. Thật sự là vô cùng nguy hiểm nhưng hắn vẫn còn sống.
Đặt đại đao xuống bên cạnh, Ngọc Doãn nhắm mắt lại, suy nghĩ từ từ trở nên mơ hồ. Đúng lúc này, hắn nghe thấy có tiếng người quát to:
- Ngọc Doãn ở đâu? Ngọc chỉ huy ở chỗ nào? Mau tới tham kiến Tư Mã thị lang.
Ngọc Doãn định trả lời nhưng âm thanh lên tới miệng lại không thốt ra được.
Ngay sau đó, hai mắt của hắn tối sầm, cắm thẳng đầu xuống đất. Hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu khóc của Yến Nô, đồng thời còn có một thứ âm thanh xa lạ nhưng cũng quen thuộc kêu gọi...
Mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá!
............
Tại điện Duyên Hòa trong đại nội.
Tiếng hò hét từ bên ngoài thành vọng vào khiến cho Triệu Hoàn hết hồn.
Mấy lần y muốn đứng dậy đi ra ngoài nhưng lại không có can đảm đứng lên mà chỉ có thể ngồi trong điện, lo lắng chờ đợi tin tức.
- Bệ hạ! Cửa triêu dương đã bị phá.
- Cái gì?
Triệu Hoàn hoảng sợ vội vàng đứng lên hỏi:
- Ngươi vừa nói cái gì?
- Quân giặc dùng kế dương đông kích tay rồi lại lệnh cho thám báo trong thành đánh lén đại danh của Sương quân, tấn công phá được cửa Triêu Dương.
- Khốn kiếp! Khốn kiếp! Một đám người vô dụng.
Triệu Hoàn nổi trận lôi đình, đi đi lại lại trong đại điện.
- Quân giặc có thể vào thành không?
- Nghe nói chưa vào được thành... Nghe nói có Điện Tiền Ti Binh Mã sử Ngọc Doãn dẫn quân tử chiến, khó khăn lắm mới chặn được bước chân của quân giặc.
Lý Thượng thư đã lệnh cho tướng thủ thủy môn Đông Bắc là Chỉ huy Sứ Bộ quân ti Trương Bá Phẫn dẫn quân nhanh chóng tới tiếp viện. Có lẽ bây giờ đã tới nơi.
- Còn may. Còn may.
Triệu Hoàn thở phào một cái đặt mông xuống, thuận tay xoa mồi hôi trên trán.
Trong thâm tâm y có phần hối hận mà cũng có chút phẫn hận.
Lúc trước, nếu không nghe Lý Cương khuyên can, rời tới Thiên phủ hoặc là về phía Quan Trung thì có gì phải lo lắng?
"Lý Bá Kỳ thật đáng giận! Hắn vì thanh danh của mình mà làm cho trẫm ngồi đây phải lo lắng.
Hắn luôn miệng nói là phòng thủ Khai Phong kiên cố.
Vậy mà nay quân Kim đã gần như đánh vào trong thành Khai Phong, như vậy thì phòng thủ kiên cố cái gì?"
Trong thâm tâm, Triệu Hoàn vẫn không muốn ở lại đốc chiến Khai Phong, nhưng Lý Cương liều chết khuyên can khiến cho Triệu Hoàn phải thay đổi ý định.
Hiện tại quân Kim làm cho sợ hãi khiến cho cơn giận bị y che giấu trong đáy lòng lập tức bùng lên.
"Có điều...tiểu ca có tài đánh đàn kia cũng không kém.
Mấy lần lấy thể diện cho trẫm. Cũng nhờ tiểu ca đó mà giữ được vị trí. Sau khi trận chiến này chấm dứt, phải khen ngợi mới được."
- Người đâu!
- Có nô tài...
- Đi mời Cảnh Nam Trọng, Uông Bá Ngạn và Đường Khác Tam tới đây. Nói trẫm có chuyện muốn bàn với ba người bọn họ.
- Tuân chỉ.
Tên thái giám vội vàng lui ra. Còn Triệu hoàn thì ngồi im trong Kim loan bảo điện.
Trong chốc lát, y lại nghiến răng nghiến lợi khi nghĩ tới Lý Cương, lúc thì lại sợ hãi với khí thế của quân Kim.
Thoáng cái đã qua giờ Tý. Trong lúc Triệu Hoàn đang sợ tới mức mất vía, suy nghĩ miên man thì tên thái giám Trương Đại Niên vội vàng chạy vào với sắc mặt vui mừng:
- Cung hỉ bệ hạ! Cung hỉ bệ hạ!... Bệ hạ được trời chiếu cố nên cửa Triêu Dương đại thắng.
- A?
Triệu Hoàn ngẩn người rồi đứng dậy:
- Cửa Triêu Dương đại thắng? Nói xem nào?
- Có bệ hạ tọa trấn ở Hoàng Thành, các tướng sĩ đều anh dũng xông lên.
Tin báo về nói, đã đoạt lại được cửa Triêu Dương, giết chết quân giặc gần hai ngàn, bắt được Bồ Lỗ Hổ làm tù binh...
Sắc mặt của Triệu Hoàn lập tức trở nên vui mừng.
Tuy nhiên sự vui mừng đó chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất:
- Trẫm biết rồi. Ngươi lui ra đi.
Trương Đại Niên vừa mới đi ra, thì thấy ba người Uông Bá Ngạn vội vàng đi vào điện.
Không để cho ba người mở miệng, Triệu Hoàn trầm giọng nói:
- Vừa có tin, cửa Triêu Dương đại thắng, giết chết và bắt được gần hai ngàn quân giặc, lại thêm cả Bồ Lỗ Hổ... Trẫm nghĩ thời cơ nghị hòa đã tới. Các ngươi bàn bạc rồi mau chóng tiến hành.
Có điều việc này không thể loạn rộng, mà phải tiến hành âm thầm, không được để cho các tướng sĩ lạnh lòng.
Chúng ta có Bồ Lỗ Hổ trong tay, có thể đưa ra để nghị hòa... Ừm! Hãy để cho Trịnh Vọng chủ trì việc này, mau chóng giải quyết.
Cứ tưởng rằng quân Tống đại thẳng ở cửa Triêu Dương khiến cho Triệu Hoàn sẽ khăng khăng tử chiến với quân Kim.
Nào ngờ có được cái kết quả như vậy, đúng là nằm ngoài sự dự đoán của ba người Uông Bá Ngạn. Có điều như vậy cũng tốt... Nếu trong trận chiến phủ Khai Phong, quân Tống đại thắng thì công lao hoàn toàn là của Lý Cương. Như vậy sau này phái nghị hòa sẽ không sống yên trên triều. Hơn nữa, theo lời Triệu Hoàn nói thì ba người Cảnh Nam Trọng có thể nghe ra được một chút bất mãn với Lý Cương. Cả ba người quay sang nhìn nhau, trong mắt không giấu được nụ cười.
"Nếu bệ hạ đã có sự bất mãn với Lý Cương thì chuyện này...càng dễ dàng."
- Uông khanh!
- Có thần.
Triệu Hoàn do dự một chút rồi trầm giọng nói:
- Vị tộc đệ của ngươi lâm trận bỏ chạy, luận tội nên chém.
Lần này cửa Triêu Dương đại thắng là nhờ có Điện tiền ti Binh mã sử Ngọc Doãn cố gắng chiến đấu mới làm cho nó không mất... Việc giết Uông Đĩnh đã qua, ngươi không được làm khó hắn. Tất cả đều là lương đống của triều đình, hãy tề tâm hiệp lực cho thỏa đáng.
Uông Bá Ngạn mới nghe còn ngẩn người nhưng ròi gương mặt như sắt lại.
Y cúi đầu nói nhỏ:
- Uông Đĩnh bị trừng phạt đúng tội, làm sao thần dám để cho người khác liên lụy?
Có điều thần nghe nói trong trận chiến ở cửa Triêu Dương vô cùng nguy hiểm. Quân mã của Ngọc Doãn chưa tới một ngàn người... Lý thượng thư đã điều động hai doanh binh mã từ cửa Triêu Dương tới thành Bắc mới khiến cho binh lực ở đây bị thiếu hụt, dẫn tới tình trạng như vậy.
Triệu Hoàn là hoàng đế cho nên không thể biết những chuyện bên dưới.
Như chuyện binh mã của Ngọc Doãn không đủ một ngàn, y cũng không rõ lắm.
Nghe thấy Uông Bá Ngạn nói vậy, Triệu Hoàn cau mày lại.
- Tại sao lại như vậy? Ngọc Doãn là Điện Tiền Ti Binh Mã sử, tại sao dưới trướng lại chỉ có một chút binh mã như thế?
- Cái này...thần nghe người ta nói, binh mã dưới trướng Ngọc Doãn ít như vậy nhưng Binh bộ chần chừ không chịu tăng thêm. Sau trận chiến ở trấn Quách Kiều, Ngọc Doãn vì bảo vệ đồi Mưu Đà, chuyển quân nhu đi đã phân bảy trăm người phụ trách lương thảo. Nhưng sau khi trở trở về, bảy trăm người đó liền bị giữ lại ở trong kho, không được cho trở về.
- Sao Lý Cương lại làm vậy?
Cảnh Nam Trọng nói:
- Bệ hạ còn nhớ trước kia đám người Lý Bá Kỳ muốn cướp lấy Tuần san đại Tống của Ngọc Doãn không?
Việc này sau vì có người của Thái tử tham gia mới thôi. Nhưng Lý Bá Kỳ quá mức ti tiện, khiến cho con của y cũng không phải bỏ đi. Nghĩ lại thì có lẽ là do Lý Bá Kỳ ghi hận trong lòng với Ngọc Doãn.