Tống Thì Hành

Chương 401: Bao vây Khai Phong (3)

- Nếu như ai cũng anh hùng như vậy thì Đại Kim của ta chỉ sợ dữ nhiều mà lành ít.

Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài tuy nhiên gương mặt chợt trở nên dữ tợn:

- Nếu vậy càng phải đánh vào thành Biện Lương, tiêu diệt khí thế của người Nam.

Bồ Lỗ Hổ! Có dám công thành không?

Từ bên cạnh của Hoàn Nhan Tông Vọng có một người đàn ông khỏe mạnh bước ra, khom người nói:

- Hoàng huynh đã nói, đệ đâu dám không tuân.

Bồ Lỗ Hổ có tên Hán là Hoàn Nhan Tông Bàn, là con trưởng của Kim Thái tông Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi. Lần này, y theo Hoàn Nhan Tông Vọng xuôi nam, cũng hy vọng nhân cơ hội này để giành lấy chiến công, sau này yên ổn trong triều đình đại Kim. Sau khi nghe Tông Vọng căn dặn, Bồ Lỗ Hổ không nói hai lời, một tay cầm phủ một tay cầm thuẫn, quát to:

- Các con! Theo ta giết Tống cẩu.

Dứt lời, Bồ Lỗ Hổ dẫn quân lao thẳng tới cửa Triêu Dương.

Nét mặt của Hoàn Nhan Tông Vọng trở nên nghiêm túc, đột nhiên hỏi:

- Lưu Ngạn Tông! Trận chiến diễn ra được bao lâu rồi?

- Khởi bẩm điện hạ! Đã gần được nửa canh giờ.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhướng mày, không giấu được sự lo âu:

- Nửa canh giờ, trong ngoài giáp công mà vẫn không thể phá được cửa Triêu Dương nho nhỏ. Sự dũng mãnh của quân tống thật sự nằm ngoài dự đoán của Cô. Nếu như không tiến triển được, viện binh quân Tống tới thì chúng ta càng thêm khó khăn.

- Đúng vậy! Quách tướng quân từ thành Bắc cũng đưa tin về, quân Tống chống đỡ kiên cường khiến cho quân ta bị thương vong quá nhiều.

- Cố kiên trì thêm một chút... Nếu không thể tiến triển thì đành phải lui binh.

Hoàn Nhan Tông Vọng biết rõ, với binh lực của quân Kim, muốn đánh chiếm Đông Kinh không phải là chuyện dễ dàng.

Cánh quân phí Tây bị ngăn cản ở Thái Nguyên khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng một mình xâm nhập. Nếu như chiếm được Đông Kinh sẽ làm cho quân Tống tức giận hơn nữa. Như thế chẳng khác nào uy hiếp chính mình nhưng lão Triệu quan gia sẽ cảm thấy sợ hãi.

Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không dám coi thường người Nam. Nói thẳng ra y chỉ coi thường hoàng thất Đại Tống và đám quan viên ngồi không ăn bám trên triều đình.

Vốn kế hoạch của y là đánh vào Khai Phong, cho dù không thể đánh vào trong nội thành thì cũng đủ khiến cho Triệu Hoàn lo sợ không có lòng chiến đấu.

Khi đó, y sẽ thuận lợi rút lui mà không gặp nhiều rắc rối.

Chỉ có điều trong cảnh tượng này, khiến cho Hoàn Nhan Tông vọng lại có thêm một vài sự hiểu biết đối với quân Tống...

...

Quân Kim giống như thủy triều tràn vào trong cửa Triêu Dương.

Âm thanh của Ngọc Doãn đã trở nên khàn đặc, không nhớ nổi đã giết bao nhiêu người.

Vào lúc này, hắn thương tích đầy mình, toàn thân chẳng khác nào người máu. Tuy nhiên quân Kim trước mặt không hề giảm đi mà càng lúc càng nhiều thêm.

Quân Tống đã bị chết hơn nửa. Mặc dù quân từ đại doanh Sương quân tham gia nhiều nhưng xét về tổng thể thì quân Tống vẫn yếu hơn. Cây trường đao trong tay Ngọc Doãn trở nên nặng nề, hơi thở hổn hển, cảm thấy lực bất tòng tâm. Hắn chém chết một tên quân Kim lao tới người mình, gạt máu bắn lên mặt rồi nhìn xung quanh. Chỉ thấy trên đồi Phiền Gia, phòng tuyến do quân Tống tạo thành đã vỡ nát.

- Tiểu Ất ca! Chàng không sao chứ?

Nghe thấy âm thanh của Yến Nô, Ngọc Doãn liền quay lại nhìn chỉ thấy toàn thân nàng đẫm máu, thanh trúc thương gần như buông thõng đang đi về phía mình.

- Cửu Nhi tỷ! Lui xuống đi.

- Không!

Yến Nô nói thật to, thanh trúc thương đâm xuyên người một tên quân Kim.

"Nha đầu lại lên cơn bướng rồi!"

Ngọc Doãn biết, không thể khuyên bảo Yến Nô rời khỏi. Nên hắn khập khễnh đi tới bên cạnh nàng, cải hai người tựa lưng vào nhau, bảo vệ cho nhau.

Tiếng hò hét của quân Kim càng lúc càng gần, khiến cho tâm của Ngọc Doãn cũng từ từ trầm xuống.

"Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây?"

Hắn thầm liếc mắt nhìn Yến Nô, cắn răng định đánh cho Yến Nô bất tỉnh.

- Ngươi là chủ tướng, phải xung phong lên đầu.

Câu nói mặc dù không còn êm tai nhưng Ngọc Doãn có thể nghe được một sự thân thiết.

Hắn trừng mắt nhìn Lữ Chí Sĩ rồi đón lấy trường đao, không nói hai lời nhìn hướng quân Kim:

- Các huynh đệ! Theo ta đoạt lại cửa thành.

Lúc này, Trương Bá Phấn cũng đã dẫn viện binh tới đồi Phiền Gia.

Chỉ có điều khi y lên đồi thì bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi.

Diện tích của đồi Phiền Gia không rộng lắm nhưng lúc này thây chất ngổn ngang. Liếc mắt nhìn qua cũng phải tới hơn một ngàn.

Y không khỏi hít một hơi, thầm khen ngợi.

Dưới đồi Phiền Gia, quân Tống vẫn đang cố gắng chống đỡ. Trướng Bá Phấn cảm thấy máu trong người sôi sục, hét to một tiếng dẫn quân lao xuống đồi.

Có thêm cánh quân này gia nhập, phóng tuyến quân Tống gần như bị phá vỡ cũng ổn định lại.

Trương Bá Phấn dẫn đầu vung hai song chủy mà chém giết.

Tuy nhiên khi y bước vào trong trận mới phát hiện chủ tướng ở đây không ngờ là hai người con gái và hai tên thư sinh.

- Ai là Ngọc Doãn?

Cái áo trắng của Vương Yến Ca đã nhuộm thành màu đỏ, nghe Trương Bá Phấn hỏi liền trả lời:

- Ngọc chỉ huy đang dẫn người cố gắng cướp lại cửa Triêu Dương.

- A?

Trương Bá Phấn ngẩn người, vô tình coi trọng Ngọc Doãn thêm một chút.

Trên đường đi, y nghe nói chỉ huy sứ của Sương quân là Vũ học tiến sĩ Tần Tử lâm trận bỏ trốn. Khi nghe được tin đó, phản ứng đầu tiên của Trương Bá Phấn là muốn tìm Tần Tử giết chết ngay lập tức. Ngươi đường đường là chỉ huy sứ của Sương quân mà bỏ chạy thì có thể tưởng tượng được Sương quân bị tan tác như thế nào? Trương Bá Phấn là đệ tử quan viên, ngày thường hết sức kiêu ngạo. Trong suy nghĩ của y, thì Tần Tử bỏ chạy, có lẽ Ngọc Doãn không chống đỡ nổi cuộc chiến.

Trương Bá Phấn cũng không có cảm tình với Ngọc Doãn.

Gần đây, Ngọc Doãn không có công danh, cũng không có gia thế vậy mà không biết tại sao lại được phong làm Điện Tiền Ti binh mã sử.

Với Trương Bá Phấn dựa và chiến công để đi lên nên không coi Ngọc Doãn vào đâu.

Lại thêm Triều đình có nhiều sự chỉ trích đối với Ngọc Doãn khiến cho y cảm thấy hắn chỉ là một kẻ may mắn.

Trong trận đại thắng ở trấn Quách Kiều, Trương Bá Phấn chỉ nghĩ Ngọc Doãn gặp may.

Ai ngờ được, một người ngày thường gã không coi vào đâu nhưng trong tình thế nguy hiểm thế này vẫn có thể giữ được cuộc chiến cho tới bây giờ.

- Các ngươi...là ai? Tại sao lại ở đây?

Một vị thư sinh toàn thân đầy máu chắp tay nói:

- Hạ quan là chủ bộ Trần Đông dưới trướng Ngọc chỉ huy.

Vị phu nhân này là nương tử của Ngọc chỉ huy. Còn đây là góa phụ của Điện Tiền Ti binh mã sử Mã Cao, Vương Yến Ca - Vương nương tử. Nghe nói tình hình ở đây gấp rút cho nên hai người tới đây giúp đỡ. Hai vị nương tử anh dũng giết định chém gần trăm tên giặc.

Lần này không chỉ có Trương Bá Phấn hít một hơi, mà đám quân Tống sau lưng gã cũng quay sang nhìn nhau.

Cả hai người Vương Yến Ca và Yến Nô đều đẫm máu, bất kể là đại đao của Vương Yến Ca hay than trúc thương của Yến Nô đều máu chảy rong ròng... Quanh hai người có tới hơn hai mươi thi thể của quân Kim đã chứng minh lời của Trần Đông không phải là giả. Hai vị nương tử mà còn dũng mãnh như thế đúng là khiến cho người ta cảm thấy kính nể.

Khuôn mặt của Trương Bá Phấn đỏ bừng, đột nhiên xoay người quát:

- Các huynh đệ! Hôm nay nếu không anh dũng xông lên, để cho hai vị nương tử cười nhạo, ta sẽ không dung tha.

Y cũng không nói nữa, mà thúc ngựa nhảy vào trong trận chiến.

Quân Tống đi theo Trương Bá Phấn cũng hét lên:

- Không để cho tiểu nương tử cười nhạo, liều mạng với quân giặc.

Đường đường là đấng nam nhi không so được với hai vị tiểu nương tử thì sau này chẳng phải để cho người ta nói nam nhi Đại Tống không có bản lĩnh hay sao?

Vương Yến Ca và Yến Nô thật sự không ngờ kết quả lại như thế này khiến cho cả hai ngây người không biết làm sao...