Ngọc Doãn hơi sửng sốt, liền đi ra đại sảnh, đứng ở trên hiên cửa nói:
- Cao nương tử, là ai tìm ta vậy?
- Tiểu Ất ca nay phát đạt nên không nhận ra cố nhân thành Khả Đông năm ngoái sao?
Tiếng nói chưa hết, Ngọc Doãn đã thấy một người mặc hắc bào, đầu đội khăn vuông từ bên ngoài đi vào.
Người này cao chừng 180cm, râu ngắn, vẻ mặt phấn chấn.
Ngọc Doãn nheo mắt lại, sau một lúc lâu bất ngờ reo lên:
- Oán Ca, là ngươi sao, ha hả, thật sự là ngươi!
Ngọc Doãn không xa lạ gì người đàn ông bên ngoài cửa.
Trên thực tế, khi nghe gã nói là cố nhân thành Khả Đôn thì Ngọc Doãn cũng đã đoán ra thân phận của đối phương.
Nhâm Oán là người đã thu nhận và giúp đỡ người Hán ở phủ Thái Nguyên, sau đó còn cùng Ngọc Doãn hộ tống Dư Lê Yến đi tới thành Khả Đôn, đồng thời còn cùng Ngọc Doãn kề vai chiến đấu, dốc hết sức đẩy Dư Lê Yến lên địa vị Nữ Cương thiên mệnh Tây Liêu. Ngọc Doãn vui sướng bất ngờ hai ba bước chạy tới kéo tay Nhâm Oán:
- Oán Ca, sao ngươi lại tới đây? Đến khi nào vậy?
- Được tin của Tiểu Ất thì đến ngay lập tức.
Nhâm Oán cười đôn hậu trong ngôn ngữ toát lên vẻ trầm tĩnh.
Ngọc Doãn nghe thế đã hiểu nguyên do, liền kéo tay Nhâm Oán đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói với Cao nương tử:
- Cao Nương tử dẫn Hồng Nô ra ngoài mua chút rượu và thức ăn về, ta muốn cùng Oán ca không say không nghỉ.
Ngụ ý là: ta muốn nói chuyện chính sự. Ngươi chớ đến quấy rầy.
Sao Cao nương tử không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn vội đáp ứng dẫn Nhuế Hồng Nô đi ra cửa.
Mà Ngọc Doãn thì dẫn Nhâm Oán lên lầu hai.
Ngồi xuống thư phòng, rót cho Nhâm Oán một chén nước ấm:
- Oán ca, dạo này khỏe chứ?
Nhâm Oán cười:
- Rất tốt, chỉ có điều Vương thượng rất nhớ Tiểu Ất, đã sớm muốn ta tới thăm trước rồi lại sợ chậm trễ việc của Tiểu Ất, cho nên mới không đến được. Lần này nhận được tin tức của Tiểu Ất, Vương thương vừa mừng vừa lo, lập tức bảo ta đến gặp Tiểu Ất. Chỉ có điều không ngờ Tiểu Ất nay là làm Chỉ huy của lão Triệu gia rồi.
Ngọc Doãn nghe trong giọng điệu của Nhâm Oán có chút bất mãn.
Lúc trước khi hắn ở thành Khả Đôn, Dư Lê Yến đã giữ hắn lại, hy vọng hắn có thể ở lại Mạc Bắc.
Nhưng cuối cùng hắn không ở lại, còn lặng lẽ ra đi làm cho một thiếu nữ ôm mối tương tư.
Nhắc tới Dư Lê Yến, trước mắt hắn lại hiện lên bóng dáng thiếu nữ cao gầy quật cường, tim hắn run lên, một lúc lâu sau, hắn khẽ hỏi:
- Yến tử....cô ấy khỏe không?
- Khi mới vào Tây Châu thì có chút không thuận lợi.
Tuy nhiên sau khi được Tiểu Ất chỉ điểm và hội hợp với đồng tông Bát Lạp Sa Duyện thì cũng thông thuận rất nhiều. Cộng thêm có Thái Tử Nhân Hiếu giúp đỡ, ngăn chặn viện binh Hồi Hột mới làm chúng ta có thể thuận lợi đứng vững gót chân ở Tây Châu.
Nhâm Oán kể lại sơ lược nhưng Ngọc Doãn có thể cảm nhận được trong lời kể sơ lược kia ẩn chứa bao gian khổ.
Nhớ ngày đó, Dư Lê Yến dựa vào hơn vạn binh mã sát nhập Tây Châu, hoàn toàn không có lương thảo, không có viện binh mà cứng rắn tạo nên cơ nghiệp, sao có thể dễ dàng chứ? Lại khổ cho nàng chỉ là một cô gái, mang trọng trách nặng nề trên vai, thật sự là khổ cực.
- Tháng trước Trương tiên sinh tìm đến quý phủ của ta, cầm theo tín vật của Tiểu Ất.
Vương Thượng sau khi biết được vô cùng hưng phấn, lập tức bảo ta tới Khai Phong gặp mặt Tiểu Ất. Vương Thượng có câu muốn ta nói với Tiểu Ất: Nếu nhân sinh chỉ như lúc mới gặp, bất luận Tiểu Ất thế nào thì vẫn luôn là Ngọc Tiểu Ất đã từng giúp chúng ta ở thành Khả Đôn kia.
Sống mũi Ngọc Doãn cay cay, suýt nữa chảy nước mắt.
Nhưng hắn lại hít sâu một hơi, hạ giọng nói:
- Kính xin Oán ca đáp lời, rằng Tiểu Ất chưa bao giờ thay đổi.
Hai người vừa nói chuyện vừa uống nước.
Ngọc Doãn ngồi ở bên cửa sổ, có thể thấy rõ mọi động tĩnh ở ngõ Quan Âm.
- Hiện tại tình huống Tây Châu thế nào?
- Không tốt lắm...
Nhâm Oán cười khổ nói:
- Hiện nay dân tộc Hồi Hột ở Tây Châu không đáng để lo nghĩ nữa, có điều sau đại chiến thì chứa nhiều phiền toái. Ngươi cũng biết đó, Tây Châu vốn là nơi thiếu thốn lương thực, cộng thêm đầu năm mấy lần đại chiến, gần như là không hề thu được chút quả, hạt nào.
Thái Tử Nhân Ái tuy nói là trợ giúp không ít nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển.
Dù sao Tây Hạ vốn cũng không rất giàu có và đông đúc, thêm với năm nay rất nhiều địa phương xuất hiện tình hình hạn hán, tình hình cũng chỉ miễn cưỡng duy trì...May mắn năm ngoái Tiểu Ất đưa tới rất nhiều châu báu, mới xem như hóa giải sự túng quẫn của chúng ta. Lần này Tiểu Ất gửi thư, muốn khai thông thương lộ Tây Châu, Vương thượng đương nhiên là vô cùng cao hứng, có điều không biết Tiểu Ất có thể giao dịch như nào với Tây Châu?
Xem ra tình huống bên Tây Châu thật sự không quá lạc quan.
Nếu không Nhâm Oán cũng sẽ không nói như này, đồng thời trên mặt mang vẻ chờ đợi.
- Oán ca, nay ta đã liên lạc hai đại thương nhân Nam Bắc, đồng thời cũng đã nghĩ cách khơi thông thương lộ Tây bắc. Nơi này có một danh sách là trước đó ta đã chuẩn bị hàng hóa cho bọn họ, mà nay đã đủ rồi, có điều những người này dù sao cũng là thương nhân, nếu không có món lãi kếch sù thì chưa chắc đã mạo hiểm đi tới Tây Chây. Không biết Oán ca có thể cho bọn họ cái gì?
Ngọc Doãn đưa danh sách hàng hóa chuẩn bị của Lê Đại Ẩn cho Nhâm Oán.
Nhâm Oán xem qua, mắt sáng lên.
Lương thực, quân giới?
Đây chính là thương phẩm mà nay Tây Liêu cần nhất, đặc biệt là lương thực, Dư Lê Yến nay đang đau đầu vị chuyện này, về phần quân giới, binh khí Đại Tống xưa nay hoàn mỹ, thần tí cung, bộ nhân giáp....rất có tiếng. Mà hỏa khí quân Tống cũng vẫn luôn là thứ mà người Liêu thèm nhỏ dãi. Trong danh sách thậm chí còn bao gồm mấy vạn chi Phích Lịch Hỏa tiễn khiến Nhâm Oán hết sức bất ngờ vui mừng.
Vốn cho là Ngọc Doãn chỉ là một Chỉ huy sứ, không có năng lực gì mấy, ai có thể ngờ...
Nhâm Oán đột nhiên cảm thấy mình hiểu Ngọc Doãn quá ít. Thật ra, không phải là quá ít, mà là Ngọc Doãn vọt quá nhanh, mà lực lượng giấu sau lưng hắn căn bản cũng không có ai để ý đến, Nhâm Oán càng không thể biết được.
Xem xong danh sách, Nhâm Oán cũng lấy ra một bản danh sách.
Bên trong là các loại đặc sản Tây Vực như ngọc thạch, hương liệu, rượu nho...Bởi vì Tây Châu vừa lúc ngăn trở con đường thông Trung Nguyên đi Tây Vực, nên cũng khiến cho Tây Châu hiện giờ trở thành đầu mối liên hệ then chốt với Trung Nguyên.
- Thiết giáp này là giáp trụ đặc biệt cung cấp cho Thiết Diều Tử Tây Hạ. Ta biết giáp trụ lão Triệu gia hoàn mỹ, nhưng so với giáp trụ này vẫn kém vài phần.
- Chỉ là thiết giáp, có chút đơn bạc.
- Chỉ giáo cho?
Ngọc Doãn ngẩng đầu, nhìn Nhâm Oán cười nói:
- Chẳng lẽ Oán ca không biết Đại Tống thiếu nhất là chiến mã sao?
Không nói gạt ngươi, nay khắp toàn bộ cấm quân Đông Kinh cũng chỉ có chưa tới vạn con. Đường đường là Điện soái Cấm quân Thị vệ thân quân Mã Quân tư Đông Kinh dưới tay cũng chỉ có số chiến mã không đủ cho một Thác Mẫu Bột Cật Lỗ tặc. Ngươi cũng biết đó, nay Tống Kim đang giao phong, sản mã Tây Vực, mà Tây Châu còn trống mấy bãi cỏ, nếu có thể cung cấp ngựa, đích thị là kinh doanh sẽ cực tốt.
Buôn bán ngựa nhập Trung Nguyên?
Nhâm Oán do dự một chút, trầm giọng nói:
- Việc này ta không thể làm chủ, ta cần phải quay về rồi mới có thể thương nghị tiếp.
- Ngoài ra còn một việc khác nữa...
- Mời nói!
Ngọc Doãn nhìn Nhâm Oán, do dự.
Hắn không biết sau khi nói ra điều kiện thì Nhâm Oán sẽ có phản ứng gì.
Nhưng nếu không nói, thì cảm thấy không thoải mái, suy xét mãi, hắn cắn răng, thấp giọng nói:
- Không biết hiện nay thực lực quân đội Tây Châu như thế nào?
- Nếu có thể, ta hy vọng Yến tử có cơ hội thích hợp có thể xuất binh ra Mạc Bắc.
- Trợ giúp lão Triệu quan gia sao?
Ngọc Doãn gật đầu.
Nhâm Oan day day gò má, cười khổ nói:
- Việc này ta cũng không làm chủ được. Nếu là giúp Tiểu Ất, có lẽ còn được, nhưng ngươi cũng biết, Vương thượng hận thấu xương lão Triệu quan gia. Lúc trước nếu không phải lão Triệu quan gia câu kết với Lỗ tặc, ném đá xuống giếng, thì Đại Liêu ta chưa chắc đã rơi vào cục diện như hôm nay. Chuyện khác đều nói được, nhưng riêng chuyện này, không thể!
Ngọc Doãn sao không biết Dư Lê Yến căm hận Triệu Cát.
Hắn trầm ngâm một chút, liền hạ giọng nói:
- Oán ca khi trở về làm phiền chuyển một lời cho Yến Tử.
Môi hở răng lạnh, nếu thật sự Đại Tống ta xảy ra biến cố, chỉ sợ kế tiếp sẽ là Tây Hạ, rồi là Tây Châu...Thời khắc hiện giờ nên dứt bỏ ân oán, cùng nhau bắt tay. Nếu Yến tử thật sự muốn hưng phục Đại Liêu, nên cần thể hiện ý chí.
Nhâm Oán ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu tán thành.