Cao Trạch Dân bưng tới một chậu nước để hắn đánh răng rửa mặt. Cao Trạch Dân là con trai cua Cao Thế Quang, còn ít tuổi, vốn Ngọc Doãn không định để cậu ở đây, nhưng Yến Nô lo lắng một mình hắn ở trog quân trại không ai chăm sóc nên bảo Cao Trạch Dân đến làm thân binh cho Ngọc Doãn. Nhìn thân hình gầy gò của cậu, Ngọc Doãn có chút không đành lòng.
- Đồ quân nhu đã kiểm xong chưa?
- Hồi đại quan nhân, kiểm kê xong rồi. Đây là danh sách mà Trần chủ bộ rạng sáng đã ghi chép xong, mời đại quan nhân xem.
- Rạng sáng?
Ngọc Doãn nhìn Cao Trạch Dân, thấy vẻ mặt buồn ngủ của cậu thì nhíu mày.
Giờ dần hắn đi ngủ, mà lúc ấy Cao Trạch Dân còn chưa nghỉ ngơi. Nói cách khác, ranh con này đến hiện tại vẫn chưa ngủ chút nào.
- Trạch Dân đi nghỉ đi hôm nay có rất nhiều việc phải làm, nếu không có tinh thần thì sợ không làm được việc.
Cao Trạch Dân là một cậu bé quật cường, nếu bắt cậu đi ngủ, chưa hẳn cậu sẽ nghe theo, cho nên Ngọc Doãn liền thay đổi cách nói để cậu đi ngủ. Lúc này có thân binh đưa bữa sáng tới, Ngọc Doãn liền khoác áo, vừa ăn bữa sáng vừa xem danh sách mà Trần Đông ghi chép.
Trời mới biết vì sao triều đình lại đem nhiều đồ quân nhu tích trữ ở Mưu Đà Cương, ước chừng gần năm nghìn thạch lương thảo.
Tuy nhiên làm cho Ngọc Doãn giật mình là ba mươi con chiến mã được đưa tới cùng với năm nghìn thạch lương thảo này. Ngựa, là vật mà Đại Tống triều rất thiếu, ba mươi con ngựa, nếu đưa ra thị trường cũng có giá trị kinh người, huống chi là chiến mã.
Ăn điểm tâm xong, Ngọc Doãn ăn mặc chỉnh tề đi thẳng vào chuồng ngựa trong doanh.
Cát Thanh và Hà Nguyên Khánh đang dẫn người đi tuần tra trong doanh thấy Ngọc Doãn thì đều bước lên hành lễ chào.
- Ngựa này là thế nào?
Ngọc Doãn chỉ vào ba mươi con ngựa trong chuồng nghi hoặc hỏi.
Bởi vì trong danh sách lúc trước không hề có ba mươi con ngựa này, hiện giờ đột nhiên lại đưa tới làm cho Ngọc Doãn vô cùng khó hiểu. Đại Tống thiếu ngựa, Ngọc Doãn hắn cũng thiếu. Toàn bộ quân doanh ngoại trừ Hắc Kỳ tiễn đội thủ hạ của Bàng Vạn Xuân ra thì cũng chỉ có bốn năm mươi con chiến mã, trong đó bao gồm Ám Kim của Ngọc Doãn và hai con Vương truy.
Nếu như có thể, sao không giữ ba mươi con ngựa này lại?
Ngọc Doãn nảy lên ý nghĩ này, dù sao thân quân mã quân dưới tay hắn thật sự quá ít.
Hà Nguyên Khánh nói:
- Khi kiểm kê từng nghe nói đây là ngựa Tri châu Thương Châu Đỗ Công Mỹ, hình như là muốn tạm giữ hộ, dự định tới cuối năm Đỗ Công Mỹ mới lấy đi mang về kinh hiến tặng Thái tử. Mẹ nó chứ, coi quân doanh này là hậu trạch nhà hắn sao.
Đỗ Công Mỹ?
Ngọc Doãn ngẩn ra rồi chợt hiểu.
Hắn biết Đỗ Công Mỹ này, vốn tên là Đỗ Sung, thi đậu tiến sĩ xuất thân trong năm Thiệu Thánh Triết Tông, làm Công Lang, Quang Lộc Thiếu Khanh, đầu năm làm tri châu Thương Châu. Người này thuộc phe phái Đông Cung. Nghe nói rất thân cận với thái tử Triệu Hoàn.
Ngọc Doãn cũng là người thuộc phe phái Đông cung.
Chẳng qua quan hệ giữa hắn và Đông Cung cũng không quá thân thiết, cho nên bình thường không có tiếp xúc gì.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc hắn đã nghe nói về Đỗ Sung, đó là do thúc tổ Hoàng Thường đã từng đề cập tới người này với hắn. Tuy nhiên trong lời nói của ông như có chút khinh thường, thật sự đã làm cho Ngọc Doãn ghi nhớ trong lòng người tên Đỗ Sung này. Với lại đầu năm có nảy sinh một sự việc, bởi vì Thương Châu tiếp giáp Yến Vân mười sáu châu, nên có rất nhiều người Hán từ Yến Vân chạy nạn đến, ở lại chỗ này. Đỗ Sung sau khi nhậm chức đã lợi dụng người Yến Vân lấy cớ do thám Lỗ tặc mà trong vòng một tháng đã tru sát hơn ba mươi ngàn người ở Thương Châu.
Nếu chỉ là giết hại cũng không sao. Nhưng Đỗ Sung kia sau đó lại dâng tấu lên triều đình, nói y ở Thương Châu phát hiện rất nhiều gian tế Lỗ tặc mà báo công với triều đình.
Mỗi lần Hoàng Thường nhắc tới đều vô cùng kích động.
- Đỗ Công Mỹ thật sự là quốc tặc, lệ này mở ra thì Hà Bắc không còn ngày bình yên nữa.
Lúc ấy Ngọc Doãn nghe cũng vô cùng khiếp sợ, cảm thấy Đỗ Công Mỹ này thật quá đê tiện, quá tàn nhẫn.
Đáng tiếc, thân phận của hắn hèn mọn, nói ra cũng không có ai để ý tới.
Ngọc Doãn lấy danh sách ra xem lại lần nữa, đột nhiên hỏi:
- Bên trong danh sách kia có ba con ngựa này không?
- Hình như là không đăng ký?
- Nguyên Khánh hãy đi tìm Thập Tam lang đến, gọi cả Trần chủ bộ nữa, nói là ta lấy ba mươi con ngựa này rồi.
- Ồ?
- Ta thiếu ngựa, vừa lúc có người đưa tới sao co thể từ bỏ được?
Ngày mai nhập ngũ chọn ra ba mươi người tinh thông cưỡi ngựa nhập vào mã quân. Nguyên Khánh cùng Thập Tam Lang thống lĩnh mã quân.
Hà Nguyên Khánh nghe vậy thì vô cùng vui mừng.
Lúc trước Cao Sủng thống soái mã quân nở mặt cỡ nào, trong lòng gã rất hâm mộ. Có điều gã biết trong doanh ít ngựa, mà mã quân có năm mươi người, gã căn bản không có cơ hội thống lĩnh mã quân. Nhưng hiện tại đã tăng thêm ba mươi con ngựa, vậy là có mã quân tương đương tám mươi người, đến lúc đó, gã có thể cùng Cao Sủng mỗi người thống lĩnh bốn mươi người.
Cát Thanh không nhịn được, hỏi:
- Công tử, như thế được không?
- Có gì không được. Thịt béo đưa tới cửa, nếu không ăn thì chẳng phải bị người ta chê cười sao?
Ngọc Doãn cười cười xoay người đi.
Sở ra có quyết định này vì hắn đã có tính toán.
Đỗ Sung Đỗ Công Mỹ trong lịch sử rất có danh vọng. Tuy nhiên, người này lại kiên định phải đầu hàng, đối nội thủ đoạn tàn nhẫn đối ngoại khúm núm. Trong lịch sử, sau khi Tông Trạch chết thì do Đỗ Sung đảm nhận trấn thủ Đông Kinh, không để tâm sự phản đối của mọi người mà giải tán nghĩa quân, vứt bỏ phòng thủ Khai Phong, khiến bắc địa Đại Tống trống không.
Từ đó về sau, hắn ta còn đảm nhiệm Tể tướng thời kỳ Cao Tông, trấn thủ Kiến Khang.
Khi quân Kim đánh tới, người này đầu hàng người Kim, có thể nói là chẳng khác gì quân bán nước.
Có đôi khi Ngọc Doãn cảm thấy kỳ quái, hạng người như này, vì sao có thể đứng vững gót chân ở trên triều đình? Nếu sớm vài chục năm, Vương An Thạch chưa bắt đầu biến pháp, loại tiểu nhân này, căn bản không có nơi sống yên ổn. Mỗi lần nhớ tới việc này, Ngọc Doãn không kìm nổi chỉ có thể thở dài.
Mà nay Đỗ Sung đưa chiến mã tới, hắn không có lý do gì mà không lấy.
Về phần sau này Đỗ Sung đòi tới cửa, Ngọc Doãn hắn sẽ trở mặt không thừa nhận. Tất cả mọi người đều thuộc Đông Cung, sau lưng hắn còn có Hoàng Thái tôn, cho dù ba mươi con ngựa này là của ngươi thì sao chứ, Đỗ Công Mỹ ngươi làm gì được ta? Người khác sợ ngươi, nhưng ta thì không!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Ngọc Doãn tốt lên rất nhiều.
Vô duyên cớ được ba mươi con ngựa, sao hắn không vui cho được? Đợi khi Cao Sủng tới, hắn liền nói ý tưởng cho Cao Sủng, mã quân mở rộng tám mươi người, Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh mỗi người lĩnh bốn mươi mã quân, sung làm thân quân mã quân tả hữu của Ngọc Doãn.
Cao Sủng không có ý kiến gì!
Y thấy năm mươi hay bốn mươi người chẳng khác gì nhau, mà Hà Nguyên Khánh thì lại rất vui vẻ, rốt cuộc mình có thể lĩnh quân rồi. Lúc này Đỗ Sung còn đang ở Thương Châu, đương nhiên không thể biết ba mươi con ngựa tốt gã hao hết tâm tư tìm được để dâng lên Thái tử Triệu Hoàn đã bị Ngọc Doãn nuốt sống. Tuy nhiên dù là gã biết thì Ngọc Doãn cũng chẳng coi vào đâu.
Ba mươi con ngựa tốt này của Đỗ Sung dường như đã mang đến không ít may mắn cho Ngọc Doãn.
Không mấy ngày, Lê Đại Ẩn Hàng Châu phái người đến thông tri, rằng những thứ mà trước đó Ngọc Doãn bảo y chuẩn bị đã chuẩn bị thỏa đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đi. Ngọc Doãn cũng có chút sốt ruột, mắt thấy sắp cuối năm rồi, không biết phía bên Trương Trạch Đoan thế nào. Thương lộ này tốt nhất là cuối năm có thể làm tốt, nếu không tới năm sau chỉ sợ khó khăn hớn rất nhiều.
Năm sau là Tĩnh Khang rồi!
Ngày hôm nay Ngọc Doãn quay là Khai Phong về nhà.
Yến Nô dẫn theo Ngọc Như, Dương Kim Liên đi cửa hàng Ngọc Yến để kiểm tra nên không ở trong nhà.
Mà An ĐạoToàn thì được Lăng Chấn mời đi uống rượu ở Ngự Doanh, nên khi Ngọc Doãn về nhà thì ngoại trừ Cao Nương Tử và Nhuế Hồng Nô ra thì không còn ai, Hoàng Tiểu Thất đã theo Trương Trạch Đoan đi Tây Bắc, sẽ rất lâu mới trở về. Bởi vậy phía bên cửa hàng thịt thiếu người trông giữ, cho nên hầu hết thời gian Cao Thế Quang đều làm việc tại Phố Mã Hành.
Ngọc Doãn lên lầu vào thư phòng.
Cũng không có việc gì, hắn liền chuẩn bị mua chút lễ vật đi thư viện Quan Kiều thăm Hoàng Thường.
Mấy ngày trước Yến Nô nói với hắn gần đây thúc tổ không được khỏe, bảo hắn bớt chút thời gian đi thăm ông. Hoàng Thường tuổi cũng đã cao cộng thêm năm nay thời tiết rét lạnh nên đương nhiên có chút không khỏe. Chỉ có điều hai ngày trước Ngọc Doãn bận rộn sự vụ trong doanh nên vẫn chưa đi thăm được.
Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi, Ngọc Doãn liền chuẩn bị đến thăm.
Vì thế hắn thay y phục, từ trên lầu đi xuống, đang định ra ngoài thì nghe bên ngoài cửa sổ có người gọi:
- Xin hỏi đây có phải là quý phủ Ngọc chỉ huy không?
- Là ai vậy?
Cao Nương tử vừa lúc đang quét tước đình viện, nghe tiếng gọi liền ra ngoài mở cửa.
- Đây chính là nhà của Ngọc chỉ hủy, xin hỏi là ai gọi đó.
Người ngoài cửa lên tiếng mang theo chút khẩu âm Thái Nguyên: