- Cứ bình tĩnh, tao đang định làm cho tổng giám đốc chú ý đến mày
Triệu Hà cười ha hả, lấy tay quệt nước mắt:
- Mày lấy đâu ra ý tưởng đó vậy, mày tưởng tao thích hắn à! Hắn ta cho dù có đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành đi chăng nữa thì bổn sư cũng không thèm thích đâu nhá. Cái mặt thấy ghét à!
Bỗng sau lưng cô, ai đó đang hắng giọng và nhìn cô bằng con mắt rực lửa, Triệu Hà quay lại, vội vàng thay đổi 180 độ, tươi cười:
- A, chào tổng giám đốc đẹp trai, anh đang đi đâu vậy? Có cần tôi giúp gì không?
- Không, mặt tôi thấy ghét như vậy thì chắc ai đó không muốn giúp đâu
- Ha ha ha, tổng giám đốc chỉ khéo đùa. Thôi tôi đi trước nhé
Nói xong Triệu Hà vội vàng kéo Trúc Phương đi, sau đó thở phào:
- Thôi được rồi, chuyện này tao tạm bỏ qua, bây giờ chỗ làm việc của tao là ở đâu
- Đằng kia
Trúc Phương chỉ vào 1 góc phòng, Triệu Hà ném Trúc Phương đi thật xa mới yên tâm lại chỗ ngồi. Thật xui xẻo, đang cật lực làm việc mà cô cứ hay bị tổng giám đốc sai đi làm việc vặt hoài. Đã thế lại còn bị mấy ánh mắt hình viên đạn của các nhân viên khác chiếu vào người, vô cùng khó chịu. Nhưng không hiểu sao cô lại có 1 cảm giác rất quen thuộc với hắn, giống như cô đã từng gặp hắn rồi vậy nhưng thôi, thời gian đâu mà để í chuyện tầm phào đó. Bây giờ cô đã chính thức bị ba mẹ vứt bỏ thì đành phải tự lực cánh sinh thôi. Phải kiếm tiền để bù cho những ngày qua cô phải mì Hảo Hảo cho đỡ đói. Trưa, Triệu Hà lôi kéo Trúc Phương đi bao cô ăn, dạo này ngân sách cô cạn kiệt rồi. Ai ngờ vừa gặp cô bạn đã bị tổng giám đốc lôi đi, cô nhẹ nhàng nói:
Lời nói của cô nghe như lời đối thoại của 1 đứa con nít 4 tuổi vậy. 24 tuổi rồi mà thích ăn bim bim, kẹo mút thì quả thật đây là chuyện lạ có 1 0 2. Nói đã đời xong, Triệu Hà quay lại thì thấy tổng giám đốc hằm hằm nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Tổng giám đốc lôi cô đi thật xa mới nói:
- Triệu Hà, từ bây những thông tin về em không được tiết lộ cho người khác nữa và em cũng không được nói chuyện với những người đó nữa
- Tại sao?
- Em không cần biết. Chỉ có tôi mới được biết thôi
- Tại sao?
- Tại vì...tôi là tổng giám đốc mà tổng giám đốc mới có quyền biết thông tin của nhân viên
- Ờ...ờ...hiểu rồi
Có thể nói đây là cái lí lẽ nhảm nhất trên đời mà cô từng nghe nhưng thôi, lỡ chọc giận tên anime này, có khi cô lại bị hắn hành cho chết mất
oOo
Về chỗ ngồi, Trúc Phương vui vẻ nói:
- Sao rồi? Ăn cơm với bạn trai có ngon không?
- Bạn trai cái mốc xì í
- Đùa thôi, thế giám đốc bao mày à?
- Ờ
- Vậy anh ta cũng tốt bụng lắm chứ
- Tốt bụng cái con khỉ khô. Tự nhiên bắt tao không được nói chuyện với các nhân viên nam nữa à
Trúc Phương mỉm cười xoa xoa đầu cô:
- Mày còn ngây thơ quá
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sorry vì đã post chap trễ, thôi thì mọi người đọc vui vẻ. Mình sẽ cố gắng để viết chap tiếp mất công có người hóng^^. Thân!!!