Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 11: 11 Vòng Lựa Chọn Thứ Ba



Trước quầy thu ngân có hai người đang đứng cách nhau rất xa.
Triệu Tiểu Hà đứng gần vị trí Trương Đông hay xuất hiện nhất, khoanh tay trước ngực cảnh giác nhìn về phía Lâm Nghiêm, hiện tại cô lại có cảm giác ở bên cạnh Boss còn an toàn hơn so với Lâm Nghiêm.
Ít nhất Boss còn giết người theo quy tắc, còn Lâm Nghiêm lại là một phần tử nguy hiểm sẽ làm hại đồng đội của mình mà không theo một logic nào cả.
Lâm Nghiêm nhìn hai bàn tay trống trơn của Triệu Tiểu Hà, khinh thường cười nhạo.
Thật là một con thỏ đáng thương, nếu gặp nhau ở ngoài trò chơi, chắc chắn anh ta sẽ nảy sinh ra một chút hứng thú với nữ sinh này.

Nhưng thực xin lỗi, chúng ta lại đang trong trò chơi, kẻ nào cản đường hắn -- đều phải chết!
Nếu Tiêu Lam cùng Triệu Tiểu Hà biết được trong đầu anh ta đang ảo tưởng cái gì, nhất định sẽ: Buồn nôn ( ̄  ̄
)
Triệu Tiểu Hà không nhịn được nhìn về phía bên kia siêu thị, nhưng bóng dáng của Tiêu Lam vẫn chậm chạp không chịu xuất hiện.
Lâm Nghiêm châm chọc nói: "Như thế nào, đang đợi ca ca của em tới cứu sao? Cậu ta có thể làm được cái gì, đã sớm bảo em nên đi theo tôi rồi."
Nói xong, ánh mắt của anh ta không ngừng dò xét khuôn mặt Triệu Tiểu Hà.

Người này hiện tại đã không thèm ngụy trang nữa, đã xé bỏ lớp mặt nạ của một vị tiền bối nho nhã, bên dưới không có gì khác ngoài sự đê tiện, hèn mọn và bỉ ổi.
Lâm Nghiêm ở thế giới thật chính là một tên vô dụng, thậm chí ở Thế giới Hàng Lâm cũng chỉ là một tên người chơi sơ cấp trói gà không chặt.
Tư chất chỉ ở mức bình thường, cũng không có kỹ năng hay đạo cụ lợi hại nào.

Đừng thấy anh ta cố ra vẻ là đại lão của nhóm mà hiểu nhầm, thực chất vẫn chỉ là một tên muốn giẫy giụa tìm đường sống.

Vậy mà lại có một số người có tài năng thiên bẩm, rõ ràng ban đầu không bằng anh ta, cuối cùng lại có thể một bước lên trời, khiến trong lòng anh ta càng ngày càng cảm thấy bất mãn.
Cho đến một ngày anh ta lần đầu lợi dụng quy tắc để trừ khử một người chơi, trong nháy mắt đột nhiên đạt được khoái cảm chưa từng thấy.

Anh ta đột nhiên ý thức được, trước mặt những tên người chơi mới ngây thơ, anh ta chính là một người chơi kinh nghiệm lâu năm cực cường đại!
Đến tận bây giờ, Lâm Nghiêm vẫn không ngừng tìm người mới ở mỗi trò chơi, sau đó tìm cách làm cho bọn họ đụng trúng điều kiện tử vong, chứng kiến cảnh bọn họ la hét tuyệt vọng trước khi chết chính là bản nhạc đẹp nhất trong cuộc đời anh ta.
Cho đến một ngày nọ, anh ta vậy mà nhận được nhiệm vụ ẩn:

[Thấy ngươi là một tên vô lại thích chơi trò đâm sau lưng người khác, nếu đã muốn theo đuổi kích thích như vậy, không bằng quán triệt [1] đến cùng.]
[Kích hoạt nhiệm vụ ẩn: Star of Mission (Ngôi sao hủy diệt đoàn đội) ]
[Chi tiết nhiệm vụ: Trong ba trò chơi tất cả mọi người đều chết trừ bạn (0/3) ]
[Phần thưởng: Đạo cụ hiếm x1]
[Nhắc nhở: Không phải nhiệm vụ bắt buộc, bạn có thể bỏ cuộc bất cứ lúc nào, từ bỏ không bị trừng phạt]
Ngay lúc đó, lòng anh ta mừng như điên!
Đạo cụ hiếm! Là một người chơi lâu năm, Lâm Nghiêm đương nhiên biết rõ về giá trị của nó.

Về việc từ bỏ? Có thể nhận loại nhiệm vụ giết đồng đội thuận lý thành chương [2] như thế này, vì cái gì mà anh ta phải từ bỏ!
Sau đó Lâm Nghiêm liền bắt đầu ở trong trò chơi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ [Ngôi sao hủy diệt đoàn đội] không dễ hoàn thành như thế, người chơi lâu năm phần lớn đều nắm rõ bẩy rập của trò chơi, hơn nữa cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, nếu trò chơi chỉ có người chơi lâu năm thì anh ta thường không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Chỉ có khi tất cả đều là người chơi mới, anh ta mới có cơ hội thành công.
Từ lúc trò chơi này bắt đầu, vừa mở mắt liền thấy cảnh tượng quen thuộc, trong lòng Lâm Nghiêm kích động đến mức sắp không kìm chế được mà cười lớn lên!
Chung điểm siêu thị[3], là sân chơi dành cho người mới, thường chỉ có một người chơi lâu năm xuất hiện để làm người hướng dẫn.
Nơi này cũng chính là nơi mà anh ta nhận được nhiệm vụ, hơn nữa cho đến bây giờ Lâm Nghiêm đã hoàn thành được hai lần, chỉ còn một lần nữa, Thế giới Hàng Lâm thật sự đang giúp đỡ anh ta mà.
Mọi thứ đều đang rất thuận lợi, đám người chơi mới này đều rất dễ lừa, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ theo sự sắp xếp của anh ta mà tự đi tìm đường chết.

Chỉ có điều, anh ta hết lần này đến lần khác bị một thằng nhãi ranh cản đường! Còn có thêm một con bé không chịu nghe lời, cứ ngoan ngoãn chết đi có phải tốt hơn không?
Đối mặt với sự châm chọc của Lâm Nghiêm, Triệu Tiểu Hà có chút tức giận, trừng mắt nhìn anh ta: "Phi, Tiêu ca nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, anh đừng có mà nói lung tung."
Lâm Nghiêm cười vặn vẹo: "Ah, ai cũng đều gọi là ca, miệng của em gái thật là ngọt nha~"
Nói xong anh ta còn định tiến tới giáo huấn cô một chút, dù gì cũng chỉ là một con nhóc mà thôi, căn bản không đáng để anh ta bận tâm.
Lúc này, giọng của Tiêu Lam từ xa truyền đến: "Chú Lâm, đừng nên đi qua đó, chú làm cô bé sợ rồi kìa."
Lâm Nghiêm cau mày quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Lam từng bước tiến về phía quầy thu ngân.
Tiêu Lam cười nói với anh ta: "Chú Lâm, tóc của chú chắc là tóc giả phải không? Dù có muốn cảm ơn thì cũng đừng nhớ thương con gái nhà người ta như vậy, vẫn là nên bảo trì hình tượng nho nhã của một vị trưởng bối đi."
Lâm Nghiêm tức giận vuốt tóc của bản thân, làm sao có thể như thế được! Đây chính là bí mật lớn nhất của anh ta -- tóc giả này là hàng thủ công, tên này làm sao mà phát hiện được.
Đương nhiên cái này không phải do Tiêu Lam phát hiện, Lạc đã nói cho cậu biết điều này lúc gặp Lâm Nghiêm lần thứ hai, bây giờ dùng để ném cừu hận quả thực rất tốt.

Nhìn bộ dạng tức giận của Lâm Nghiêm, tâm tình Tiêu Lam hết sức sảng khoái.

Cậu nhìn xung quanh một vòng: "Tên lưu manh xăm tay kia đâu? Bị anh tính kế rồi à?"
Lâm Nghiêm khinh thường nói: "Hừ, do gã ngu thôi.

Trách được ai?"
Tiêu Lam cười nhẹ nhàng thoải mái: "Vậy tôi không cần lo lắng khi đánh nhau với anh rồi."
Lâm Nghiêm: "..."
Má nó! Anh ta đột nhiên nhớ lại một cước lúc trước, tên người mới này có huyết thống với kim cương à? Hiện tại nội tạng anh ta vẫn còn hơi đau đây này.
Nhìn thấy cảnh này Triệu Tiểu Hà thầm nghĩ, không hổ danh là Tiêu ca, vừa xuất hiện liền khiến bầu không khí thay đổi, cô hiện tại không còn cảm thấy hoảng sợ một chút nào, ngay cả tên Lâm Nghiêm kia cũng không đáng sợ nữa.
"Xem ra mấy người không có tôi vẫn có thể vui vẻ nha." Trương Đông cùng nữ hướng dẫn viên lần nữa xuất hiện từ không trung.
Cảnh tượng này đã xảy ra ba lần rồi, ba người đều lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, không còn bị hắn hù dọa khiến cho sợ hãi, hoặc là phải nói, những người sợ hãi đã không còn nữa rồi.
Nhìn phản ứng của bọn họ, Trương Đông bĩu môi, hắn cảm thấy bản thân không được coi trọng nha.
Ánh mắt Trương Đông lướt nhanh qua phía người chơi, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên: "Ai sẽ là người đầu tiên?"
Trương Đông vừa dứt lời, Lâm Nghiêm đã tiến lên, như sợ chỉ cần chậm một bước liền sẽ bị hai người còn lại liên thủ hành hung.
Thứ Lâm Nghiêm lấy từ trong túi ra cư nhiên lại là -- thuốc lá Shandi.
Tiêu Lam biết, những điều mà người này nói với tên lưu manh xăm tay, không chừng đến cả dấu chấm câu cũng là nói dối.
Mục đích thực sự của Lâm Nghiêm là hàng hóa trên tay Tiêu Lam, nên anh ta quyết định liên minh với tên lưu manh, sau khi đoạt được rồi thì liền xử lí gã, quả là một mũi tên bắn trúng hai đích.
Với bộ não to như quả óc chó của tên lưu manh xăm tay thì có lẽ gã cả đời cũng không bao giờ nghĩ đến, mình đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Lâm Nghiêm đặt thuốc lá lên quầy thu ngân, sau đó còn quay đầu lại ném cho Tiêu Lam một ánh nhìn đầy khiêu khích.
Thật muốn đè bẹp anh ta xuống đất rồi đập một trận ra trò, Tiêu Lam giật giật ngón tay, giờ phút này cậu cảm thấy tay mình có chút ngứa.
[Tiên sinh, xin bình tĩnh]
Tiêu Lam giật mình, suýt nữa cậu còn tưởng rằng mình vô ý đem hết mọi thứ trong lòng nói ra.

[Ngài chưa nói gì cả, xin đừng lo lắng]
Tiêu Lam: "..."
Thuật đọc tâm của anh lợi hại quá ha..
Trương Đông dùng ánh mắt không rõ hàm xúc nhìn Lâm Nghiêm sau đó chớp một cái, nở nụ cười kì quái, cầm lấy bao thuốc.

Ánh mắt của Trương Đông làm Lâm Nghiêm không biết vì cái gì mà cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Chẳng lẽ thuốc lá có vấn đề?
Không thể nào, tên nhóc kia luôn tìm đồ vật theo manh mối rõ ràng, không có khả năng xảy ra vấn đề, anh ta tự an ủi chính mình.
Dù có bị ảnh hưởng của phiếu miễn phí lần trước thì cùng lắm chỉ thêm một lần lựa chọn mà thôi.
Trên tay anh ta vẫn còn manh mối, mặc dù có thể không hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhưng qua cửa thì không thành vấn đề.
Không có khả năng thất bại, tuyệt đối không có khả năng.
Lâm Nghiêm áp chế cảm giác trong lòng, trở về vị trí.
Trương Đông chuyển hướng sang hai người còn lại: "Kế tiếp."
Triệu Tiểu Hà có chút khẩn trương đứng lên, hai tay nắm chặt trước ngực, khiến các đốt ngón tay có chút trắng bệch.

Cô nhìn lướt qua Tiêu Lam một cái, nhận được ánh mắt khích lệ từ cậu.
Triệu Tiểu Hà gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, tiến lên phía trước.
Chỉ thấy cô đưa tay lấy ra một gói que cay từ trong ống tay áo đồng phục rộng thùng thình.

Cô cuối cùng cũng không tìm được manh mối, chỉ đành dựa theo phương pháp mà Tiêu Lam đã nói, căn cứ vào manh mối mà cô có được để đoán sở thích của Trương Đông.
Hiện tại chính là một cuộc đánh cược, liệu que cay trong mắt Trương Đông có phải là tiêu tiền phung phí hay không.
Không nghĩ tới Trương Đông sau khi thấy que cay liền trực tiếp giật lấy nó.

Sau đó nhét toàn bộ vào cái miệng to, cảm thấy mỹ mãn mà nhai nhai rồi nuốt xuống -- hiển nhiên là vô cùng yêu thích.
Trương Đông lau dầu cay dính bên khóe miệng: "Thông qua, hic.."
Mùi hôi thối trộn lẫn với mùi sợi cay phà thẳng vào mặt Triệu Tiểu Hà, hương vị kia như đánh thẳng vào linh hồn, thành công khiến sắc mặt cô bé trở nên trắng nhợt, lập tức lùi lại phía sau vài bước rồi mới dám thở mạnh.
Cuối cùng, đến lượt Tiêu Lam.
Cậu đang định đi lên thì phía sau truyền đến âm thanh chạy nhanh.
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, hóa ra lại là tên lưu manh xăm tay!

Giờ phút này trông gã cực kì chật vật, cả người như vừa vớt lên từ dưới cái ao dơ bẩn nào đấy, không chỉ ướt nhẹp, mà còn dính không ít rong biển màu xanh cùng một ít bùn đất, thoạt nhìn bị hố rất thảm.
Gã vừa chạy vừa cố gắng gỡ đống dây thừng trên người xuống, bởi vì chạy quá nhanh nên còn trượt ngã mấy lần.
Tên lưu manh xăm tay xông đến, hoàn toàn không để tâm đến Boss cùng hai người còn lại, hai mắt gã đỏ lừ nhìn thẳng vào Lâm Nghiêm, nhắm vào mặt anh ta mà đánh: "Đ*t mẹ nó! Mày dám tính kế lão tử!"
Lâm Nghiêm không ngờ tên ngu xuẩn này có thể tự mình thoát thân, sắc mặt nhất thời trầm lại.
Anh ta giơ tay chặn nắm đấm đang lao tới, nghiêng người để giảm lực.

Thấy tên lưu manh còn muốn đánh tiếp, anh ta vội vàng mở miệng: "Mày tìm tao cũng vô dụng, tao đã giao đồ vật ra rồi."
Dứt lời anh ta còn giơ tay lên ý bảo mình sẽ không tiếp tục động thủ.
Tên lưu manh xăm tay thở hổn hển trừng mắt nhìn Lâm Nghiêm, bẻ bẻ nắm tay, cuối cùng không cam lòng mà buông xuống.
Lâm Nghiêm thấy thế, ánh mắt dưới kính liền lộ ra vẻ tính toán, anh ta chỉ tay vào Tiêu Lam như cậu là mầm móng tai họa: "Hiện tại, người duy nhất chưa nộp chỉ còn mỗi cậu ta."
Tiêu Lam biết rõ, chỉ cần anh ta còn thể nhảy lên thì sẽ không ngại mà thả ra thêm vài cái rắm!
Tên lưu manh lại sợ bị hố, gã nhìn Tiêu Lam, lại nhìn Triệu Tiểu Hà, rồi lại nhìn Tiêu Lam, lại quay sang Triệu Tiểu Hà..

gã cứ tiếp tục nhìn tới nhìn lui, thực sự trông hơi ngu.
Không nghĩ tới cuối cùng lại được Trương Đông cứu, hắn phát ra âm thanh khàn khàn xen lẫn tiếng cười: "Ha ha ha, tên đó nói đúng đấy."
Đồng thời còn dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn về phía Tiêu Lam.
Tiêu Lam chỉ thản nhiên ngước mắt lên.
Dù sao hiện tại cũng đã tới vòng cuối cùng, không cần lo lắng về việc kỹ năng cần thời gian Cold – down.

Cậu liếc mắt đánh giá cái tên Lâm Nghiêm đang bận tính kế cùng tên lưu manh xăm tay cách đó không xa, đến cũng đã đến rồi, không bằng giết hết một lượt luôn?
Năm phút, đủ để cho bọn thiếu hiểu biết này cảm nhận được sức mạnh của sự nghèo đói.
*
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiêu Lam: hai vị khách hàng ơi, cửa hàng hôm nay giảm giá, thuận tiện mua một tặng một chút hiểu biết đó nha.
Gỡ rối:
[1] quán triệt: Hiểu thấu đáo, nắm vững nội dung
[2] Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
[3] Chung điểm: tới hạn, điểm cuối cùng (nếu để [siêu thị tới hạn] thì có lẽ dễ hiểu hơn nhưng nghe không được hay lắm nên tui quyết định để [chung điểm siêu thị] ).