Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 10: 10 Chúng Ta Vẫn Còn Cơ Hội



Trong phòng đựng mấy đồ linh tinh dưới cầu thang.
Nơi này vừa hẹp vừa chật chội, trong không khí còn bốc lên mùi ẩm ướt nặng nề, do lâu ngày không có người ở nên xen lẫn trong đó còn có mùi mốc cũ kĩ đặc trưng, khiến người bình thường nào đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Lạc hỏi dự định tiếp theo của Tiêu Lam:
[Tiên sinh, ngài có kế hoạch kế tiếp chưa? ]
Tiêu Lam tùy tiện tìm một thùng đồ ngồi xuống, bắt chéo chân lên tự hỏi: "Lâm Nghiêm hình như không có nhiều hiểu biết về trò chơi như tôi nghĩ, nếu không anh ta cũng không cần phải theo dõi tôi để tìm được manh mối."
Tiêu Lam đột nhiên nhận ra, vì lý do gì mà Boss của trò chơi này lại luôn tỏ vẻ khó chịu như vậy, thì ra độ khó của trò chơi không phụ thuộc vào Boss!
Trương Đông chính là một manh mối do trò chơi cung cấp, hành vi của hắn đã bị quy tắc trò chơi hạn chế, vì thế không thể tùy tiện giết người chơi.

Nữ hướng dẫn viên cũng như vậy, bọn họ thật ra chỉ là một phần trong quy tắc của trò chơi mà thôi.
Tất cả tử vong của người chơi đều do hành vi lựa chọn của chính mình.
Nguy hiểm thực sự chính là do -- sự phản bội giữa các người chơi.
Bọn họ tìm đủ mọi cách để thăm dò quy tắc, sau đó từ từ khiến đồng đội của bọn họ vi phạm vào các quy tắc, từ đó mà bị giết chết.
Nhưng mà, trò chơi này dường như không cho người chơi phản bội ưu đãi đặc biệt nào, lúc trước Lâm Nghiêm để có thể thăm dò Tiêu Lam cũng phải dựa vào ưu thế của người chơi lâu năm -- đạo cụ.

Nếu đổi lại người được chọn lại là một người chơi mới, thì tỉ lệ tử vong sẽ không có cơ hội cao như vậy, mười một người mà giờ chỉ còn bốn, nếu trừ kẻ phản bội ra thì chỉ còn ba người.
Nói như vậy, nhất định còn manh mối mà Lâm Nghiêm chưa biết, nếu chưa biết thì anh ta sẽ không thể phá hủy được.
"Vẫn còn hai mươi phút, chúng ta quay lại mấy chỗ tìm thấy manh mối lúc trước để kiểm tra lại đi."
Tiêu Lam đứng dậy: "Lạc, chúng ta vẫn còn cơ hội."

*
Tiêu Lam một bên nhắm về phía kho hàng mà chạy tới, một bên nhờ Lạc duy trì cảnh giác.
Tình trạng của Lạc hiện tại không thể thăm dò nhanh và chính xác giống lúc trước được nữa, tuy rằng Lạc luôn tỏ ra bản thân vẫn có thể kiên trì, nhưng Tiêu Lam sẽ không cho phép anh tiêu hao năng lượng đến mức cạn kiệt.
Vốn đã bị phong ấn không biết bao lâu, mới vừa xuất thế chưa kịp tu dưỡng mà đã phải sử dụng năng lực nhiều đến thế, Tiêu Lam tự nhận bản thân không thể vắt kiệt sức con người ta như vậy.

Hơn nữa, chuyện của Lâm Nghiêm còn chưa có cách giải quyết, có lẽ vẫn sẽ có lúc cần mượn năng lực của Lạc, bây giờ để anh nghỉ ngơi một chút vẫn tốt hơn.
"Tiêu ca.." đột nhiên từ sau lưng có một giọng nữ truyền đến, giống như đang khóc một cách oan ức, khiến người nghe không tự chủ được mà da đầu tê dại.
Tiêu Lam quay đầu lại, không có ai.
"Phía bên này" giọng nói từ trên vọng xuống.
Tiêu Lam ngẩng đầu lên, phát hiện Triệu Tiểu Hà đang núp ở trên một cái giá sắt cao, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lẫn với bụi làm lấm lem cả khuôn mặt, dường như còn bị trầy da, cả người đem lại cảm giác tuyệt vọng cùng cực.
Trực giác của Tiêu Lam cảm thấy không ổn: "Triệu Tiểu Hà? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Triệu Tiểu Hà khịt khịt mũi, trong giọng nói không có chút sinh khí nào: "Lâm Nghiêm, anh ta..

anh ta đột nhiên chạy đến, lấy đồ mà em tìm được đập nát, anh ta nói chúng ta đều nên chết hết đi, tại sao anh ta phải làm như vậy chứ."
Cô lau nước mắt: "Không còn thời gian nữa rồi..

em cũng không tìm được manh mối, Tiêu ca em chết chắc rồi."
Nói xong cô bé học sinh trung học này nhịn không được mà khóc nức nở.

Cuộc sống của cô còn chưa kịp nở rộ, lại bị cuốn vào trò chơi kì quái này, đã vậy còn phải chứng kiến mấy người bạn tốt của mình còn chết trước mắt mình.

Thật lòng mà nói, cô đã cố gắng biểu hiện thật tốt, cố gắng hết sức đi tìm manh mối, tránh khỏi điều kiện tử vong, không bị Lâm Nghiêm lừa gạt, thậm chí có thể vượt qua nỗi đau trước cái chết của bạn mình mà đứng lên.
Cho dù có là một người trưởng thành đi chăng nữa thì ở trong tình huống thế này cũng chưa chắc có làm được như vậy hay không.
Đáng tiếc, trong nhóm người chơi lại có kẻ phản bội, mục đích của hắn còn là tiễn mọi người xuống địa ngục.
Tiêu Lam cũng không có đủ thời gian để an ủi cô, chỉ nhanh chóng nói: "Còn 20 phút nữa, em vẫn có cơ hội để tìm manh mối.

Nếu đã không còn nhiều thời gian, vậy thì không bằng đánh cược một phen."
"Dựa theo quy tắc của siêu thị, hàng hóa càng ở nơi dễ lấy thì càng dễ kiếm tiền, hàng hóa ở vị trí song song với tầm mắt sẽ có lợi nhuận cao nhất.

Dựa theo thói quen khi mua hàng của mọi người, hàng bên phải sẽ dễ kiếm lời hơn phía bên trái.

Nghĩ kĩ xem Trương Đông là người như thế nào, hắn sẽ mua thứ gì"
Tiêu Lam bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Triệu Tiểu Hà, trong ánh mắt mang theo tia kiên định cùng hy vọng, có một số chuyện cô vẫn chưa hiểu, nhưng chuyện duy nhất là bây giờ cô không có sợ hãi nữa.
Đối diện với ánh mắt của cậu, trong lòng Triệu Tiểu Hà như được tiếp thêm dũng có, còn chưa tới giây phút cuối cùng, chưa tới thời điểm để từ bỏ! Cho dù không có manh mối, cô cũng có thể đánh cược vận khí, cô không tin bản thân chết chỉ vì bị một kẻ tiểu nhân tính kế.
Tiêu Lam nói xong liền rời đi.
Nhìn bóng dáng kiên định của Tiêu Lam, Triệu Tiểu Hà lau mặt, một lần nữa trấn tỉnh bản thân, âm thầm cổ vũ chính mình cố lên.

*
Sau khi tạm biệt Triệu Tiểu Hà, Tiêu Lam nhanh chóng tiến lên phía trước.
Tuy rằng cậu có thể tỏ ra rất lợi hại trước mặt cô, nhưng mà bản thân cậu còn chưa có tìm ra manh mối đâu..
[Tiên sinh, ngài còn 15 phút]
Ah! Trong lòng Tiêu Lam gào thét, cắn răng trực tiếp chạy cho nhanh.
Trở lại phòng quản lý kho, vẫn không thu hoạch được gì.
[còn 10 phút]
Phòng tài vụ, cũng không thu hoạch được gì.
* * *
Năm phút cuối cùng, Tiêu Lam quay lại phòng quản lý.
Tiêu Lam trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, với tố chất thân thể hiện tại thì cậu sẽ không bị thương chỉ vì chuyện này.
Đi về phía bãi cỏ, Tiêu Lam tìm được đầu thuốc lá cùng với viên gạch mà cậu giấu lúc trước, xung quanh cũng không có vết tích bị người khác đụng qua, có lẽ Lâm Nghiêm hoặc tên lưu manh xăm tay chưa tìm được chỗ này, thật là một tin tức tốt.
Tiêu Lam quay lại vị trí lúc trước phát hiện ra tàn thuốc lá, bật đèn pin điện thoại lên cẩn thận xem xét lại từng chi tiết, dưới ánh đèn, cuối cùng cậu cũng tìm ra dấu vết mà mình đã bỏ xót.
Đó là một vệt màu xám nhạt vô cùng khó thấy, giống như từng có chất lỏng gì đó tràn trên mặt đất, ngày qua ngày bị bụi phủ lên sau đó từ từ bốc hơi.

Trải qua một thời gian, phía trên chỉ còn lại một lớp bụi, làm cho nó càng trông mờ nhạt hơn nữa.
Lúc trước Tiêu Lam cũng cảm thấy có chút kì lạ, tên Trương Đông này tuy rằng vừa lười biếng lại vừa hay than phiền, nhưng hình như hắn chỉ dám mạnh miệng vậy thôi, chứ trên thực tế khi bị quản lý mắng cũng chỉ có thể lén lút ghi lời oán giận lên thùng giấy.
Ngay cả trên tờ thông báo kỷ luật cũng chỉ viết hắn tự tiện rời khỏi vị trí làm việc và nhục mạ khách hàng, chứ không hề ám chỉ hắn ta là một người có khuynh hướng bạo lực.
Vậy thì, vì cái gì mà phòng quản lý kho lại bị đập phá đến mức như vậy?
Buổi tối còn lén vào văn phòng của người khác bằng đường ống dẫn, cuối cùng tự ngã hại chết bản thân.


Tuy rằng Trương Đông trông có vẻ không được thông minh cho lắm, nhưng liệu có người đầu óc tỉnh táo nào có thể làm ra loại hành vi ngu xuẩn như vậy sao?
Hay là hắn lúc ấy thật sự không tỉnh táo?
Đầu óc không được thanh tỉnh, mà cơ thể vẫn có thể duy trì năng lực hành động, suy đoán đơn giản nhất là -- say rượu.

Một người khi đã uống quá say, làm ra chuyện mất mặt cũng không có gì lạ, nhiều khi còn có thể kích động đến mức cảm thấy bản thân có thể khiến mặt trời lặn vào ban ngày.
Nhưng mà trước đây Tiêu Lam chưa từng nhìn thấy thứ gì liên quan đến rượu, cho nên cậu đã bỏ qua chuyện này, giờ dấu vết trên mặt đất kia làm cho cậu có chút hy vọng.

Có lẽ Trương Đông đã ném chai rượu sau khi uống xong, hoặc là mang theo bên người, và cuối cùng đã được mang đi cùng với thi thể của mình.
Tiêu Lam chỉ vào vết kia, nói với Lạc: "Lạc, giúp tôi kiểm tra một chút, vết tích dưới đất liệu có phải là rượu hay không?"
Lỡ như đó là do Trương Đông ngồi xổm lâu quá nên mắc tiểu, hắn cũng không để ý tới chuyện đó, vậy thì thực sự rất xấu hổ.
Bóng đen nhợt nhạt nhẹ nhàng vươn ra, chậm rãi bao trùm dấu vết màu xám dưới đất, lần này thời gian chữ của Lạc xuất hiện có lâu hơn một chút:
[Đúng vậy, tiên sinh]
Tiêu Lam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
*
"Leng keng.."
"Nhóm người may mắn, trò chơi của chúng ta bắt đầu rồi, đừng để cho ta phải chờ đợi nha."
Giọng nói khàn khàn khó nghe của Trương Đông vang lên, không cần biết có thể qua cửa hay không, đây cũng sẽ là lần cuối cùng.

.