Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 23: Hàn lộ (2)

Trì Tiểu Viên không biết Ôn Lĩnh Viễn quay lại Thanh Hạnh Đường lúc nào, cô sắp xếp tài liệu ghi chép bệnh án trong ngày xong xuôi thì tới phòng thuốc kiểm tra như mọi ngày, bấy giờ mới phát hiện cầu thang để lên tầng hai có một người đang ngồi, làm cô sợ chết khiếp. 

“Chú Ôn ạ?” 

Hình như Ôn Lĩnh Viễn đã ngồi ở chỗ này rất lâu, bị cô gọi một tiếng như choàng tỉnh từ trong mộng, anh đứng dậy nhấc theo áo khoác đang đặt bên cạnh, “Tiểu Viên, cháu thu dọn rồi tan làm đi.”  

“Dạ.” Trì Tiểu Viên nhạy cảm nhận ra tâm trạng Ôn Lĩnh Viễn có gì đó không ổn nhưng bình thường chú ấy lúc nào cũng một vẻ gặp nguy chẳng hoảng, cũng chẳng biết cô đoán đúng hay không nữa. 

Lúc Ôn Lĩnh Viễn lên tầng, cô ngước đầu nhìn bóng lưng anh hỏi một câu, “Chú Ôn, có phải chú có chuyện gì không?”

Bóng lưng kia chẳng ngừng lại, cũng chẳng đáp lời cô. 

Kiểu này đúng là bất thường. Trì Tiểu Viên nhủ thầm.  

Nghỉ lễ Quốc Khánh, Thanh Hạnh Đường không đóng cửa hẳn, vẫn có một nhóm sẽ ở lại trực ban, bao gồm Ôn Lĩnh Viễn. 

Trì Tiểu Viên được nghỉ, nhưng nói chuyện với Ninh Tê xong, biết Quốc Khánh cô ấy về nhà cũ thăm bà nội, phải đến mùng năm mới quay lại Nam Thành. 

Bạn bè của Trì Tiểu Viên rất ít, quan hệ cơ bản cũng chỉ ở Thanh Hạnh Đường, đi thăm hỏi Ôn Hạc Đình xong, hầu hết thời gian cô đều ngồi chờ ở Thanh Hạnh Đường. 

Mùng một, Ôn Lĩnh Viễn ở đây. Mùng hai, Ôn Lĩnh Viễn ở đây. Mùng ba. Mùng bốn. Mùng năm…….

Trì Tiểu Viên cảm thấy có gì sai sai, cô nhớ là mùng hai Ôn Lĩnh Viễn phải đi đăng ký kết hôn với Chung Ánh mà nhỉ? 

Nghĩ đến đây, cô không xem phim nữa, di chuột vào video bấm dừng rồi nhìn Ôn Lĩnh Viễn phía đối diện đang tập trung đọc sách, “….. Chú Ôn, chú với dì Chung cãi nhau à? Quốc Khánh mà hai người không ra ngoài chơi?” 

“Bọn chú chia tay rồi.”     

Trì Tiểu Viên trợn tròn mắt, nghi ngờ mình vừa nghe nhầm, “…..Tại sao ạ?”

“Không hợp.” Ôn Lĩnh Viễn bình tĩnh lật sang trang mới. 

Giọng điệu này tức là anh không muốn tiếp tục nói chuyện nữa. Mặc dù Trì Tiểu Viên tò mò tới mức đứng ngồi không yên cũng chỉ đành ngậm miệng không hỏi nữa. 

Sau đó, đương nhiên cô phải tìm người chia sẻ tin động trời này rồi.  

Cầm điện thoại lên, còn chưa kịp mở khoá, ánh mắt Ôn Lĩnh Viễn đã liếc đến, “Đừng có mang đi buôn chuyện.”

Trì Tiêu Viên đần mặt, lại bỏ điện thoại xuống, “……Là vì hai người vẫn có khả năng quay lại ạ?”

Trì Tiểu Viên nói ra xong liền nghĩ hẳn là không rồi, quả nhiên Ôn Lĩnh Viễn lắc đầu, nhưng không giải thích thêm lời nào.   

Trì Tiểu Viên kìm nén mới khó chịu làm sao, tuy vậy cô cũng hiểu Ôn Lĩnh Viễn, chuyện chú ấy không muốn làm thì tốt nhất là nghe lời chú ấy, đừng cố mà làm. 

Trì Tiểu Viên thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Ôn Lĩnh Viễn, nếu như không phải người thật sự hiểu chú ấy, nhất định sẽ cho là thái độ chú ấy quá lạnh nhạt. 

Nhưng cô biết không phải vậy, mấy ngày hôm nay, Ôn Lĩnh Viễn có thể nói là cực kỳ khác thường. Bình thường chú ấy hay mỉm cười, mấy ngày hôm nay lại hiếm khi cười, cũng ít nói hẳn, chỉ ngồi chờ ở Thanh Hạnh Đường, chẳng đi đâu cả. 

Sự khó chịu trong lòng chú ấy chỉ âm thầm, trầm mặc mà bộc lộ ra. 

Sắc trời dần ảm đạm, tối nay Trì Tiểu Viên có hẹn ra ngoài ăn cơm với một đồng nghiệp ở Thanh Hạnh Đường, bây giờ phải đi rồi. 

Trước lúc gần đi, cô nhắc nhở Ôn Lĩnh Viễn nhớ ăn phải ăn cơm tối. 

Trì Tiểu Viên rời đi không lâu, bầu trời cuối cùng cũng ám đen một màu.     

Ôn Lĩnh Viễn gập trang sách lại, bật đèn lên, đứng im một chốc rồi xoay người lên lầu thay quần áo, bước ra ngoài. 

Từ mùng một đến mùng năm, Ninh Tê đều ở nhà cũ bầu bạn cùng nội. 

Con đường mà Ninh Trị Đông bỏ tiền ra quyên góp đã khởi công, nghe đâu bảo sang xuân là xe cộ đi qua được rồi. Chẳng biết ông ta lấy đâu ra bản lĩnh, thậm chí còn giành được quyền đặt tên cho con đường quốc lộ, sau này đường đó sẽ được gọi là “đường Trị Đông”.

Nhà cũ được sửa sang lại cho mới, sân vườn cũng được chỉnh trang lại, trồng mấy loại rau củ thường ăn. 

Bà nội sau khi về nhà tinh thần không chỉ tốt mà còn thoải mái tự tại hơn. Ninh Tê mua cho bà một cái ghế mát xa, ông lão bà lão trong xóm đều thích qua nhà cô dùng ké, trong nhà vì thế mà rộn ràng, lúc nào tấp nập người lui tới. 

Quay về đây một chuyến, Ninh Tê cảm giác lòng thanh thản. 

Mùng năm, cô vội từ nhà cũ quay lại Nam Thành, cùng Tô Vũ Nùng đón sinh nhật. 

Sinh nhật cô và Tô Vũ Nùng đều là tháng mười, một người cuối tháng, một người đầu tháng. 

Theo kế hoạch được vạch đâu ra đấy của Tô Dục Thanh, bọn họ chuẩn bị cho Tô Vũ Nùng một sinh nhật vừa lãng mạn vừa đủ sắc thái cung bậc cảm xúc. 

Kế hoạch cụ thể là Ninh Tê và Tô Dục Thanh đứng đầu phố hát dạo, tiền kiếm được sẽ là kinh phí của tối hôm nay. 

Vì không muốn nghèo rớt đến mức chỉ đủ tiền cho Tô Vũ Nùng ăn một bát mì chua cay, hai người quyết định chọn địa điểm hát rong ở Thiên Hà, phố đi bộ phồn hoa bậc nhất của Nam Thanh.   

Ninh Tê mặc một chiếc váy liền thân chấm bi đỏ cổ điển kiểu Pháp, tóc chải chuốt cẩn thận, quấn băng đô, đeo thêm hoa tai tròn bản to cực kì khoa trương. Da trắng môi hồng, áo váy sắm sửa vô cùng bắt mắt. 

Tô Dục Thanh thì đơn giản hơn nhiều, áo phông đen với quần bò, giày vans old skool, tay ôm đàn ghi ta. 

Tô Vũ Nùng, một quần chúng đích thực, mặc chiếc váy Lo cô ấy thích nhất, đứng một bên phụ trách nhiệm vụ vỗ tay cổ vũ reo hò theo nhịp nhạc. 

Ninh Tê hát mấy bài nhạc nổi tiếng mà mọi người thường nghe như “Trời cao biển rộng”, “Thiên thiên khuyết ca” hoặc “My Heart Will Go On”, Tô Dục Thanh dùng tài đánh ghi ta vừa đủ dùng của mình để đệm nhạc cho cô. Ba người hợp thành một nhóm nhạc trẻ trung hút mắt, rất nhiều người ngừng bước tới lắng nghe. Sau đó, bọn họ còn mở thêm hình thức chọn bài hát, hai mươi đồng chọn một bài, dụ được rất nhiều cặp tình nhân đang ra ngoài ăn cơm. 

Buổi tối chớm thu đã cởi bỏ lớp áo nóng nực, thay bằng lớp không khí mát mẻ, lại đúng dịp nghỉ lễ, đâu đâu cũng náo nhiệt ồn ào, rất nhiều người xúm tới. Cứ như một buổi nhạc hội biểu diễn nhỏ được tổ chức riêng cho Tô Vũ Nùng. 

Tô Vũ Nùng khua khoắng đèn huỳnh quang trong tay, cô giống như một fan nhỏ nghe Ninh Tê hát bài hát của Koji Tamaki mà cô thích nhất. Tuy chuyên ngành của cô ấy không phải là tiếng Nhật nên phát âm không chuẩn, nhưng cũng đâu có sao, sinh nhật này cô vẫn nhớ mãi không quên. 

Từ bốn giờ chiều đến bảy giờ tối, hát dạo ba tiếng đồng hồ, thu hoạch không tệ.  

“Bọn tớ có thể mua cho cậu một bó hoa, còn đưa cậu đi ăn bữa ra trò.” Ninh Tê giữ một đống tiền lẻ. 

Chẳng biết có phải do bọn cô nói chuyện to quá hay không mà bà cô bán hóa nãy giờ đứng cạnh hưởng ké “khách” của bọn họ, chắc nghe được bèn lập tức thúc đẩy tiêu thụ, “Mua bó hoa nhé!”

Tô Dục Thanh hỏi: “Chúng cháu muốn mua hoa hồng, bao tiền một cành ạ?” 

“8 đồng! Mấy đứa mua hai bó đi, cô lấy rẻ 6 đồng.” 

Tô Vũ Nùng bảo: “Thế lấy hai bó nhé.”

Ninh Tê vội can: “Lấy hai bó làm gì, đã đến sinh nhật tớ đâu.” 

“Vì tớ không muốn có mỗi mình tớ được nhận hoa mà.” 

Ninh Tê bật cười, bẹo má cô bạn. 

Thu dọn thiết bị hát dạo, xếp lên cốp xe xong, Ninh Tê và Tô Vũ Nùng mỗi người ôm một bó hoa hồng, bước ra khỏi bãi đỗ xe, bàn bạc xem tối nay nên đi ăn ở đâu. 

Tô Vũ Nùng đưa ra ý tưởng to gan, “Cậu nhớ không, năm ngoái đón sinh nhật cậu ý, bọn mình đi cái quán rượu ở tầng thượng……”

“Cậu muốn đi hả? Nhưng mà chỗ đó đắt lắm, chỗ tiền này của bọn mình nhất định không đủ đâu.” 

“Không đủ thì đem Tô Dục Thanh ra gán, cho cậu ấy ở đấy trả nợ.”

Tô Dục Thanh: “………”

Ninh Tê cũng nhớ mãi không quên điểm tâm của chỗ đó, liền đồng ý lời đề nghị của Tô Vũ Nùng. Mặc dù tới đó khiến cô không khỏi nhớ về Ôn Lĩnh Viễn. Nhưng chỉ đành vậy thôi, cô cuối cùng cũng học được cái gọi là mỏng tựa tầng sa mỗi khi nhớ về anh ấy. 

Quán rượu đó khá là khó tìm lần trước bọn cô đi, cả quãng đường đều là Ôn Lĩnh Viễn dẫn, không cần mang não, đương nhiên chẳng nhớ được đường, lại càng không nhớ được tên viết tiếng Pháp của cửa hàng đó.   

Tô Dục Thanh nhanh trí, mở phần mềm Dianping ra, chọn quán rượu phụ cận, sắp xếp bình chọn từ cao đến thấp, chỉ một lúc đã tìm ra được. 

Tô Dục Thanh cảm thán, “……Giá tính trên đầu người của quán rượu này không phải đắt vừa đâu.”

Tô Vũ Nùng nhảy ra phía trước cậu, cười bảo: “Chuẩn bị gán nợ thanh toán cho quán rượu xong xuôi chưa?”

Tô Dục Thanh xoa mũi, “Cố gắng thì cũng đủ để ba đứa an toàn rút lui, cố được.” 

Bọn họ tìm được tòa cao ốc nọ, vào trong thang máy lồng kính để đi lên. Bốn bề trong suốt, lúc tăng tốc còn hơi hoa mắt chóng mặt. 

Ninh Tê chỉ dám cúi đầu nhìn chân, không dám ngó ra ngoài. Còn Tô Dục Thanh thì tận dụng cơ hội triệt để, nắm lấy cánh tay Tô Vũ Nùng, bảo cô ấy không cần sợ. 

Ra khỏi thang máy, ba người tìm loanh quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm tới quán rượu đó. 

Ninh Tê không khỏi nghĩ, liệu có thể gặp Ôn Lĩnh Viễn ở đây không. Lại nghĩ đâu có chuyện lần nào cũng trùng hợp như vậy, vậy nên trong lòng vừa nhen nhóm chút hy vọng liền bóp chết từ trong trứng. 

Kết quả là, đúng thật trùng hợp vậy đấy. Nhưng mà không giống hai lần trước, lần này không thoát khỏi việc phải qua chào hỏi, vì Ôn Lĩnh Viễn ngồi ở ngay quầy bar, vị trí sát trong cùng. 

Anh không nói chuyện cùng ông chủ, chỉ tự rót tự uống. Mặc áo sơ mi sẫm màu, lẳng lặng ngồi ở đó, tựa như có một màn chắn vô hình ngăn cách anh và không gian ồn ào xung quanh. 

Tô Vũ Nùng cũng ngẩn một lúc, hích nhẹ cánh tay của Ninh Tê, nhỏ giọng bảo: “Có cần qua chào hỏi một tiếng không nhỉ?” 

Ninh Tê hít một hơi thật sâu rồi mới bước lại gần. 

Đợi đến lúc cô yên vị đứng bên cạnh Ôn Lĩnh Viễn, anh mới nhận ra, quay đầu nhìn cô, sững người một lúc mới nhạt nhẽo cười một tiếng, “Lâu rồi không gặp cháu.” 

“Vâng.” Ninh Tê xoa mũi, “Tôi…. Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Vũ nên bọn tôi qua đây liên hoan.” 

Ôn Lĩnh Viễn cười mỉm, “Thay tôi nói câu chúc mừng nhé.” 

Ninh Tê có cảm giác tâm trạng Ôn Lĩnh Viễn không tốt, giờ đã khẳng định được phán đoán của mình. Anh là một người chu đáo, nếu là bình thường sẽ nhất định sẽ tự mình qua chỗ Tô Vũ Nùng chào hỏi một tiếng. 

Ninh Tê tìm một chỗ rồi ngồi xuống, mắt vẫn không rời khỏi người Ôn Lĩnh Viễn.     

Quen biết đã lâu, Ninh Tê thường luôn thán phục vì khả năng tự kiềm chế cảm xúc của Ôn Lĩnh Viễn, trước giờ cô chưa từng thấy anh trầm lặng và lạc lõng như vậy. 

Dường như vào khoảnh khắc này, tại quán rượu này, ở một góc vắng lặng nhất, tất cả những hạt ánh sáng rơi xuống đều biến thành tro tàn. 

Anh gặp phải chuyện gì nhỉ?

Cô chẳng có tư cách gì để hỏi cả, chỉ biết đứng ngồi không yên. Ninh Tê nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên đứng bật dậy làm Tô Vũ Nùng và Tô Dục Thanh giật bắn cả mình. 

Chờ khi cô lại xuất hiện bên cạnh Ôn Lĩnh Viễn lần nữa, anh quay đầu nhìn, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. 

Ninh Tê lúng ta lúng túng, nhận ra mình đang ôm theo bó hoa, theo bản năng chìa bó hoa về phía anh.   

Ôn Lĩnh Viễn càng thấy khó hiểu. 

“Bọn tôi dùng tiền hát dạo trên đường để mua đấy,” Đầu óc Ninh Tê trống rỗng, cô vừa đấu tranh vừa nhanh như chớp nghĩ ra lý do để anh không từ chối, “Đây này là…… hoa hồng Lutsk, loài hoa hồng duy nhất trên thế giới này tượng trưng cho tình bạn. Chúc chú có một ngày lễ vui vẻ.” 

Có quỷ mới biết cái tên Lutsk nhảy ra từ xó nào trong não cô. 

Ôn Lĩnh Viễn ngơ ngác, sau đó anh cười và nhận lấy bó hoa, “Cảm ơn cháu.”   

“Vậy tôi không làm phiền chú nữa.” Ninh Tê như trút được gánh nặng ngàn cân.   

Anh an ủi cô biết bao nhiêu lần, mỗi lần cô cảm thấy khó khăn nhất anh đều chỉ cho cô thấy những điểm sáng. Công bằng mà nói, cô không thể bàng quang trước anh của bây giờ được. 

Cô chẳng thể lý giải nguyên nhân của sự bốc đồng đó, nếu như buộc phải nói thành lời, thì có lẽ là: Mùa hè đã qua rồi, nhưng cô muốn tặng cho anh một bó hoa, mong anh đừng buồn vậy nữa. 

Ninh Tê và Tô Dục Thanh còn thiếu chút nữa mới đủ mười tám tuổi, nhưng đã là sinh viên đại học rồi sao có thể không buông thả được. Cả đám xúm lại một chỗ xem menu chuẩn bị gọi rượu. Là người lớn duy nhất trong nhóm ba người, Tô Vũ Nùng liền lên mặt, đứng đắn nói, “Các cậu không được uống rượu.” 

“Thôi nào chị Vũ, hôm nay là sinh nhật cậu mà.” Ninh Tê cố ý nói bằng giọng õng ẹo, cường điệu. 

Tô Dục Thanh nói: “Bọn mình không uống cũng được, cậu cũng không được phép uống.”

“Cái gì mà tôi không thể uống? Tôi đây vất vả chờ đến 18 tuổi chính là để làm mấy việc mà người lớn mới có thể làm đấy.”

“Cậu… cậu nói nhỏ chút,” Ninh Tê giữ tay cô bạn, “Biết là cậu lớn rồi, biết là cậu có thể làm được chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ rồi.” 

Tô Dục Thanh cười một tiếng. 

Ninh Tê cùng Tô Vũ Nùng quay sang trừng cậu, “Cậu dung tục gớm.”

“……”

Cuối cùng vẫn gọi rượu, rượu vang sủi trái cây có nồng độ thấp. Điểm tâm ở đây có rất nhiều loại, món chính lại chỉ có ba món. Ninh Tê và Tô Vũ Nùng đều chọn mỳ Ý hải sản, Tô Dục Thanh thì chọn sườn nướng, ngoài ra họ còn gọi thêm những điểm tâm mà họ đã ăn tối lần trước mỗi thứ một phần.

Rượu vang sủi rót trong ly thủy tinh đế cao, khoe ra màu đỏ nhạt trong suốt, mùi mật đào, hương rượu thật sự rất nhạt, chẳng khác gì mùi vị của một loại soda. 

Ninh Tê cực kì kiềm chế bản thân không để ánh mắt lạc về phía quầy rượu, thế nhưng đôi khi ánh mắt vẫn chẳng nghe lời. 

Tô Vũ Nùng dựa sát lại gần cô hỏi nhỏ: “Cậu có muốn mời chú ấy qua đây cùng uống ly rượu không?”

Ninh Tê quả quyết lắc đầu.    

Biết như vậy là không quang minh chính đại, nhưng cô không thể kiểm soát được. Chuyện anh quen chăm sóc người khác không có gì sai cả, nhưng anh cũng có lúc cần được người khác quan tâm chứ? Chung Ánh ở đâu? Tại sao lại để anh một mình ở chỗ này uống rượu giải sầu? 

Nghĩ tới nghĩ lui, cô không lo chuyện bao đồng nữa, tự đặt ra giới hạn cho chính mình rồi buộc bản thân phải tuân theo. 

Không muốn tâm trạng nặng nề của bản thân ảnh hưởng đến sự hào hứng đón sinh nhật của Tô Vũ Nùng, Ninh Tê cố gắng tạm thời gạt chuyện của Ôn Lĩnh Viễn sang một bên. 

Cô uống khá nhiều vang sủi bọt và nước chanh, giữa chừng còn đi nhà vệ sinh một bận, đến khi ra ngoài, người ngồi ở chỗ quầy rượu kia đã chẳng thấy đâu nữa. 

Ninh Tê ngờ rằng anh cố ý, đổi lại vị trí là cô, cô cũng sẽ nhân lúc người nọ không ở đây mà rời đi vì không muốn phải làm một màn chào hỏi trước lúc đi như một thủ tục. 

Nhưng lòng vẫn gàn bướng không tin, cô đi hỏi ông chủ: “Ôn Lĩnh Viễn đi rồi ạ?”

Ông chủ lúc này mới nhận ra cô, cười đáp: “Đi rồi, thay mấy đứa thanh toán hóa đơn, còn dặn chú gửi tặng mấy đứa một bài hát chúc mừng sinh nhật đấy. Chú còn đang nghĩ, Ôn Lĩnh Viễn quen biết mấy đứa nhóc từ bao giờ, hóa ra là cháu.” 

“Hình như tâm trạng chú ấy không tốt lắm.”

“Rõ rành rành.” 

“Chú có biết tại sao không?”

Chủ quán cười đáp: “Phàm là chuyện cậu ta không muốn nói, có hỏi cũng vô dụng, chú cũng không biết.”  

Ninh Tê thở dài, nói cảm ơn với ông chủ. 

Quay lại chỗ ngồi, Ninh Tê thông báo: “Ôn Lĩnh Viễn thanh toán hóa đơn cho bọn mình rồi.” 

Tô Vũ Nùng ngơ ngác.    

Ninh Tê ngồi lại ghế mây, có hơi chán nản. Cô không hy vọng anh như thế, khi tâm trạng không tốt, anh có quyền được tùy hứng mà.

Nhưng mà tùy hứng ư? Cô chẳng cách nào liên hệ từ này với Ôn Lĩnh Viễn được.