Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 22: Hàn lộ (1)

Cả kỳ nghỉ hè Ninh Tê ăn không ngồi rồi, đắm chìm trong cuộc sống xa hoa, cuối cùng hạ màn với buổi nhạc hội, cũng coi như là hoành tráng. 

Thành phố tổ chức nhạc hội cách Nam Thành không xa, lái xe đi ba tiếng là đến nơi, đi đường cao tốc còn nhanh hơn. Nhưng ba người bọn họ cầm bằng lái chưa cả nóng tay, không dám đi đường cao tốc. 

Ba người lái chiếc xe để không trong nhà Ninh Tê. Như bàn luận thì phân chia mỗi người lái một tiếng, thế nhưng đến lúc lên đường, Ninh Tê và Tô Vũ Nùng sớm đã lăn ra ngủ nghiêng ngủ vẹo, chuyện lái xe giao hết cho Tô Dục Thanh đảm nhiệm.    

Lúc gần đến hội trường buổi nhạc hội, mấy người họ ăn cơm trưa trước rồi tìm một chỗ cho Ninh Tê và Tô Nùng Vũ từ từ chỉnh sửa lại lớp trang điểm. Ca sĩ và ban nhạc nổi tiếng phải đến năm giờ chiều mới lên sàn biểu diễn, không khí buổi tối mới càng sôi động, bọn họ cũng chẳng vội vàng làm gì. 

Tô Dục Thanh hỏi: “….. Sao bọn mình không ăn trưa xong xuôi rồi mới đến Nam Thành?”

Hai cô gái nhìn nhau, cảm thấy cậu ấy nói cũng đúng nhưng chẳng thèm để ý. 

Tô Dục Thanh thở dài thườn thượt, móc điện thoại ra. Cuộc sống này còn gì để luyến tiếc nữa đây, thôi thì làm ván game. 

Hôm nay Ninh Tê mặc một chiếc váy dáng ôm màu đen, thêm áo sơ mi dáng rộng làm áo khoác ngoài, còn đeo cả chiếc choker màu đen cho đủ bộ. Son môi dùng màu đỏ nâu/đỏ mận, trang điểm rất đậm, nhưng không hề lòe loẹt. 

Hội trường buổi hội nhạc có rất nhiều ban nhạc và gian hàng của các nhà tài trợ, bọn họ mang theo đồ uống mát lạnh, dạo qua từng gian một. Bệnh cảm tính của Ninh Tê được dịp lên cơn, giữa một rừng ban nhạc chọn ra mấy nhóm nhạc chả ai thèm hỏi han rồi mua một đống đĩa CD. 

Mặt trời dần khuất bóng nơi chân trời, dòng người bắt đầu dịch chuyển dần về phía sân khấu. Ai cũng muốn chiếm được một vị trí đắc địa. 

Tô Dục Thanh đề nghị: “Bọn mình cũng qua đó đi, đến muộn thì chỉ có nước đứng ngoài thôi.” 

Tô Vũ Nùng: “Tớ muốn đi vệ sinh.” 

Ninh Tê: “Tớ cũng muốn đi vệ sinh.” 

Tô Dục Thanh: “……”

Hai cô nàng đem tất cả đồ đạc đang xách trên tay đưa cho Tô Dục Thanh xách hộ, còn bản thân chỉ đeo túi đeo chéo liền thân. 

Ninh Tê xong trước, chỉnh trang lại lớp trang điểm xong liền ra cửa đứng chờ Tô Vũ Nùng. Đúng lúc này cô chạm mặt một người không ngờ đến. 

Trì Tiểu Viên vừa chỉnh lại tóc tai, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô ấy không nhìn thấy cô, hay nói đúng hơn là không nhận ra Ninh Tê. Ninh Tê gọi cô ấy lại làm cô ấy ngây ra một lúc, “……Tê Tê?”

“Chị cũng đến đây chơi à?”

“Chú Ôn đưa chị đi, còn có Nam Xuyên, Bắc Ca nữa.” 

“Chung Ánh không đến à?”

“Cô ấy không, hôm nay cô ấy phải đi gặp một vị khách hàng.” 

“Vậy chẳng lẽ hôm nay Thanh Hạnh Đường không mở cửa làm việc hả?” 

Trì Tiểu Viên cười: “Cũng không phải, còn có bác sĩ Chương ngồi trực mà. Chú Ôn vốn không muốn đi nhưng Nam Xuyên cứ quấn lấy đòi chú đi cùng. Em thì sao? Em đi cùng Tiểu Vũ à?” 

“Ừ, còn có một người bạn học cấp hai của em nữa.” 

“Có muốn đi cùng bọn chị không? Bọn chị chiếm được một chỗ rất gần sân khấu.”

“Không cần đâu,” Ninh Tê vội từ chối, “Bọn em hơi lười, chắc chỉ nghe chút rồi lại đi. À phải rồi, chị đừng bảo chú Ôn về chuyện gặp em nhé.” 

“Sao vậy?” 

“Nếu như chú ấy biết em biết chú ở đây mà không qua chào hỏi thì sẽ cảm thấy em không lễ phép.” 

Trì Tiểu Viên cười đáp, “Chị hiểu rồi.”    

“Vậy chị đi chơi trước nha, em đợi Tiểu Vũ một lát.” 

“Bọn em đến đây bằng gì? Lúc về có tiện không đấy?”

“Tụi em tự lái xe đến.” 

Trì Tiểu Viễn gật đầu, “Thế chị đi trước nha.”

Trì Tiểu Viên từ trong biển người mênh mông tìm thấy Ôn Lĩnh Viễn và Ôn Bắc Ca, nhưng lại không thấy tung tích của Ôn Nam Xuyên đâu. 

Ôn Bắc Ca nói với giọng điệu khinh bỉ: “Anh trai em đi tìm bạn nữ anh ấy thích rồi. Chúng ta đều bị anh ấy lừa cả. Anh ấy đến đây vốn không phải vì tham gia đại hội âm nhạc mà là muốn theo đuổi bạn gái.” 

Trì Tiểu Viên bật cười: “Không sao, chơi cũng rất vui mà nhỉ?”

Ôn Bắc Ca chẳng đồng tình: “Em thấy không vui chút nào, quá ồn ào, chẳng bằng ở nhà đọc sách.” 

Ôn Lĩnh Viễn xoa đầu cô bé, “Sách vở không phải cả thế giới, đôi khi hoà nhập vừa phải cũng không phải chuyện xấu.”

“Nhưng mà cháu không thích thật, là anh trai cứ bắt cháu đi.” Cô gái nhỏ né cái đầu bị xoa loạn ra khỏi lòng bàn tay anh.

Ôn Lĩnh Viễn ngớ ra. Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Bắc Ca, “Thế chú đưa cháu ra xe nhé? Trong đó yên tĩnh hơn chút.” 

Con gái mười hai mười ba tuổi là bắt đầu có ý kiến của riêng mình tuy nhiên ý kiến kiểu này thường không được người lớn để tâm. Thực ra không phải cô muốn làm mình làm mẩy mà chỉ muốn được tôn trọng thôi. Nghĩ một lát, cô bé nói: “Ở lại một lát đi ạ, cháu muốn bầu bạn với chị Tiểu Viên.” 

Tiểu Viên cười: “Chị được yêu thương mà thấy run ghê.” 

Chín giờ tối, đến giờ Ôn Lĩnh Viễn quy định lên đường về nhà, ba người quay lại bãi đỗ xe. 

Chờ thêm nửa tiếng nữa, Ôn Nam Xuyên mới thong dong bước tới. 

Ôn Lĩnh Viễn nhìn đồng hồ lần cuối, thả tay xuống, “Cháu đáng nhẽ phải căn giờ quay lại, hoặc ít nhất cũng phải gọi cho chú một cuộc. Ở chỗ đông người thế này, mất liên lạc một chốc cũng khiến chú lo.” 

Ôn Nam Xuyên lập tức nhận lỗi, “Xin lỗi chú út, cháu đi dạo với đàn chị một lát nên không để ý thời gian. Lần sau cháu để ý hơn.” 

“Bắc Ca đang ngủ, cháu nói nhỏ thôi. Ngồi ngay ngắn, thắt dây an toàn vào.” 

Đi đường cao tốc, chỉ hơn một tiếng đã về đến Nam Thành. Ôn Lĩnh Viễn đưa hai anh em về nhà Ôn Tế Thâm, rồi chở Tiểu Viên quay lại Thanh Hạnh Đường. 

Chung Ánh cũng đang ở đây. Sau khi ăn cơm cùng khách hàng xong, cô ta muốn qua đây nhìn một lát. 

Ôn Lĩnh Viễn bảo cô ta chờ, còn mình thì lên lầu tắm rửa rồi mới xuống. 

Trì Tiểu Viên lấy hai hộp kem Bát Hỉ trong tủ lạnh ra, sau đó quay lại phòng trà, đưa cho Chung Ánh một hộp. 

Chung Ánh cười: “Tối rồi dì không dám ăn mấy đồ nhiều calo vậy đâu.” 

Trì Tiểu Viên cười hì hì, “Thế cháu ăn cả hai hộp.” Sau một ngày nóng bức, ngồi điều hoà ăn kem lạnh, chính là điều sung sướng và sảng khoái nhất. 

Chung Ánh thấy trên bàn để rất nhiều túi quà tặng, hình như đều là quà tặng sự kiện khi tham gia lễ hội âm nhạc. “Hôm nay có gặp chuyện gì vui không?”

“Cháu gặp Ninh Tê ạ.” Trì Tiểu Viễn nói xong mới sực nhớ ra hình như mình đã đáp ứng không nói chuyện này cho người khác biết. 

“….. Con bé cũng đi à?”

“…… Ài.” Trì Tiểu Viên nói hớ xong, không muốn nói tiếp, vội đổi sang chủ đề khác. Cô lấy mấy món quà trong túi quà tặng ra, giới thiệu với Chung Ánh, “Đây là bài hát của nhóm nhạc tên là Lượng Phán Nghê Hồng, hát rất hay nhưng chẳng có người hâm mộ mấy. Chú Ôn thích nghe họ hát nên mua liền 10 cái CD để ủng hộ họ. Dì Chung, dì muốn lấy một cái nghe thử không?”

Chung Ánh chẳng đặt tâm vào câu nói, nhưng tay vẫn giơ ra cầm.  

Ôn Lĩnh Viễn tắm rửa xong, thay quần áo đi xuống, trên người mặc áo cotton màu trắng, quần lanh dài nhạt màu. 

Trì Tiểu Viên ăn xong hai hộp kem Bát Hỉ, thoả lòng thoả dạ, cầm theo những thứ đã mua bảo, “Chú Ôn, dì Chung, cháu về nha.” 

Ôn Lĩnh Viễn gật đầu, “Chú ý an toàn đấy.” 

Ôn Lĩnh đem những đồ vật Tiểu Viên để loạn xì ngầu sắp gọn vào trong túi bóng, “Buổi tối em ở lại đây hay về bên chung cư?”

“Em muốn về chỗ ở một chuyến, phải lấy một mẫu thiết kế.” 

“Để anh đưa em đi.” 

“Anh mệt cả ngày hôm nay rồi, em tự gọi xe đi được rồi.” 

“Không sao, anh đi được.”

Trong khoang xe nhỏ bé chật hẹp, Chung Ánh ngửi thấy mùi sữa tắm còn lưu lại trên người Ôn Lĩnh Viễn, mùi hương thanh mát của nước hòa lẫn với mùi chanh tươi. 

Ở cái chốn nhạc hội toàn tiếng hò hét như thế cả ngày, không đến mức nhếch nhác nhưng hơi mệt. 

“Lễ hội âm nhạc hôm nay có gì vui không?” 

“So với năm ngoái thì sôi động hơn, nhưng cũng không quá đặc biệt.” 

“Có phải…. anh gặp người nào đó đúng không?”

Ôn Lĩnh Viễn băn khoăn, “Gặp ai cơ?”

“A…… Em có một người bạn cũng đi lễ hội âm nhạc, cứ nghĩ bọn anh gặp mặt cơ.” Cô thuận mồm bịa bừa một lý do. 

Ôn Lĩnh Viễn cười: “Lễ hội âm nhạc năm nay có hơn 300 nghìn người tham gia, tình cờ gặp nào có dễ.” 

Đúng rồi, tình cờ gặp không dễ, thế nếu liên hệ trước đó thì sao? Chung Ánh nhủ thầm trong lòng. 

“Em sao vậy?” Ôn Lĩnh Viễn quay sang nhìn cô, “Sao có vẻ mệt mỏi vậy, hôm nay làm việc mệt lắm à?”

Chung Ánh lắc, rồi lại gật đầu, “….Vâng, chắc hôm nay làm việc mệt quá.” 

“Có điều gì không vừa ý, em có thể nói với anh.” 

“…..Không có gì ạ.” Chung Ánh quay đầu đi. 

Yên lặng một lát, Chung Ánh nói: “Em mang xe đến cửa hàng 4S bảo trì rồi, em có thể mượn xe anh dùng hai hôm không? Mấy ngày tới em rất nhiều việc, phải đi nhiều chỗ.”

“Được, lát nữa em cứ lấy xe dùng đi, anh gọi taxi về.” 

Sau khi đến nơi, Chung Ánh không mời Ôn Lĩnh Viễn lên nhà ngồi. Cô cầm chìa khóa xe xong, đi đến sảnh thì nói chúc ngủ ngon. 

“A Ánh.” Ôn Lĩnh Viễn gọi cô lại. 

Chung Ánh dừng bước, quay đầu lại.  

“Nếu em có chuyện gì, có thể nói thẳng với anh. Không phải lúc nào anh cũng có thể suy đoán được hết tâm tư trong lòng em.” Ôn Lĩnh Viễn ôn hoà bảo. 

Chung Ánh cười nhạt, “Không, em không có chuyện gì cả.”

Trường học của Ninh Tê, Tô Vũ Nùng và Tô Dục Thanh trên bản đồ vừa vặn là ba điểm, tập hợp lại thành một tam giác. 

Không quá gần, lại thêm vừa nhập học liền phải huấn luyện quân sự tập trung thế nên bọn họ chưa tụ tập lấy một lần. 

Trước giờ Ninh Tê chỉ ở Nam Thành và nhà cũ, đối với cô mọi thứ ở Sùng Thành đều lạ lẫm vô cùng. Bước ra khỏi những mối quan hệ cá nhân ngột ngạt ở cấp ba, đặt chân vào một môi trường mới, nơi mà ranh giới với bạn học thể hiện bằng sự tôn trọng khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Mỗi người một cuộc sống riêng, không để ý quá nhiều đến người khác, cô có thể tự do chuyển mode cá nhân với hoàn đồng cùng các bạn. 

Ngoài ra có điều khác khiến Ninh Tê hơi thất vọng. Cô cứ nghĩ học đại học ở một thành phố lạ là một cuộc “cách mạng” triệt để nhưng thật ra chỉ là miền nhận thức của cô được mở rộng thêm bằng vài thứ không thật sự đáng ấn tượng. 

Đương nhiên, cô cũng thu hoạch về sự tự do mà trước kia cô chưa từng có. 

Hồi mới khai giảng, được mấy đàn anh đàn chị khóa trên liên lục tới bắt chuyện cũng là chuyện chưa từng có hồi cấp ba. 

Khi đó vừa bắt đầu khóa tập huấn quân sự, lúc nghỉ ngơi giữa giờ, cô ngồi dưới cây uống nước, sau đó cầm bình nước ngồi ngẩn ra. Không biết ai đó chụp lại, cũng chẳng biết ai lại đăng lên tài khoản Wechat của nhóm hóng hớt trong trường đại học. Cứ thế cô bị liệt vào hàng ngũ “Danh sách em gái khóa dưới thuộc hàng ngũ nữ thần tân nhiệm”. 

Một lần đề cử ngoài mong muốn, thu về rất nhiều vấn đề khiến người ta không thoải mái. 

Khoảng thời gian đó, tài khoản WeChat của cô thường xuyên có người lạ gửi yêu cầu kết bạn, cô nghĩ mãi không hiểu sao có thể lan truyền rộng đến vậy.”  

Lại nói cô với Tô Nùng Vũ trước kia trông đợi tương lai trai đẹp nhan nhản khắp nơi, giờ lại không có một mống.   

Đổi cách nói khác thì là, có, nhưng không nằm trong phạm vi tầm ngắm của cô. Nhất là khoa cô học, lác đác mấy tên con trai, trên phương diện ăn mặc còn chăm chút hơn cả con gái. Không phải nói con trai ăn diện là không tốt, nhưng mà tiếp xúc sơ qua với họ xong liền cảm thấy bọn họ quá đề cao cái tôi cá nhân. 

Ninh Tê một lòng mong ngóng một anh chàng xuất hiện khiến cô muốn tiến thêm một bước tìm hiểu, chờ mãi, chờ mãi, chờ đến tận khi kỳ quân sự kết thúc cũng chẳng có ai.  

Hay là phạm vi vẫn chưa đủ rộng nhỉ? 

Vì thế, lúc Tô Dục Thanh mời cô đến trường cậu ta chơi, nhân tiện xem cuộc thi trí tuệ nhân tạo sắp tổ chức, cô đồng ý ngay tắp lự. 

Cuộc thi được tổ chức vào tuần cuối cùng của tháng chín, phân nhóm đại học và trung học do Đại học Sùng Thành và trường Trung học trực thuộc Đại học Nam thành đứng ra tổ chức. Các trường đại học và trung học trên phạm vi toàn quốc đều có thể tham gia. 

Vòng tuyển chọn và vòng loại đã được tổ chức ở từng địa phương từ trước, buổi thi tổ chức cuối tuần tại đại học Sùng Thành là vòng thi quyết định cuối cùng.

Ở cổng trường học, Ninh Tê gặp Tô Vũ Nùng và Tô Dục Thanh.  

Khiến Ninh Tê ghen tị đó là qua kỳ tập huấn quân sự thế mà Tô Vũ Nùng không hề đen đi chút nào. 

“Có gì mà ghen tị chứ, vì tớ không cao, không đủ chuẩn để vào đội hình biểu diễn tổng kết. Đây là nỗi tủi nhục thì có.” Tô Vũ Nùng ấm ức. 

“Là tớ thì tớ tình nguyện nhận nỗi tủi nhục này.” Ninh Tê sát lại gần cho cô ấy nhìn, “Cậu xem, tớ bị đen đi bao nhiêu.” 

“Đâu có đâu, bôi chút kem nền là che được rồi mà.” 

Tô Dục Thanh đứng một bên mà chỉ biết thở dài, muốn theo đuổi được Tô Vũ Nùng thì phải chịu được những thứ vặt vãnh như này đây. Đôi khi anh chàng cũng hoài nghi cuộc đời, kiểu đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, cớ sao lại lưu lạc đến bước đường này. 

Tô Dục Thanh đưa hai người tới hội trường, trên đường đi còn hỏi bọn cô muốn tham gia câu lạc bộ nào. 

“Câu lạc bộ Cosplay.”

“Câu lạc bộ nhiếp ảnh.” Ninh Tê đáp, “Cậu thì khỏi cần nói, chắc chắn là hội sinh viên.” 

Tô Dục Thanh: “…….Dễ đoán thế hả?”

“Bởi vì cậu quá bóng bẩy đấy.” 

Tô Vũ Nùng cười khúc khích. 

Tô Dục Thanh cảm giác nguy cơ tiềm ẩn, vội hỏi Tô Vũ Nùng, “Cậu cũng thấy vậy hả?”

“Đâu có đâu, tôi không thấy cậu bóng bẩy, nhưng mà hơi… ngốc?”

Tô Dục Thanh thở dài. 

Hiển nhiên là Tô Dục Thanh giao thiệp trong hội học sinh không tệ, nếu không đã chẳng lấy được cho bọn cô chỗ ngồi tương đối gần khán đài.

Trên bàn để sổ tay hướng dẫn cho khán giả, bên trong liệt kê các đội tham gia thi đấu. 

Ninh Tên lật ra, quả nhiên không có sinh viên trường Đại học Truyền thông Sùng Thành, nhóm trung học cũng không thấy trường Trung học số 9 Nam Thành của cô. Không ngờ lại nhìn thấy trường cũ của Tô Dục Thanh, trường Trung học Ngoại ngữ Nam Thành. 

Lúc gọi Tô Dục Thanh đến xem, cô đột nhiên trông thấy trong đội tham gia của trường Trung học Ngoại ngữ Nam Thành có một người tên “Ôn Nam Xuyên”. 

Tô Dục Thanh quay lại, “Sao đấy?”

Ninh Tê gấp sổ tay lại, “……Không có gì.”

Hội trường rất lớn, nhưng muốn tìm ra một người cũng không quá khó, chỉ cần đoán được vị trí đại khái của người đó thôi. 

Các tuyển thủ cùng đội của mình và người nhà đều ngồi ở ba hàng đầu của khán đài, vì thế chẳng cần mất công tìm cô đã nhìn thấy Ôn Lĩnh Viễn. Anh ngồi ở hàng thứ hai phía bên trái, cách chỗ cô hơi xa, chỉ thoáng thấy bóng lưng. 

Không ngờ chỉ một thoáng cô nghĩ liệu anh sẽ đến đây, thế mà anh lại đến thật.  

Ninh Tê dựng quyển sổ tay khán giả lên, che kín đảm bảo anh không thể trông thấy mình, sau đó ngồi quan sát anh một cách trắng trợn.  

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng dáng suông, tay áo được sắn lên, tay đặt trên đầu gối, người hơi cúi, tay cầm một bình nước thể thao. Các chỗ ngồi trống xung quanh anh đều đặt cặp sách, chắc anh bị giữ lại để trông đồ giúp. 

Ninh Tê không xem thi đấu, từ đầu tới cuối mắt không rời khỏi bóng lưng của anh. 

Giữa chừng anh đứng lên nghe điện thoại, làm cô sợ hết hồn vội cúi đầu xuống. 

Nhóm trung học thi trước, tổng cộng có tám đội thi. 

Trường Trung học Ngoại ngữ Nam thành lên sân khấu từ sớm, Ôn Lĩnh Viễn trở thành nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ, tay cầm chiếc máy ảnh DV. Không lâu sau, cả nhóm đã rời sân khấu, chỗ ngồi trống xung quanh Ôn Lĩnh Viễn liền được lấp đầy. Cậu thiếu niên dáng người cao cao, thân thiết nói chuyện với anh chắc hẳn là Ôn Nam Xuyên. 

Ninh Tê nhìn thấy Ôn Lĩnh Viễn đưa bình nước thể thao cho Ôn Nam Xuyên, còn nhân tiện chụp cái mũ bóng chày trên đầu cậu. Cậu ta đem mũ quay ngược lại phía sau, cũng không nghiêm chỉnh ngồi mà vắt va vắt vẻo. Chẳng biết họ nói cái gì mà Ôn Lĩnh Viễn vẫn luôn mỉm cười. 

Kết thúc trao giải cho giải đấu nhóm Trung học, Ngoại ngữ Nam Thành đoạt giải á quân. 

Tô Dục Thanh ở bên cạnh tán thưởng: “Được phết!”

Ôn Nam Xuyên cùng đồng đội mình lên sân khấu nhận giải, sau đó quay lại ghế ngồi, xem hết trận thi đấu của nhóm đại học. 

Ninh Tê sợ lúc rời hội trường mọi người lại đụng mặt nhau nên cô không ngồi lại xem lễ trao giải nhóm đại học. Cô nói nhỏ với Tô Dục Thanh: “Tôi đói rồi, ra ngoài ăn gì đó trước nhé.”

“Còn chưa công bố kết quả mà…”

“Cậu xem cùng Tiểu Vũ đi, tôi ra ngoài đợi.” 

Ninh Tê vào siêu thị mua một gói khoai tây chiên, sau đó ngồi trên bậc thềm tam cấp khá cao trước thư viện, nhìn xuống phía dưới. 

Rồi xong, hôm nay rõ ràng là cô muốn đến xem trí tuệ cấp cao gì gì đó tiện thể xem có thể tìm hiểu gì gì đó với mấy bạn đẹp trai không, chẳng hiểu sao cuối cùng lại biến thành ngồi ngắm Ôn Lĩnh Viễn. 

Đám Ôn Nam Xuyên thi đấu xong, buổi chiều còn muốn dạo quanh đại học Sùng Thành. 

Ôn Lĩnh Viễn nhân dịp này, đi thăm hỏi hiệu trưởng cũ của bệnh viện đông y mà anh từng công tác. 

Năm giờ chiều, Ôn Lĩnh Viễn mới quay lại Đại học Sùng thành đón Ôn Nam Xuyên về nhà. Ôn Nam Xuyên nhiệt tình mời đàn chị mình thích lên xe cùng về. Trước sức cám dỗ của việc không cần đi tàu cao tốc rồi lại chuyển sang tàu điện ngầm, đàn chị liền đồng ý. 

Trừ hai người bọn họ, các thành viên khác trong đội đều đi về cùng thầy dẫn đoàn. 

Ôn Nam Xuyên mong muốn trên xe có thể bồi dưỡng tình cảm với đàn chị, thế nhưng không cưỡng nổi sự mệt mỏi sau một ngày dài vì thế lên xe không lâu, cậu với đàn chị đã đầu tựa đầu ngủ mất.    

Lái xe ba tiếng mới về đến Nam Thành, đưa Ôn Nam Xuyên và đàn chị của cậu về nhà xong, lúc về tới Thanh Hạnh Đường cũng đã mười giờ tối. 

Ôn Lĩnh Viễn gọi cho cửa hàng 4S đặt lịch ngày mai mang xe đến làm bảo dưỡng định kỳ. Sắp đến kì nghỉ lễ Quốc Khánh, có lẽ cần lái xe ra ngoài du lịch, bảo dưỡng xe trước cũng khiến anh yên tâm hơn. 

Trì Tiểu Viễn đúng lúc tan làm về nhà nghỉ ngơi, cửa trước đã khóa xong xuôi.

“Chú Ôn hôm nay đi Sùng Thành có gặp Ninh Tê không?”

“Không, chú không đi qua trường con bé, cũng không liên lạc gì.” 

“Vậy ạ.”

Ôn Lĩnh Viễn nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, khẽ cười: “Nếu cháu muốn đi chơi, chú có thể cho cháu nghỉ phép.” 

“Để cháu hỏi Ninh Tê xem Quốc Khánh em ấy có về đây không đã.” 

Sau khi đóng cửa Thanh Hạnh Đường, Ôn Lĩnh Viễn lên tầng tắm rửa. 

Trước lúc ngủ, anh gọi điện cho Chung Ánh. 

Anh mở loa ngoài rồi đặt điện thoại một bên, kể chuyện hôm nay Nam Xuyên thi đấu đạt được giải nhì. 

Chung Ánh vừa cười vừa hỏi: “Anh đi Sùng Thành có gặp ai không? 

Ôn Lĩnh Viễn rất mệt nên mạch suy nghĩ cũng chậm chạp, “……Gặp ai cơ?” 

“…… Đồng nghiệp cũ gì đó của anh đó.” 

“Không.” 

“Mọi người năm giờ chiều về hả? Tầm chiều cũng rảnh rỗi, bọn anh có đi đâu chơi không?”

“Đi thăm hỏi thầy hiệu trưởng cũ.” Đang nói chuyện, có lúc Ôn Lĩnh Viễn cảm tưởng mình ngủ gục đến nơi rồi: “…. Chung Ánh, hôm nay lái xe cả một ngày, giờ anh cần ngủ rồi.” 

“Được, anh đi ngủ đi.” 

Nghe được giọng điệu cô khang khác, Ôn Lĩnh Viễn ngồi dậy, cố vực dậy tinh thần, “Em làm sao hả?”

“Không sao cả.” 

Ôn Lĩnh Viễn ấn đầu lông mày, trước giờ anh chưa từng cáu giận với Chung Ánh nhưng cái kiểu hỏi rồi nhưng một mực không muốn thẳng thắn này khiến anh cảm thấy mệt mỏi.     

“A Ánh, có gì bọn mình nói thẳng với nhau được không?” 

“Không có gì, anh nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon.” 

Điện thoại bị cúp, Ôn Lĩnh Viễn gọi lại một lần nhưng Chung Ánh không nhấc máy. 

Cơn mệt mỏi ập đến, anh cũng chẳng có sức mà kiên trì, đành gửi một câu “Ngủ ngon” và “Mai gặp” qua WeChat rồi đặt điện thoại xuống, chìm vào giấc ngủ.  

Sáng ngày hôm sau, Ôn Lĩnh Viễn gọi cho Chung Ánh lần nữa. 

Cô có vẻ không còn nhớ chuyện tối qua mình đột nhiên cự nự, tươi tỉnh chào buổi sáng với anh. 

“Tối hôm qua em có chuyện không vui à?” 

“Em có gì mà không vui.” Cô cười để khiến lời mình nói thêm thuyết phục. 

Ôn Lĩnh Viễn chỉ đành nói: “A Ánh, thái độ của anh trước sau không đổi, em có chuyện gì có thể thẳng thắn với anh.” 

Ba ngày sau, Ôn Lĩnh Viên đang khám dở thì nhận được cuộc gọi từ cửa hàng 4S báo rằng họ tìm được một đồ vật, muốn anh tới kiểm tra. 

Lúc nghỉ trưa, Ôn Lĩnh Viễn tới cửa hàng 4S một chuyến. 

Nhân viên cửa hàng phụ trách bảo dưỡng xe của anh đem ra một biên bản đại tu liệt kê những vấn đề đang phát sinh trên xe, cùng vấn đề tiềm ẩn phát sinh trong tương lai, tất cả đều đã được giải quyết xong xuôi. 

Nhưng lúc kiểm tra nội thất trong xe thì bọn họ phát hiện ở chỗ ngồi phía sau có một thiết bị rất nhỏ, sau khi giám định, bọn họ xác định đó là máy theo dõi GPS.  

Cửa hàng đá quý của Chung Ánh nằm trên một con đường sầm uất của Nam Thành. 

Vị trí cửa hàng được chọn sau khi tham khảo ý kiến của Ôn Tế Thâm, khai trương xong khách hàng tấp nập ra vào. 

Chín giờ tối, tiếp đón xong vị khách cuối cùng, đang chuẩn bị đóng cửa qua Thanh Hạnh Đường tìm Ôn Lĩnh Viễn cùng ăn cơm, Chung Ánh chợt thấy ngoài cửa có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ sát vỉa hè. 

Chẳng biết anh đã đến bao lâu rồi. Chung Ánh hơi ngạc nhiên, bước lại gần gõ cửa. 

Ôn Lĩnh Viễn hạ cửa sổ xuống, nói với cô ấy: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Chung Ánh cảm giác có gì đó không ổn, vẻ mặt lạnh nhạt của Ôn Lĩnh Viễn khiến cô ta cảm thấy bất an. Ngập ngừng chốc lát cuối cùng cô cũng mở cửa ghế phụ lái ra, ngồi vào. 

Vừa nhìn thoáng qua cô ta đã thấy một thiết bị GPS đặt trên chỗ điều khiển trung tâm, tức thì mặt mũi tái mét.  

Ôn Lĩnh Viễn không nhìn cô ấy, “Hôm đó em tới mượn xe anh, bảo là em đem xe đến tiệm 4S bảo dưỡng. Khi đó anh mới nhớ ra đến lúc phải bảo dưỡng xe, mấy hôm trước mới có thời gian đi.” 

Chung Ánh không nói lời nào, cô biết giờ có nói cũng vô dụng. 

“Nhiều lúc em khiến anh cảm thấy chẳng biết làm sao,” Ôn Lĩnh Viễn đặt tay lên vô lăng, mắt vẫn không nhìn cô, “Rốt cuộc là em sợ anh phản bội em, hay là mong chờ anh phản bội em để em có thể tìm ra bằng chứng?” 

Chung Ánh cắn chặt môi dưới, “…… Anh muốn chia tay với em à?”

“Phải.” Ôn Lĩnh Viễn thở dài. 

“Còn ba ngày nữa là bọn mình đăng ký kết hôn thế mà giờ anh đòi chia tay em hả?”

Ôn Lĩnh Viễn ngước mắt, quay đầu lại nhìn cô, “Là anh quá ngạo mạn, cứ nghĩ cuối cùng mình sẽ có thể chữa lành cho em.”

“Anh…..” Chung Ánh kiếm chế để nước mắt không rơi, “Anh suýt nữa đã làm được rồi.” 

“Suýt nữa ư? Bằng việc kết hôn hả?” Ôn Lĩnh Viễn lắc đầu, “Tiền đề để khỏi bệnh là bệnh nhân phải tin tưởng bác sĩ. Ngay bây giờ anh vẫn dám thề trước giờ anh luôn hết lòng hết dạ với em. Nhưng em có dám thề em vẫn luôn tin tưởng anh không?”

“Anh… đừng ép em. Anh biết là em không có cảm giác an toàn, vì sao phải làm đến bước này, anh không thể nhượng bộ em chút sao? Nguyên tắc quan trọng như thế hả? Anh không thể vì tình yêu mà thỏa hiệp hả? Lĩnh Viễn, rốt cuộc anh có yêu em không? Anh tiếp nhận Thanh Hạnh Đường vì lời phó thác của ông nội, vì trách nhiệm mà gánh nó trên lưng. Em thì sao? Rốt cuộc anh có phân biệt được đâu là trách nhiệm, đâu là yêu không?”

Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô ta, trầm mặc thật lâu. 

Ánh mắt anh như đang nhìn một bé gái chưa lớn, làm sai rồi nhưng lại cứ trốn tránh trách nhiệm.

“Ngay cả chuyện kết hôn cũng chẳng chứng minh là anh yêu em được, vậy thì chuyện này có lẽ đã vượt quá khả năng của anh.” Ôn Lĩnh Viễn cười, “Dù có là một nhà từ thiện hào phóng, anh cũng không mang tình cảm của mình ra làm từ thiện được. Chung Ánh, có phải em chẳng hiểu gì về anh không?”

“… Không có cãi vã, không có gây gổ mà là yêu đương bình thường ư? Anh có từng lo sợ lần nào chưa, có từng vì em mà xúc động, buồn bã bao giờ chưa? Vì sao anh không chịu hỏi em đang nghi ngờ ai, vì sao lại muốn kiểm soát hành tung của anh hả?” 

Vào khoảnh khắc này, tranh cãi xem rốt cuộc yêu là gì chỉ khiến anh cảm giác bất lực tột cùng, tình yêu đâu cứ phải sóng gió gập gềnh, nay biến mai chuyển mới gọi là yêu. 

Thế nên anh chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng, “Vì sao không hỏi à, vì anh biết vốn dĩ chẳng có ai. Nói cách khác, chẳng có kẻ nào ở đây, chỉ có em tự ôm chuyện vào người thôi. Em nói em ghét tất cả những nguyên tắc của anh, nhưng chính những nguyên tắc này đã tạo thành anh bây giờ đó.”  

Nếu có thể thỏa hiệp với mọi nguyên tắc thì điều đó chỉ chứng minh rằng người nọ vốn là kẻ chẳng có nguyên tắc gì.

Anh không có tôn giáo, không tin thần phật, chỉ tin vào những điều thuần túy nhất, chẳng hạn như sự trung trinh, sự thật lòng đối đãi, lương thiện và không phạm điều ác. 

Nguyên tắc của anh là trung trinh với tình yêu, nhưng đồng thời cũng phải trung thành với tôn nghiêm của mình. 

Anh không thể khiến cô cảm nhận được tình yêu, nhưng quyết không để cô giẫm đạp lên tôn nghiêm của mình. 

Chung Ánh chẳng cãi nổi một lời, cô ta cảm thấy rất thất bại. Cô ta không nén nổi mà bật khóc, lời anh nói tựa như dao khiến khiên giáp vũ khí của cô bị đánh tan tác. tất thảy chẳng thể cứu vãn được nữa. 

Ôn Lĩnh Viễn đưa hộp khăn giấy qua, anh để lại một lời tặng cho cô ấy cũng như tặng cho mối tình không thể tu thành chính quả của mình: “Chung Ánh, em thật sự rất xuất sắc, em cần phải tự tin vào chính mình hơn.” 

Tiếng khóc tức tưởi chẳng ngừng làm bạn với sự trầm mặc. 

Ôn Lĩnh Viễn chợt lại nhớ đến thuở đầu gặp gỡ. Ngày hôm đó, Nam Thành đổ mưa lớn, cô ấy đứng bên đường với chiếc váy đỏ thấm đẫm nước mưa. Anh bỗng như nhìn thấy một đóa hoa quật cường trong gió, một vẻ đẹp của sự nát tan, khiến cho bất cứ ai đi ngang qua cũng phải khắc ghi nó vào long, và cũng khiến anh không chỉ muốn đi qua đó mà còn muốn chìa ra một chiếc ô. 

Đáng tiếc, tán ô dù to đến mấy cũng chẳng che nổi mái hiên dột nước trong tim.