Mộ Dung Kiệt nhếch miệng lên, cưng chiều xoa mái tóc của Ngải Tuyết"Nha đầu ngốc!" .
Bánh bao hấp đem lên, Mộ Dung Kiệt không giống như lần trước hấp tấp nhét cả cái bánh bao vào trong miệng.
Nhàn nhã cầm lên hít một hơi, rồi đặt ở bên môi thổi nhẹ, xác định không nóng mới đặt vào dĩa cho Ngải Tuyết.
"Bà xã, ăn đi!" Mộ Dung Kiệt cười tà.
Ngải Tuyết mới vừa gắp bánh bao đưa tới miệng đột nhiên rớt xuống.
Nghi ngờ lỗ tai nghe lầm, không chắc hỏi lại"Anh mới vừa gọi em cái gì?"
Mộ Dung Kiệt cười gian xảo, hơi thở nóng hổi bên tai Ngải Tuyết.
"Em quên rồi sao?Lần trước, ai đã lớn tiếng gọi anh là ông xã chỉ vì một cái bánh bao!"Mộ Dung Kiệt nhìn mặt Ngải Tuyết ửng đỏ như trái cà chua vẫn không thôi trêu chọc.
Ngải Tuyết nhìn bầu không khí của họ có chút mờ ám, nhất thời đỏ mặt đến cổ.
Lần trước sao? Cô suy nghĩ một chút:
"Muốn ăn, tự mua!" ,
"Em ăn, cũng là tiền tôi trả đấy thôi?" .
"Tự tôi. . . . . ." ,
"Giống như không có tiền!" .
"Kiệt, anh xem, tôi tốt bụng giúp anh kêu hai lồng bánh này!"
"Cái đó, Kiệt, anh xem, mới vừa rồi lồng bánh của tôi bị anh ăn một nửa, anh cũng nên trả lại cho tôi chứ?"
"Không có tiền trả sao? Gọi tôi một tiếng ông xã, tôi liền giúp em trả tiền!"
"Cái gì? Anh thừa dịp cháy nhà hôi của à!"
"Em không muốn gọi? ? ?"
"Ông xã. . . . . ."
Ngải Tuyết chu mỏ, có vẻ như là sự thật!
Tuy nhiên nháy nháy mắt, cô nhất định không thừa nhận"Vậy sao? Sao em lại không nhớ rõ!"
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt tối sầm"Không nhớ sao?"
Ngải Tuyết gật đầu không chút suy nghĩ, nói gì cũng không chịu thừa nhận.
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt dâng lên nụ cười lạnh"Thật sự không nhớ à? Bảo bối, em cần phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời nha!"
Ngải Tuyết sợ nuốt nước miếng, vẫn còn lắc đầu, đã phủ nhận rồi, còn có thể thừa nhận sao, chung quanh nhiều người còn nhìn bọn chằm chằm như vậy ! Sao có thể khuất phục dưới dâm uy của hắn, vậy thì thật mất mặt!