Gương mặt Lãnh Băng từ màu đen chuyển sang màu xanh, nắm tay thật chặt khiến cho các đốt xương phát ra tiếng ‘ken két’
Mộ Dung Kiệt không hài lòng nói, "Lãng Băng, cô có thể đi ra ngoài!"
Lãnh Băng nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, phải, cô nhóc này mình chọc không nổi.
Ngải Tuyết dùng sức mím môi, tâm tình thật tốt!
Mộ Dung Kiệt tự tay đút cho cô từng muỗng cháo.
Cảm thấy thật hạnh phúc!
Định đoạt lại, ăn từng ngụm.
"Chậm một chút, ăn xong rồi bảo cô ấy mua cái khác!" Tâm trạng Mộ Dung Kiệt cuối cùng cũng dễ chịu một chút, bảo bối của anh cũng vui vẻ trở lại.
Đưa tay lau khóe miệng cho cô, Ngải Tuyết cả kinh sơ ý đem cả muỗng cháo đầy vào miệng.
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Ngải Tuyết ho đến đỏ bừng cả mặt.
Mộ Dung Kiệt luống cuống tay chân rót một ly nước cho cô uống, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô!
"Khá hơn chút nào không?"Mộ Dung Kiệt lo lắng hỏi.
Ngải Tuyết ho nhẹ, mím môi nhìn Mộ Dung Kiệt.
Trong mắt anh tràn ngập sự lo lắng, quan tâm khiến Ngải Tuyết hoảng sợ.
Sợ mình lại đắm chìm vào tình cảm của anh không thể tự thoát ra được, cũng như không thể rời bỏ anh!
Quay đầu không nhìn anh nữa, trong lòng dâng lên một chút khó chịu.
"Kiệt, nếu như em không sinh con cho anh, anh còn yêu em sao?"Ngải Tuyết vẫn là nhịn không được muốn hỏi.
Tay Mộ Dung Kiệt cứng đờ, khẽ cười"Ai nói bảo bối của anh không sinh bảo bảo được, nói hưu nói vượn!"Coi như đây là sự thật, anh cũng nhất định nghĩ biện pháp chữa khỏi cho cô, để cho bọn họ tự nhiên có bảo bảo.
Ngải Tuyết cười khổ"Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi một chút!"
Mộ Dung Kiệt cưng chiều ôm chầm cô, đặt nụ hôn lên trán cô "Bảo bối, chờ em xuất viện, chúng ta liền kết hôn có được không?"
Ngải Tuyết khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh rất nghiêm túc, không giống như nói giỡn, trong lòng càng thêm khó chịu!
Nức nở nói" Kiệt, không cần đối xử tốt với em như vậy!" Cô không đáng, thật không đáng để anh làm như thế.
"Nha đầu ngốc, anh không đối xử tốt với người nào cả, đời này, anh chỉ đối xử tốt với em, chỉ cưng chiều một mình em, chỉ mình em thôi!" Mộ Dung Kiệt nói như vậy tuyệt đối là muốn như vậy!
Ngải Tuyết tựa đầu vùi sâu vào trong ngực Mộ Dung Kiệt, khóc không thành tiếng!
Một tuần lễ sau, Ngải Tuyết đã hồi phục, bị Mộ Dung Kiệt ôm thật chặt ở trong ngực xuất viện!
"Bảo bối, muốn ăn những thứ gì? Anh dẫn em đi bồi bổ!" Đau lòng ngắt Ngải Tuyết cánh tay, thế nhưng gầy thành cái bộ dáng này,
Ngải Tuyết nghẹo cổ suy nghĩ một chút, "Chúng ta đến con phố bánh bao hấp lần trước được không?"