"Tử Tử, ba nói rồi, anh không trả búp bê cho em, sẽ không để anh gần gũi với mẹ.”
Hai anh em nhà này thật đáng yêu, con trai thích mẹ, con gái thích ba.
Tử Tử căm tức híp mắt lại, rõ ràng là đang uy hiếp anh mà.
"Con gái đúng là con gái, ngày ngày chỉ biết chơi búp bê, ngây thơ.” Tử Tử ném con búp bê cho Nha Nha, bất mãn nói thầm.
"Hừ. . .”
Nha Nha dậm chân một cái, Tử Tử đối với cô thật là thật xấu.
"Nha Nha, anh Minh Húc sẽ dẫn em đi chơi, nhà anh có rất nhiều đồ chơi cả búp bê cũng có. Đi thôi” Minh Húc trực tiếp lấy cơ thể của mình ôm lấy Nha Nha, chạy một mạch đến khu đồ chơi của mình.
"Oa, Anh Minh Húc cũng thích búp bê sao? Nhiều quá.”Trong phòng hầu như đếu là đồ chơi Nha Nha thích nhất.
"Nha Nha thích là tốt rồi.”Về việc này từ lúc nhỏ Minh Húc đã bị ba đầu độc trí óc, nhất định phải dụ được cô gái trước mặt này về nhà mình sau này, hắc hắc.
Ở trong lòng của Minh Húc, đã sớm định Nha Nha là cô dâu tương lai của mình rồi.
Bên trong bệnh viện, Thang Tiệp ngồi trước giường bệnh, mỗi lần đi hóa trị, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Ức Hiên, lòng cô đau như cắt.
Bác sĩ nói, trên căn bản đã khỏi bệnh, mấy ngày nữa có thể xuất viện, nước mắt suốt mấy ngày qua vẫn không khô cứ chảy mãi.
"Em cũng mệt rồi, ngủ bên giường của con đi.”
Tử Hiên tươi cười, trong khoảng thời gian này quan hệ giữa cô và anh có sự thay đổi không ít, có thể nói cô đã không còn bài xích anh nữa.Chỉ là, đối với sự quan tâm của anh chưa kịp thích ứng.
Gương mặt Thang Tiệp đỏ hồng "Em không mệt, em muốn nhìn con tỉnh dậy.”
"Sau này cũng còn dịp để nhìn mà, em nhìn em kìa đã mấy ngày không ngủ liền biến thành bộ dạng này? Đến khi con trai tỉnh lại sợ em đã ngất đi rồi.” Tử Hiên kiên quyết bắt Thang Tiệp đi ngủ.
Đắp mền cho cô"Ngoan, ngủ một giấc, khi nào Ức Hiên dậy anh sẽ gọi em.”
Tên của con trai là Ức Hiên, nhớ về Tử Hiên? Càng đọc càng làm anh chau mày - Nhớ về Tử Hiên, chẳng lẽ mỗi ngày cô chỉ có việc làm đó thôi sao.
Thang Tiệp hé miệng cười yếu ớt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai ngày nay, Tử Hiên luôn thổ lộ với cô rằng anh thích cô, nhưng cô chỉ biết im lặng, cô cứ có cảm giác không thật khi mọi chuyện đến quá đột ngột.
Ngày Ức Hiên xuất viện, người đến thăm vẫn là bao nhiêu đó, tuy nhiên bầu không khí trở nên vui vẻ hơn, mọi người đều đến với tâm trạng vui mừng hứng khởi.
Ngải Tuyết kiến nghị mở tiệc ăn mừng do ông xã cô chi trả, để chúc mừng Ức Hiên khỏi bệnh.