Hôm giải phẫu, Ngải Tuyết và Kiệt, Tử Mặc và Lương Đình, Trương Thiên cùng Lãnh Băng, Kỳ Hạo cùng Lãnh (Cô gái thích anh trai Ngải Tuyết ở chương 277) ai nấy rối rít đứng chờ trước cỬa phòng bệnh, hai tay Ngải Tuyết tạo thành chữ thập, căng thẳng cầu nguyện cho Ức Hiên.
"Bà xã đừng lo lắng, nếu có xảy ra chuyện, anh nhất định chôn xác đám bác sĩ quèn trong đó.” Kiệt ôm bảo bối trong ngực liên tục an ủi.
Ngải Tuyết gật đầu, ôm eo Kiệt thả lỏng người thở một hơi dài.
Sau mấy giờ đồng hồ, bác sĩ mỉm cười nói cho họ biết, cuộc giải phẫu rất thành công. Đối sức miễn dịch của đứa bé cũng không gây ảnh hưởng gì.
Nhưng tủy được cấy ghép phía sau, bởi vì trong xương tủy vẫn còn có thể chứa tế bào bạch cầu, nên cần phải đưa đứa bé đi hóa trị theo định kì phòng ngừa bệnh tái phát.
"Tớ không làm gì cả, người cậu nên cảm ơn là anh Tử Hiên kìa.” Ngải Tuyết khóc theo cô, cuối cùng đứa bé đáng yêu cũng có thể quay lại cuộc sống bình thường.
"Ừ. . .”
"Bà xã cần gì khóc sướt mướt thế?”Kiệt lắc đầu nhìn cô chỉ có thể vỗ cô nín khóc.
********
Ngải Tuyết như con bạch tuột, một tay lấy Kiệt nhào tới trên giường, hôn liên tục.
"Ông xã, lần này anh làm một chuyện rất ý nghĩa, em yêu anh chết mất.”
Kiệt chế trụ hai tay của cô, lật ngược thế cờ để mình làm chủ, bắt đầu triền miên.
"Cốc –”
Nha Nha không ngừng đập cửa, gương mặt mất hứng, bao nhiêu bực tức đều dồn lên cánh cửa mà đập.
Kiệt đi ra với bộ dạng xốc xếch, không thể như thế này mãi, hôm nào phải đem hai đứa nhỏ này giao cho ông nội mới được.
Mở cửa phòng, Nha Nha ôm lấy cô Kiệt "Ba, Tử Tử đem búp bê của Nha Nha đi giấu, Tử Tử xấu.”
Lại là thằng nhóc đó.
"Mộ Dung Vũ Triết, ra đây cho ba.” Kiệt rống to, thằng nhóc này, muốn cùng anh giành Ngải Tuyết, lại giở trò với con gái anh.
"Ba, Tử Tử đã đi chơi với anh Minh Húc, bọn họ không dẫn theo Nha Nha, huhu. . .”
"Nín, đừng khóc, ba dẫn con đi tìm Tử Tử tính sổ.”
"Dạ.”
Kiệt vội ôm cục cưng đi tới nhà Lãnh Băng, đi thẳng một đường đến cửa chính mà rống thét"Mộ Dung Vũ Triết, con lập tức dẫn em gái đi chơi nhanh.”
Sau cơn thịnh nộ đó là gió lặng cây ngừng Kiệt quay về phòng ngủ, Tử Tử cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn em gái trong vòng tay của mình không nói nên lời.