Thác Bổn Hùng Nhất bởi vì người em sinh đôi của hắn Thác Bổn Hùng Nhị ở trong trận đấu ở vòng đấu thứ nhất đã bị Trần Chân một quyền đánh chết, nên đã phát thệ muốn thay đệ đệ báo thù, đem Trần Chân giết chết ngay trên lôi đài. Để đạt tới mục đích, coi như là có phải sử dụng đến thuốc kích phát thú tính có nguy hại trí mạng đối với thân thể cũng sẽ không tiếc. Cho nên ở trong trận đấu ở vòng đấu thứ nhất hắn mới có xu thế điên cuồng, đem đối thủ trở thành Trần Chân, cơ hồ muốn đem người kia đánh chết. Đáng tiếc vận khí của hắn thật là khó coi, vào đến vòng đấu thứ hai gặp phải một đối thủ mạnh mẽ, cũng chính là đồng bào của hắn, Nhu thuật đại sư nổi danh Nhật Bản, Vũ Điền Hốt Giác! Chỉ có điều là cho dù Thác Bổn Hùng Nhất có bản lãnh đem Vũ Điền Hốt Giác đánh bại, còn cần phải đánh bại được thêm đối thủ ở vòng đấu tiếp theo nữa, mới có hy vọng cùng Trần Chân đối trận. Vấn đề là, đối thủ ở vòng đấu này là Vũ Điền Hốt Giác, hắn có thể thắng được sao?
Một con người lùn nhỏ Vũ Điền Hốt Giác này sở dĩ nổi danh, bởi vì hắn chính là võ thuật đại sư nổi danh nhất trong lịch sử võ thuật cận đại của Nhật Bản, "giả" sư phụ của người sáng lập Hợp Khí đạo Thực Chi Thịnh Bình. Đại đông lưu hợp khí nhu thuật chính là kỹ thuật mấu chốt để Thực Chi Thịnh Bình sáng tạo ra Hợp Khí đạo.
Lấy nhu thắng cương, lấy nhỏ đánh lớn, dùng nhược thắng cường, lấy lực lực nhỏ nhất để khắc chế được lực lượng lớn nhất của đối phương, nguyên lý của Đại đông lưu hợp khí nhu thuật cùng với nguyên lý Tá lực đả lực, Tứ lạng bạt thiên cân của Thái Cực Quyền Trung Quốc có chút tương đồng. Vũ Điền Hốt Giác mặc dù thân cao không tới một mét rưỡi, cân nặng gần năm mươi kilogram, nhưng là ở vòng đấu thứ nhất đã dễ dàng dùng Đại đông lưu hợp khí nhu thuật đánh bại đối thủ mà cả cân nặng cùng chiều cao đều vượt rất xa so với bản thân mình.
Thác Bổn Hùng Nhất thân mình tuy cũng không tính là cao, nhưng là vẫn còn cao hơn nhiều so với Vũ Điền Hốt Giác, cân nặng so với Vũ Điền Hốt Giác lại còn lớn hơn đến cả ba mươi kilogram, đáng tiếc rằng những ưu thế đó căn bản lại không hề tạo thành chút uy hiếp nào đối với Vũ Điền Hốt Giác. Bọn họ đã từng có lần hữu nghị luận bàn, đã chứng minh được điểm này rồi.
Cho nên khi đứng trên lôi đài, Vũ Điền Hốt Giác nhìn Thác Bổn Hùng Nhất nói: "Đối với cảnh ngộ của đệ đệ của ngươi, ta cũng cảm thấy thật đáng tiếc. Cũng biết rằng ngươi muốn đánh đến tận lúc có thể cùng Trần Chân đối trận, vì đệ đệ mà báo thù. Đáng tiếc rằng ngươi vận khí khó coi, hết lần này tới lần khác lại gặp phải ta. Mặc dù ta cũng nghĩ muốn thầm giúp cho ngươi, nhưng đành bất lực, bởi vì ta phải giữ gìn vinh dự cho Đại đông lưu, cho nên ta cũng phải xin lỗi thôi!"
Thác Bổn Hùng Nhất mặc dù bị tâm lý cừu hận che mờ cả mắt, nhưng là đối với một võ thuật đại sư Vũ Điền Hốt Giác này đến từ cùng một quốc gia với mình, hắn cũng không dám để mất đi lễ độ, sau khi khom lưng làm ra một thủ thế thi lễ, hắn nói:
"Vũ Điền lão sư phụ, ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng là vì muốn thay đệ đệ báo thù, ta nhất định phải thử xem. Cho nên, xin tha thứ cho ta vô lễ!"
Vũ Điền Hốt Giác gật đầu tán thưởng nói: "Như vậy thì đến đây đi!"
Sau khi Thác Bổn Hùng Nhất lại một lần nữa khom lưng đến chín mươi độ, liền bày ra tư thế, quát lớn một tiếng nhằm Vũ Điền Hốt Giác phóng tới, từ bên hông một quyền xoáy tròn đánh ra, chính là một thức Trung đoạn chính quyền đánh thẳng vào diện môn của Vũ Điền Hốt Giác. Vốn dĩ khi đánh ra Trung đoạn chính quyền, mục tiêu đều một bực như nhau chính là bộ ngực của đối phương, nhưng là bởi vì Vũ Điền Hốt Giác quá ư lùn nhỏ, cho nên lần này Trung đoạn chính quyền mục tiêu lại là nhằm ngay vào mặt hắn.
Vũ Điền Hốt Giác vẫn rất tự nhiên đứng thẳng, không hề bày ra tư thế nghênh chiến gì cả, đợi được đến lúc quyền đầu của Thác Bổn Hùng Nhất đã đánh gần tới mặt, hắn mới đột nhiên lui về phía sau một bước. Sau đó tay phải chỉ nhấc một cái đã vừa nâng vừa chặn được quyền đầu của Thác Bổn Hùng Nhất, lại vừa lật vừa dẫn một lần, đã làm cho quyền đầu của Thác Bổn Hùng Nhất không tự chủ được mà đánh xuống phía dưới đất. Sau đó, Vũ Điền Hốt Giác thân mình vừa xoay vừa khuỵu xuống một chút, thân hình cường tráng của Thác Bổn Hùng Nhất đã bị hắn quăng lên, trực tiếp bay thẳng ra khỏi lôi đài rơi xuống bên dưới.
Chỉ là một chiêu, đã đem Thác Bổn Hùng Nhất quăng xuống khỏi lôi đài, để kết thúc trận đấu.
Dưới lôi đài Vương Chí Đạo thấy vậy trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bội phục, Hợp khí nhu thuật của cái lão lùn nhỏ kia quả thật là con mẹ nó quá hay! Nếu không phải là chính bản thân mình đối với Hợp khí nhu thuật có chút hiểu biết, càng hiểu biết rõ hơn về Hợp Khí đạo do đệ tử nhỏ bé Thực Chi Thịnh Bình của hắn sáng chế ra, nói không chừng cho dù chính mình lên lôi đài cũng không có nắm chắc chiến thắng được hắn. Chỉ có điều vẫn còn may là, nếu bàn về các kỹ thuật quật người hoặc là bẻ khớp xương, lão tử đây so với ngươi còn muốn lợi hại hơn!
Tiếng vỗ tay rời rạc lốp ba lốp bốp vang lên. Trận chiến đấu giữa tiểu Nhật Bản cùng tiểu Nhật Bản rõ ràng không khơi dậy nổi hứng thú của đám khán giả Trung Quốc, huống chi lại còn là chỉ một chiêu đã kết thúc chiến đấu, hiển nhiên là không có khán giả người Trung Quốc nào nguyện ý vỗ tay khen ngợi. Khán giả Trung Quốc không vỗ tay, đám khán giả Nhật Bản không thể không cấp cho Vũ Điền Hốt Giác chút mặt mũi, cho nên dưới sự dẫn đầu của Sơn Khẩu Dụ Nhân, mỗi người đều cố gắng dùng hết khí lực vỗ tay cổ vũ cho Vũ Điền Hốt Giác. Đáng tiếc bởi vì nhân số quá ít, khí lực vỗ tay cho dù có mạnh, nghe đến cũng không thể có được cái loại cảm giác "vỗ tay như sấm động".
Sơn Khẩu Dụ Nhân trong lòng tức giận đám khán giả Trung Quốc tại tràng không chịu để cho chút mặt mũi, lại lo lắng rằng Vũ Điền Hốt Giác bị lúng túng khó xử, nên sau khi tuyên bố Vũ Điền Hốt Giác dành thắng lợi, liền vội vàng thúc giục đại loa nhanh chóng tuyên bố cho bắt đầu trận thi đấu tiếp theo.
Chỉ có điều là Sơn Khẩu Dụ Nhân thực ra là đã coi thường sự tu dưỡng của Vũ Điền Hốt Giác. Đại đông lưu hợp khí Nhu thuật chẳng những trọng kỹ năng, lại càng coi trọng tu luyện "Tâm". Như Vũ Điền Hốt Giác dạng võ thuật đại sư này Tâm đã sớm tu luyện được đến vững như bàn thạch sấm đánh không lay, làm sao lại có thể chỉ vì đám người xem Trung Quốc không chịu vỗ tay mà lại cảm thấy lúng túng xấu hổ!
Trận thi đấu tiếp theo lại là một trận rất có khả năng dẫn động được sự hứng thú của đám khán giả, đến ngay cả những tuyển thủ tham gia thi đấu đang trốn trong các gian nghỉ ngơi để luyện công, cơ hồ cũng chạy hết ra xem.
Trận đấu thứ mười ở vòng đấu thứ hai, chính là do người Trung Quốc đối người Trung Quốc, quốc thuật đấu với quốc thuật. Một người chính là tuyệt đỉnh cao thủ của Trung hoa võ sĩ hội, đại đệ tử hậu sinh khả úy trò giỏi hơn thầy của Lý Tồn Nghĩa: Thượng Vân Tường! Người kia lại chính là con trai của bậc võ học đại tông sư Tôn Lộc Đường: Tôn Đại Chu! Trận thi đấu này không thể nào lại là một trận thi đấu mà thực lực cách xa giống như trận đấu ngay lúc trước, mà chắc chắn là một trận thi đấu ngang sức cân tài. Vô luận là Thượng Vân Tường hay là Tôn Đại Chu đều là hạng người thực lực phi phàm, chính là nhân vật đại biểu đỉnh cao cho quyền thuật nội gia Trung Quốc. Hai người bọn họ đấu với nhau, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là mãnh hổ đấu với hùng sư, khiến cho người xem tràn ngập sự hứng khởi lẫn hồi hộp.
Trương Khiếu Lâm đối với hai người này đều đưa ra tỷ lệ kèo cược chính là một ăn một. Vốn là lúc trước hắn muốn đưa ra tỷ lệ kèo cho Thượng Vân Tường so với Tôn Đại Chu thì cao hơn một chút, nhưng là sau khi nhìn thấy Tôn Đại Chu trong trận đấu ở vòng đấu trước đã dễ dàng đánh bại đối thủ, liền thay đổi chủ ý. Có lẽ là Tôn Đại Chu trước kia thực lực so với Thượng Vân Tường thì còn kém một chút, nhưng là từ sau lúc cha của hắn Tôn Lộc Đường từ Võ thánh đảo về tới Thượng Hải, cơ hồ mỗi ngày hai cha con đều cùng ở chung một chỗ. Đã có một phụ thân được xưng danh là "Hổ đầu thiếu bảo, thiên hạ đệ nhất diệu thủ" tự thân chỉ điểm, thực lực của Tôn Đại Chu không đột nhiên tăng mạnh mới là lạ. Cho nên một trận thi đấu này thắng bại như thế nào, không ai có thể dự đoán trước được, đến ngay cả Vương Chí Đạo cũng không có cách nào đoán ra.
Lý Tồn Nghĩa chính là một Hình Ý đại sư luôn tôn sùng thực chiến, cả đời đều thích công khai luận võ, truyền lại cho đệ tử cơ hồ người nào cũng là hậu sinh khả úy trò giỏi hơn thầy, quyền thuật mỗi người đều có phong cách riêng của bản thân mình. Việc này trong giới võ thuật truyền thống vốn luôn bảo thủ tự sướng, truyền nhân đời sau không bằng đời trước, thì đúng là rất khó mà có được. Mà trong các đệ tử của hắn, nổi danh nhất không thể nghi ngờ chính là Thượng Vân Tường, sau đó mới đến là Tiết Điên. Quyền pháp của Thượng Vân Tường được người đời sau gọi là Thượng thức Hình Ý, mặc dù là xuất sư từ Lý Tồn Nghĩa, nhưng so với phong cách của Lý Tồn Nghĩa thì sai khác rất nhiều, hoàn toàn có được phong cách riêng của bản thân. Trong quyền pháp của Thượng Vân Tường có một câu danh ngôn: "Luyện công không luyện quyền, dùng kình không dùng lực".
Từ một câu này mà xem ra, Thượng Vân Tường tựa hồ như coi trọng công lực hơn là thiên về kỹ thuật. Hơn nữa hắn lúc đầu còn được xưng là "Thiết cước phật", có tuyệt kỹ dậm chân nát đá, đến sau lúc trung niên liền có được một danh xưng giống như là của Hình Ý cự kình Quách Vân Thâm, chính là "Bán bộ Băng quyền, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ". Trong thực chiến, Thượng Vân Tường có thói quen dùng đả pháp "Ngạnh lui ngạnh tiến không ngăn cản". Bởi vậy nếu suy đoán về Thượng Vân Tường người này, dựa theo tiêu chuẩn của quyền thủ đánh lôi đài ở đời sau, hắn hẳn là đại biểu điển hình cho dạng quyền thủ thiên về công lực.
Mà Tôn Đại Chu con trai của Tôn Lộc Đường, vóc người không được cường tráng như Thượng Vân Tường, lại còn lộ ra bộ dáng thư sinh văn nhược. Mặc dù mãi cho đến lúc tuổi già hắn vẫn luôn tự xưng rằng bản thân mình một thân sở học không bằng được hai ba phần mười của phụ thân Tôn Lộc Đường, nhưng là ở thời đại này những người có nhận thức hắn không ai là không tán tụng hắn hơn nữa, cho rằng hắn chính là một đại sư đánh nhau, danh đầu tuyệt đối không có ở dưới Thượng Vân Tường. Lịch sử võ thuật cận đại đã có ghi lại, Tôn Đại Chu chính là một võ thuật gia rất trọng thực tế, lúc mười bảy tuổi xuất đạo đã đánh bại được Thông Bối Quyền danh gia, danh xứng "Tí Thánh" Trương Sách.Sau đó lại liên tục đánh nhau khắp từ nam bắc, cùng với vô số võ thuật danh gia luận bàn so tài, rất hiếm khi thất bại.
Vương Chí Đạo căn cứ vào hiểu biết của mình về Tôn Đại Chu, cho rằng hắn là một quyền thủ kiêm tu cả kỹ thuật cùng công lực, tức là theo cách gọi của đời sau được coi là quyền thủ toàn năng. Dạng quyền thủ như vậy, sức uy hiếp không thể nghi ngờ gì, so với quyền thủ thuần túy dựa vào công lực thì còn muốn lớn hơn.
Sau khi đợi cho Đại loa tuyên bố bắt đầu, Thượng Vân Tường cùng Tôn Đại Chu cũng không có giống như những trận đấu lúc trước là lập tức xuất kích, hơn nữa lại còn đứng không nhúc nhích, đều giống nhau rất là bình tĩnh đánh giá đối thủ.
Mặc dù bọn họ còn không có động, nhưng là dưới lôi đài các khán giả đều có thể cảm giác được một loại áp lực giống như là khí trời nặng nề trước cơn dông tố, cơ hồ mỗi người cũng đều bế trụ hô hấp, toàn bộ tinh thần tập trung nhìn chăm chú vào hai người trên lôi đài, không ai dám hô hào thúc dục bọn họ động tác nhanh lên một chút.
Sau khi đã để cho đám khán giả vẫn đang nín hơi đã đến mức cơ hồ hít thở không thông, Thượng Vân Tường cùng Tôn Đại Chu mới bắt đầu động đậy, chỉ thấy bọn họ cơ hồ đồng thời chậm rãi di động cước bộ, nhìn giống như là lo lắng sẽ giẫm phải địa lôi mà cẩn cẩn dực dực bức tiến về phía trước. Cứ như vậy mãi cho đến khi đến được một cự ly vừa đủ, tay trước của hai người mới đồng thời chậm rãi duỗi về phía trước, hướng về đối phương mà khớp lại.
Hình như là đã trải qua cả mấy thế kỷ dài dằng dặc, hai cẳng tay của hai người rốt cục cũng tiếp xúc vào với nhau. Đúng lúc đó, hai người đã động cực nhanh, giống như là sấm sét kinh thiên đột nhiên bùng nổ. Cái dạng chuyển đổi đang từ chậm đột biến thành cực nhanh này làm cho không ít khán giả thị giác rối loạn, cơ hồ muốn té xỉu.
Thượng Vân Tường mới vừa giao tay cùng Tôn Đại Chu, đã đột biến thành "Hùng hình" (hình Gấu), xoay thân dùng bả vai nhằm hướng Tôn Đại Chu húc đến. Lấy công lực của hắn, tin tưởng rằng chỉ cần bị Hùng hình này của hắn đụng trúng, coi như là người có trọng lượng tới hai trăm kilogram cũng sẽ bị đánh bay đi ra ngoài. Xem ra Thượng Vân Tường quyết định chủ ý vừa ra tay đã lấy lực lôi đình vạn quân, trong vòng một chiêu sẽ đem Tôn Đại Chu đánh hạ lôi đài.
Đáng tiếc suy tính của hắn lại không hề thành công. Tôn Đại Chu mặc dù đã bị hắn húc trúng lên thân thể, nhưng lại không hề bị bay đi giống như trong tưởng tượng của hắn, mà là vừa trượt một cái, đã rất quỷ dị lướt đến sau lưng Thượng Vân Tường. Thân pháp giống như cá trạch trơn tuột không thể nắm bắt.
Thượng Vân Tường cả kinh, phản ứng vẫn cực nhanh, thân thể xoay một cái, Hoành quyền, chính là Ngũ Hành quyền chi Mẫu, đã lập tức nhằm Tôn Đại Chu đang phía sau lưng quét ngang đến.
Có lẽ là do động tác của Thượng Vân Tường quá nhanh, Tôn Đại Chu không kịp trốn tránh, một quyền này đã đánh tới trên lưng của hắn. Nhưng thân thể của Tôn Đại Chu lại giống như con cá đang bơi xoay đi một cái, Hoành quyền của Thượng Vân Tường đang trong xu thế bất khả kháng đã đánh tới trên lưng hắn, nhưng lại chỉ chạm được vào y phục rồi trượt qua, đến nửa điểm kình lực cũng không có đánh trúng được vào.
Thượng Vân Tường ánh mắt có chút kinh dị, chỉ có điều là cũng không có bởi vậy mà đình chỉ công kích. Cước bộ đạp mạnh một phát, Băng quyền như mũi tên rời khỏi dây cung đánh thẳng về phía bụng Tôn Đại Chu.
Lại một lần nữa đánh trúng, Tôn Đại Chu hình như đã bị Thượng Vân Tường đánh hủy đi thân thể, bụng hắn hứng lấy quyền đầu của Thượng Vân Tường khom gập lại về phía sau, nhưng không ngờ lại xoay một cái rất quỷ dị, lại một lần nữa đem quyền kình của Thượng Vân Tường dẫn đi mất. Một quyền này của Thượng Vân Tường vẫn không hề gây cho Tôn Đại Chu dù chỉ là nửa điểm thương tổn.
Dưới lôi đài Vương Chí Đạo trong lòng không khỏi giật mình, thầm nghĩ một Tôn Đại Chu này quả nhiên là một đại sư đánh nhau, Tá lực chi thuật vậy mà đã có thể vận dụng vào tới thân pháp rồi. Chỉ cần dùng mấy động tác co gập quay lắc tránh, là đã có thể dẫn gỡ được quyền kình đánh đâu thắng đó của Thượng Vân Tường. Loại thân pháp Tá lực chi thuật này, so với thủ pháp Tá lực chi thuật đã dùng lần trước trong trận chiến với Lý Thư Văn, thì cao minh hơn không chỉ là một cấp độ. Có thể thấy được rằng Tôn Đại Chu dưới sự chỉ điểm của phụ thân Tôn Lộc Đường của hắn, thực lực đích xác là đã tiến bộ rất nhiều.
Thượng Vân Tường cũng là một thiên tài trong giới võ thuật, đương nhiên cũng nhìn rõ ràng được phương thức mà Tôn Đại Chu đã dùng để hóa giải quyền kình của mình, vừa là trong lòng cảm thấy bội phục, đồng thời tâm trí hiếu thắng cũng được kích khởi. Thân thể hắn thoáng một cái đã một lần nữa bức tiến tới gần Tôn Đại Chu, đồng thời thân thể hơi đổ sấp về trước một chút, song chưởng từ trên đánh xuống nhằm thẳng vào đầu Tôn Đại Chu bổ tới. Một chiêu này chính là Phách quyền đả pháp được Thượng Vân Tường dùng Hình Ý Quyền mẫu chiêu "Hùng Ưng hợp hình" sáng tạo ra. Loại Phách quyền dùng thân đánh quyền này nếu như được huấn luyện thích đáng, liền làm cho kình lực toàn thân cùng phát, uy lực vô cùng, kẻ nào ngăn cản tất phải ngã. Thượng Vân Tường thực muốn nhìn xem Tá lực chi thuật của Tôn Đại Chu có thể chống cự được một quyền này của bản thân mình hay không.
Tôn Đại Chu lần này nhưng lại không dùng thân thể để ngạnh tiếp nữa, mà là dùng cả hai tay khoa lên thành một nửa vòng tròn, lập tức chặn lên trên Phách quyền của Thượng Vân Tường, vừa lui vừa xoay một cái, chẳng những hóa giải được quyền kình của Thượng Vân Tường, lại còn đem được Phách quyền của Thượng Vân Tường dắt kéo xuống phía dưới, trở thành bổ xuống trên chính bắp đùi của bản thân mình.
Thượng Vân Tường không ngờ tới một quyền do chính mình đánh ra, vậy mà rõ ràng lại đánh trở về trên bắp đùi của chính bản thân mình. Trong lúc cả kinh vội vàng khởi cước xuất chiêu "Thập tự quải", chân phải nhằm ngực Tôn Đại Chu đạp đi.
Tôn Đại Chu hai tay lại một lần nữa khua thành vòng tròn, ngay trước khi cước của Thượng Vân Tường kịp đạp lên người hắn, hắn đã chặn được tay lên chân Thượng Vân Tường. Lại chuyển một cái, Thượng Vân Tường chân dẫn theo thân, không tự chủ được mà bị xoay đi một vòng, biến thành xoay lưng về phía Tôn Đại Chu. Tiếp theo, Tôn Đại Chu chuyển từ thế bị động thành chủ động, một quyền nhằm thẳng giữa lưng Thượng Vân Tường đánh tới.
Mắt thấy Thượng Vân Tường sẽ bị một quyền này của Tôn Đại Chu đả bại, không ngờ lại thấy Thượng Vân Tường hai vai hai sườn co rút lại một cái, eo lưng hơi khom, phía sau lưng lập tức nở phình to ra, giống như là đột nhiên nổi lên một cái mu rùa. Quyền đầu của Tôn Đại Chu mạnh mẽ đánh vào trên cái "mu rùa" này, lập tức bị lực phản chấn thật lớn đem quyền đầu chấn ngược trở về, thân thể cũng không tự chủ được mà "thịch thịch" lui về phía sau đến hai bước.
Tôn Đại Chu thật là nghĩ không ra Thượng Vân Tường vậy mà lại có công lực kinh người đến như thế, rõ ràng vận dụng sung khí phình lên làm cho cơ bắp phía sau lưng hình thành thế phòng ngự "mu rùa", không nói đến đón đỡ được một quyền của mình, lại còn có thể đem chính mình phản chấn đến phải lùi lại hai bước. Xem ra phụ thân đã nói không sai, Hình Ý Quyền của Thượng Vân Tường công lực thâm hậu vô cùng, gân cốt trên thân thể đã đạt đến cường độ như gân trâu mộng. Thân thể như vậy sinh ra năng lực chịu đòn, so với những loại ngoại tráng ngạnh công như Kim chung cháo, Thiết bố sam, thì còn mạnh hơn gấp mấy lần, cơ hồ là không thể phá hủy. Chính bản thân mình nếu muốn chiến thắng hắn, thì còn phải phí một phen công phu!
Sau khi dùng hậu bối đón đỡ một quyền này của Tôn Đại Chu, Thượng Vân Tường lúc này đã xoay người lại rồi, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn dường như không hề có việc gì, cước bộ lại đạp về phía trước một cái, lại một đòn Băng quyền nhằm Tôn Đại Chu đánh ra.
Một quyền này của Thượng Vân Tường tựa hồ như đã dùng hết toàn lực, Băng quyền cực kỳ ác liệt, đã không thể dùng tên thoát khỏi cung để hình dung nữa rồi, mà là một quyền này giống như là đạn pháo thoát khỏi nòng, mãnh liệt vô cùng.
Tôn Đại Chu hai tay lại chuyển một cái, cái loại Tá lực thuật kỳ dị này lại một lần nữa được sử xuất ra, vừa chạm tới trên quyền đầu của Thượng Vân Tường liền vừa chuyển vừa vòng, chẳng những thành công hóa giải được kình lực của Băng quyền, lại còn làm cho quyền đầu của Thượng Vân Tường không tự chủ được mà xoay chuyển phương hướng, thiếu chút nữa lại muốn tự đánh tới chính bản thân mình.
"Đây là di hoa tiếp mộc, hoặc là đấu chuyển tinh di!" Dưới lôi đài Vương Chí Đạo đột nhiên nói ra một câu.
Đang đứng sát bên người hắn Ô Tâm Lan hiển nhiên nghe được những lời này, tò mò hỏi: "Cái gì gọi là di hoa tiếp mộc, đấu chuyển tinh di? Là tên của công phu mà Tôn đại ca mới vừa rồi sử dụng hay sao?"
"Không, cái đó chỉ là ta đặt tên cho loại công phu đó mà thôi. Trên thực tế loại công phu này của Tôn đại ca hẳn được gọi là phép phòng ngự Âm dương thủ. Là một loại thủ pháp phòng ngự so với đệ nhị phòng ngự pháp của ta thì càng cao thâm hơn!" Vương Chí Đạo nói.
Cái gọi là phép phòng ngự Âm dương thủ, chính là thủ pháp phòng ngự cao tầng rất khó đạt tới trong quyền thuật Nội gia, so với các thủ pháp phòng ngự được quyền thủ đấu võ đài chuyên nghiệp ở hậu thế thường sử dụng như là đẩy cản, đánh cản, gạt cản vân vân, hay là thủ pháp "Bất động trửu" do các lưu phái khác đề xuất, thì rất bất đồng. Loại thủ pháp phòng ngự này chẳng những là thủ pháp dùng thân dẫn tay, chỉnh thể phát lực, mà càng quan trọng hơn chính là có thể lấy quỹ tích vận hành hình tròn để cải biển được phương hướng lực đạo của đối phương.
Cái đạo lý này thật giống như là một người đem một quả thiết cầu lăn thẳng tắp về phía trước, nhưng nếu như lại thêm một chút lực đẩy kéo ở bên rìa trái cầu, chẳng những có thể thay đổi được phương hướng lăn đi của trái thiết cầu, lại còn có thể làm cho thiết cầu xoáy tròn mà lăn ngược trở về. Phép phòng ngự Âm dương thủ chính là căn cứ vào nguyên lý này mà sáng chế ra, đem quyền đầu của địch nhân đang đánh tới coi như là một trái thiết cầu đang lăn thẳng về phía trước, cấp cho nó một chút lực đạo kéo dắt ở bên rìa để cải biến phương hướng, là có thể dễ dàng làm cho quyền đầu của địch nhân chệch khỏi mục tiêu. Khi công lực cao thâm, thậm chí còn có khả năng làm cho quyền đầu của địch nhân phản kích trở về, tự mình lại đánh trúng vào mình. Cái loại thủ pháp phòng ngự Âm dương thủ này chính là sự nâng cấp của Tá lực chi thuật, là thủ pháp phòng ngự cao tầng của Nội gia quyền. Hiệu quả cũng có công dụng tương tự như là những món công phu kỳ diệu thường được miêu tả trong tiểu thuyết võ hiệp ở đời sau như là di hoa tiếp mộc, đấu chuyển tinh di.
Chỉ có điều là phép phòng ngự Âm dương thủ này chính là công phu cao tầng của Nội gia quyền, luyện thành được nó hiển nhiên là rất không dễ dàng. Muốn vận dụng thành công được loại kỹ xảo này, tất phải có được loại công phu cao siêu "Thính kình" (nghe kình lực).
Cái từ "Thính kình" này nguyên bản là từ huấn luyện "Thôi thủ" (đẩy tay) trong Thái Cực Quyền. Hai người vừa giao tay, lập tức có thể lấy năng lực cảm giác của da tay, nắm giữ được phương hướng cùng biến hóa trong lực đạo của đối phương. Công phu "Thính kình" luyện càng được cao thâm, thì chẳng những có thể dễ dàng nắm giữ được biến hóa cùng phương hướng lực đạo của đối phương, da tay còn có thể luyện được đến mức siêu mẫn cảm, có thể cảm ứng được lưu động của không khí, từ sự biến hóa trong lưu động của không khí mà phân tích được phương thức xuất chiêu của địch nhân. Luyện đến về sau thì cho dù có bịt cả hai mắt cùng nút cả hai tai, thuần túy chỉ dùng năng lực cảm ứng của da dẻ, cũng có thể dễ dàng ứng phó được các đối thủ thông thường. Có được loại công phu "Thính kình" này, phép phòng ngự Âm dương thủ mới có thể vận dụng được tới xuất thần nhập hóa, phối hợp với kình lực chỉnh thể cường đại, vừa ra tay liền có thể làm cho quyền đầu của đối phương đang đánh ra lại bắn ngược trở lại, tự mình đánh trúng vào bản thân mình.
Sau khi Tôn Lộc Đường từ Võ thánh đảo đi về tới Thượng Hải, lại gặp lại con mình, mỗi ngày đều huấn luyện cho hắn, không thể nghi ngờ gì chính là loại "Thính kình" công phu này. Cho nên Tôn Đại Chu mới có thể sử ra được phép phòng ngự Âm dương thủ, đem quyền đầu của Thượng Vân Tường công lực cương mãnh tuyệt luân tá lực giải khai đi. Nếu không phải nhờ công lực của Thượng Vân Tường thật sự là quá cao, chỉ sợ là dưới phép phòng ngự Âm dương thủ của Tôn Đại Chu, tự mình đã đánh trúng chính mình rồi.
Ô Tâm Lan hiển nhiên chưa từng nghe qua loại thủ pháp phòng ngự thần kỳ này, đối với những giải thích của Vương Chí Đạo không quá cảm thấy hứng thú, ánh mắt liền một lần nữa chuyển đi nhìn lên trên lôi đài.
Kiến thức của Thượng Vân Tường hiển nhiên là Ô Tâm Lan còn rất xa cũng khó có thể sánh bằng, hắn chỉ hơi suy tư một chút, lập tức đã rõ ràng được thủ pháp mà Tôn Đại Chu sử dụng, trong lòng âm thầm kinh dị, chỉ có điều hắn cũng không úy kỵ, rất nhanh đã nghĩ tới phương pháp phá giải. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
Lập tức hắn lại một lần nữa bức tiến sát tới Tôn Đại Chu, Hình Ý Ngũ Hành quyền Phách Băng Toản Pháo Hoành liên hoàn xuất kích, một quyền lại tiếp một quyền, giống như phong hỏa luân liên miên bất tuyệt.
Phương thức tiến công của Hình Ý Quyền có chút đơn điệu nhát một, nhưng là một thân sở học của Thượng Vân Tường cũng không phải là chỉ có Hình Ý, cho nên cũng không chịu sự trói buộc của Hình Ý Quyền, cho nên mới có được loại đả pháp xuất kích liên hoàn này.
Đối diện với đả pháp của Thượng Vân Tường một đòn vừa bị vô hiệu, đã lập tức xuất quyền thứ hai, liên hoàn bất đoạn, phép phòng ngự Âm dương thủ kia của Tôn Đại Chu vốn chỉ là mới luyện thành sơ cấp đã bắt đầu trở thành không đủ dùng, lập tức lâm vào thế bị động, bị Thượng Vân Tường đánh cho phải không ngừng lui về phía sau.
Thoạt nhìn đến Tôn Đại Chu dường như đã rơi xuống thế hạ phong, nhưng là, đúng vào khi thối lui đến bên bờ lôi đài, Tôn Đại Chu hai tay lại đột nhiên bắt trụ được cổ tay phải của Thượng Vân Tường, vừa xoay vừa chuyển một cái, vậy mà lại có thể lấy kỹ thuật cài cổ tay của Thái Cực Quyền đem Thượng Vân Tường đẩy ngã xuống khỏi lôi đài.