Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 13: Ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thì thối rữa

Tôn tổ, xưng tôn làm tổ. Đây là tồn tại trong truyền thuyết, đã tuyệt tích trên thế gian từ rất lâu rồi.

Một vị Tôn tổ đủ để trở thành một lĩnh tụ siêu cấp của một tộc. Một người, một thế lực vô thượng thuộc về người khai sáng, giống như lĩnh tụ Nhân tộc, Yêu tộc, là một lão tổ tông siêu cấp, là người sáng lập.

Đối với Tôn tổ, ngay cả tu giả ở đây cũng rất mơ hồ về khái niệm này. Họ chỉ biết người được xưng là Tôn tổ có thực lực rất cường đại, cường đại đến mức không thể tưởng tượng được, coi như là tưởng tượng, cũng không thể miêu tả được sự cường đại chính thức của bọn hắn, không cách nào nói rõ, không cách nào tưởng tượng.

Tồn tại như vậy, cách bọn họ quá xa, xa gần như thần thoại!

Ngoại trừ Tôn tổ ra thì sự tình của Thiên kiêu Tiên tử, Cơ Trường Không cũng hiểu được một phần.

Thiên kiêu Tiên tử Phượng Thiên Kiêu, đại công chúa của Phượng Hoàng đế quốc, tư thái tuyệt thế. Chẳng những nàng có dung mạo phong hoa tuyệt đại, càng có thiên tư hơn người. Nàng là người trẻ tuổi thuộc những người cường giả, khó tìm được đối thủ xứng tay, dẫn dắt thế hệ trẻ tuổi. Đồng thời, nàng cũng được người đời xưng là Tiên tử, lại còn đối với người truy cầu thì nàng không hề thay đổi sắc mặt.

Trí tuệ nàng hơn người, bảy tuổi tu hành, mười hai tuổi Khai Mạch, được thiên hạ ca tụng.

Lúc mười ba tuổi, nàng từng đơn thân độc mã giết bọn Hoàng Thiên đạo*, khiến bọn chúng dám làm xằng làm bậy. Trong vòng một ngày một đêm, nàng đã giết chết mấy trăm người Hoàng Thiên đạo, tiếp theo là đại thủ lĩnh, không một ai may mắn thoát khỏi. Hào khí ngất trời, người người hâm mộ.
*Hoàng Thiên đạo: nhóm kẻ trộm có tên Hoàng Thiên.

Hiện nay thì đã đến mười bảy tuổi, tu vi sâu không lường được, trong Hoàng Triều đều ngầm thừa nhận nàng là Hoàng đời sau, cao thấp bên trong Hoàng Triều không ai không phục.

Tuy rằng những điều này chỉ là truyền thuyết nhưng cũng có thể đứng 1 bên để nghiệm chứng vị Thiên kiêu Tiên tử cường đại này. Điều làm cho hắn kinh ngạc chính là từ miệng của 1 người tu sĩ biết được một tin bí mật, đó là khi xưa, ở một khoảng thời gian lẻ loi hiu quạnh, vị Thiên kiêu Tiên tử này đã chịu rất nhiều khổ sở!

. . .

Nói đến chuyện xưa của nàng thì dù phải nói cả ba ngày ba đêm cũng nói không hết.

Tóm lại chỉ một câu, nàng là truyền kỳ, là nữ tử hiếm thấy, thiên hạ đều biết.

Oanh!

Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh là người xuất thủ đầu tiên. Một bàn tay thật lớn thò ra từ trong chiến hạm, những đường hoa văn gia trì trên chiến hạm dài trên trăm trượng, đường vân rõ ràng, thần quang mênh mông cuồn cuộn, uy danh cái thế.

Phanh! Cự chưởng đánh vào cung điện nhưng đến cách cung điện khoảng chừng mười trượng thì nó dừng lại, không tiến lên nữa.

Từng đạo ánh sáng màu xanh lập loè, đạt đến mấy trăm vạn.

Những đường hoa văn ấy ngay lập tức hoá thành đủ mọi hình dáng yêu thú, đầy đủ màu sắc. Nào là thanh long, bạch hổ, huyền vũ... đủ các chủng loại yêu thú rồi thậm chí có những loài yêu thú mà người ta không thể nhận biết cũng đồng loạt xuất hiện.

Vừa rồi ngăn cản một chưởng kia chính là yêu thú biến hoá ra từ một đường hoa văn, huyền vũ. Một con huyền vũ bình thường như mọi người đã biết. Mà những đường hoa văn có thể hoá thành một yêu thú khổng lồ như huyền vũ thì chỗ nào cũng có.

"Thật mạnh." Sắc mặt thay đổi đại nhân vật trong chiến hạm đồng xanh thay đổi, lộ vẻ sợ hãi rồi lập tức thu cự chưởng về.

Cũng không phải vì hắn quá khiếp sợ. Qua vô số năm nhưng những đường hoa văn cấm chế bên ngoài cung điện vẫn cường đại như trước. Bất cứ một đạo hoa văn nào cũng đều ẩn chứa một uy năng nào đó, đều có thể chống lại một kích toàn lực của một nhân vật lớn mà vẫn bình yên vô sự.

"Tôn tổ a, một tồn tại vô thượng. Cho dù đến cuối đời chúng ta cũng không có khả năng thấy được một chút cánh cửa dẫn đến cảnh giới như vậy,aiii... Chỉ là một cái Hành cung nho nhỏ, chúng ta cũng thúc thủ vô sách, thật đúng là buồn cười a." Đại nhân vật kia thở dài.

"Mọi người hãy dùng đến át chủ bài đã mang theo, ra tay đi." Thiên kiêu Tiên tử một mực không có bao nhiêu động tĩnh, lạnh nhạt nói.

Bàn tay trắng của nàng khẽ vãy, một chiếc lông vũ màu lửa xuất hiện trong tay nàng. Chiếc lông vũ trên ngón tay nàng đang hừng hực bốc cháy, không trung bốn phía đều bị đốt cháy thành hư vô.

"Phượng Hoàng Chân Vũ?" Thủ bút thật lớn, đại nhân vật trong chiến hạm sợ hãi thán phục.

Phượng Hoàng Chân Vũ chính là lông vũ của phượng hoàng lưu lại lúc nó đã Niết Bàn, mang lực lượng Niết Bàn, khó có được, đó cũng không phải là lông vũ của phượng hoàng đang được Phượng Thiên Kiêu cưỡi. Nó chính là của phượng hoàng chân chính, Phần Thiên nấu biển, không gì làm không được!

Phượng hoàng cổ xưa chính là tồn tại khủng bố nổi danh cùng Chân long. Thậm chí, nó cường đại đến độ thoát ly khỏi thân phận yêu tộc, trở thành thần thú, thánh thú.

Vô số người ở xung quanh đều bàn tán, hiển nhiên là vô cùng kinh sợ việc xuất hiện của Phượng Hoàng Chân Vũ. Có thể xuất ra một chiếc Phượng Hoàng Chân Vũ thì đã nói lên Phượng Hoàng đế quốc bỏ ra tiền vốn rất lớn. Dù sao thì với loại bảo vật như vậy, chắc hẳn Phượng Hoàng đế quốc sẽ ko có nhiều.

"Đã như vậy, tất nhiên bổn tọa không thể không phóng khoáng." Đại nhân vật trong chiến hạm đồng xanh cười to, một đạo nguyệt quang từ từ bay lên, lơ lửng trên chiến hạm, cách mặt đất trăm trượng. Nguyệt quang kia cong cong, vậy mà giống như như dòng nước chảy xuôi, rất thần dị.

"Ngươi lại có thể mang vật ấy tới rồi!" Nữ tử trong nhuyễn kiệu vô cùng chấn động.

"Đúng vậy, mặc dù chỉ là vật phỏng chế nhưng nếu toàn lực sử dụng thì uy năng chưa chắc đã thua kém Phượng Hoàng Chân Vũ." Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh tự đắc nói.

"Mọi người ra tay đi." Nữ tử trong nhuyễn kiệu cũng ko hề bày ra cái gì, chỉ nhàn nhạt mở miệng, rất trầm ổn. Nhưng dù Hoàn thiên kiêu hay tồn tại trong chiến hạm đồng xanh cũng không hề tỏ vẻ khó chịu về việc này, giống như không để trong lòng vậy.

Ô...ô...n...g!

Phượng Hoàng Chân Vũ phát ra tiếng vù vù. Từng vòng hỏa hồng sắc rung động, khuếch tán ra bốn phương tám hướng mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Nhưng rồi những vòng tròn khuếch tán ấy lập tức tiêu tan, để rồi cùng hội tụ lại thành một hư ảnh phượng hoàng ở phía trước.

Phượng hoàng này phát ra một tiếng thét không thanh. Hai cánh mở ra thì ngay lập tức đã vượt qua vài trăm mét, tốc độ cực nhanh, vượt qua tưởng tượng, phảng phất giống như thuấn di.

Oanh!

Miệng nó phun hoả diễm, hơi thở nóng bỏng đốt huỷ không ít đường hoa văn nhưng lại không cách nào có thể thật sự đánh vỡ được đạo ấn. Điều này có thể nói lên rằng, Niết Bàn Hỏa vũ cũng không cách nào rung chuyển những đường hoa văn nơi đây. Mà việc xuất ra những đoàn hoả diễm như thế cũng làm cho hào quang của Phượng Hoàng Chân Vũ dần dần ảm đạm.

"Những đường hoa văn này thật cường đại, chúng ta xem thế cũng đủ rồi." Đại hán Huyết Đao môn suy sụp nói.

Những hoa này ít nhất đã qua vài vạn năm, uy năng trăm không còn một. Nhưng dù vậy thì dù là Phượng Hoàng Chân Vũ cũng không cách nào đánh phá được nó, thậm chí ngay cả rung chuyển nó cũng cũng không thể. Có thể nghĩ lại mà xem, Tôn tổ kia là tồn tại khó có thể tưởng tượng đến cỡ nào...!

"Hãy cùng động thủ." Nữ tử trong nhuyễn kiệu khẽ nói.

Một cái dây lưng rực rỡ bằng lụa từ trong nhuyễn kiệu bay ra. Dù là nó chỉ là vải vóc mềm mại nhưng lại còn muốn sắc bén hơn lợi kiếm. Những nơi nó đi qua, năm đường quang mang lập loè, bầu trời rung động, lại là một kiện bảo vật cường đại, không kém gì Viên Nguyệt và Phượng Hoàng Chân Vũ.

Thần quang năm màu sinh sôi không ngừng, làm phai mờ hoa văn, hơi có chút hương vị tương khắc.

Bên kia, nguyệt quang cũng được triển khai.

Hào quang sáng tỏ màu trắng bạc, ôn nhu như nước nhưng lúc này lại trở thành từng nhánh mũi tên nhọn, khắc chạm những đường hoa văn kia. Những mũi tên nhọn này hóa thành những mũi tên có đuôi lông vũ bay thẳng đến đường hoa văn, mỗi một mũi tên dài đều có thể nghiền nát một đường hoa văn.

Thật là bảo vật lợi hại, Cơ Trường Không trốn trong bóng tối, sợ hãi thán phục liên tục.

Cái này giống như một nguyệt luân, chẳng những xinh đẹp mà còn vô cùng cường đại. Ngàn vạn mũi tên đuôi lông vũ đều là từ đạo lực biến thành. Những nơi chúng đi qua, không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó.

Ở Chân Long thế giới thì khó có thể nhìn thấy một trận quyết đấu đặc sắc như vậy, vô luận là nhân vật nơi này hay là bí bảo thì cũng đều vượt xa tưởng tượng. Cơ Trường Không xem mà được mở rộng tầm mắt. Đồng thời cũng hiểu rõ được thân là tiểu thế giới, nếu so với những thế lực lớn này sẽ chênh lệch lớn đến thế nào.

Ba thế lực liên tiếp ra tay, đường hoa văn lung lay như sắp đổ.

Dù sao cũng chỉ là Hành cung mà thôi. Hơn nữa thời gian trôi qua đã lâu, lực lượng ăn mòn làm cho nó gần như không còn, có thể ngăn cản ba đại bảo vật đã không giống bình thường rồi.

Đường hoa văn lay động, cung điện lắc lư, tựa hồ sắp tan vỡ.

Nhưng mà Tôn tổ dù sao cũng là Tôn tổ. Nếu như ngày nay có Tôn tổ xuất thế, đủ để quét ngang thiên hạ, vô địch thủ. Bọn hắn lưu lại chỉ là một tòa cung điện bình thường mà thôi nhưng thế cũng đã không cách nào tưởng tượng được lực lượng của Tôn tổ rồi.

Cung điện nhìn như lung lay sắp đổ nhưng lại có thể cầm cự được một ngày một đêm, thật cứng cỏi vượt quá tưởng tượng

Nhưng rút cuộc cũng là bình không rễ. Hoa văn có cường đại như thế nào cũng không chịu nổi, gần như bị nghiền nát.

"Tốt, ra tay, lập tức đánh phá." Đại nhân vật trong chiến hạm cười to.

Oanh long long!

Dưới một kích hợp lực của ba người, rốt cuộc cũng đánh ra được một khe hở ở chỗ yếu nhất. Nhưng cũng chỉ là một khe hở đủ để tu giả tiến vào, xem như cửa động. Đa số đường hoa văn bị nghiền nát, thần lực quét ngang tám hướng.

"Đi." Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh xuất phát đầu tiên. Chiến hạm khẽ động, một tia sáng màu xanh cũng đã cùng lúc khe hở mở ra, tiến vào cung điện.

Hai thế lực còn lại cũng tiến lên. Ngay sau đó thì thêm một thế lực nữa chen tới. Chỉ trong chớp mắt, cửa vào đã bị biển người bao bọc.

Cơ Trường Không cũng ngứa ngứa tâm tham nhưng rồi cũng cắn răng kiềm chế xúc động trong lòng.

Với thực lực của hắn thì chỉ với một người nào bất kì ở nơi đây đều có thể giết hắn vô số lần, tùy tiện xông lên quả thực là muốn chết.

Song, có một số việc, chắc là sẽ không vì ý chí của hắn mà thay đổi.

Hắn không có chú ý tới, lúc phong ấn kia bị phá vỡ thì, vốn một mực đi theo phía sau hắn, hai mắt Thanh y Tiên tử bỗng nhiên dần hiện ra một tia thanh tỉnh. Nàng cúi đầu nhìn Cơ Trường Không rồi sau đó khẽ nâng bàn tay như ngọc trắng, lập tức bắt được hắn và nhanh chóng cùng bay về chỗ khe hở kia.

Cơ Trường Không khóc không ra nước mắt nhưng ngay cả khả năng giãy giụa đều ko có.

Biển người phía trước như bị một lực lượng vô hình tách ra hai bên. Thanh y Tiên tử không bị trở ngại chút nào, mang theo Cơ Trường Không theo sát ba đại thế lực, trực tiếp nhảy vào trong đó.

Đương nhiên, ngoại nhân không nhìn thấy Thanh y Tiên tử, chỉ có thể nhìn thấy Cơ Trường Không lung la lung lay bay tới, rất quái dị, rất chật vật!

Càng tới gần cung điện, cảm giác trầm trọng kinh khủng kia, như trong lịch sử, lại càng làm cho người ta kính sợ khí tức cổ xưa mà tang thương từ trong cung điện phát ra một cách tự nhiên, làm cho tâm tư người ta càng thêm trĩu nặng, không thể cưỡng lại.

Nhưng khi hắn tiến vào cung điện rồi thì hết thẩy mọi thứ trước mắt làm hắn sợ ngây người!

Bề ngoài hoa lệ, bên trong cung điện thì uy nghiêm to lớn lại là vô số phế tích.

Phế tích cũ nát, cỏ cây sinh trưởng đã héo tàn vô số lần, bốn phía đều là cảnh đổ nát thê lương, chỉ còn là một mảnh rách nát và mục nát.

Cái này quả thực là trước sau tương phản quá lớn đi, làm cho người ta chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì cái gọi là bên ngoài tô vàng nạm ngọc trong thì thối rữa, cung điện này chẳng qua chỉ là ruột bông rách, đây quả thực là phế tích.

Tuy từ đống đổ nát thê lương này có thể nhìn thấy được chút dấu vết còn sót lại, biểu thị cho một thời huy hoàng, nhưng đến bây giờ thì chỉ còn lại một đống rách nát. Phạm vi cung điện đến trăm dặm nhưng lại không còn chỗ nào có kiến trúc còn hoàn hảo, đập vào mắt chỉ toàn là một cảnh hoang vu.

Tu giả đến chỗ này thì đã ngu ngốc đứng tại chỗ từ nãy giờ. Ngoại từ tu giả của ba đại thế lực đang ko ngừng tìm kiếm thì những người còn lại chỉ biết ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Họ không biết phải tìm kiếm ở nơi nào đây.

Chênh lệch lớn như vậy làm cho bọn họ không biết làm thế nào, có cảm giác giống như rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục vậy.

Tiến vào nơi đây rồi thì Thanh y Tiên tử liền biến mất không thấy đâu. Cơ Trường Không rơi xuống từ mấy chục trượng trên không trung, rất ư chật vật. Nhưng dù sao thân thể của hắn cũng cứng cáp nên không đến nỗi trọng thương giống như lần ở Chân Long tiểu thế giới.

Đoạt a!

Một lát sau, vô số tu giả hô loạn, từng người như bị điên, đang ra tay cướp đoạt ở trên đống phế tích.

Mảnh gỗ mục nát, mái ngói vỡ... những thứ gì có thể lấy đi được thì toàn bộ đều lọt vào tầm ngắm của bọn họ!