Bốn người trấn giữ bốn hướng, chỉ dành một góc nhỏ cho Cơ Trường Không
''Ha ha, Luyện Ngục Không! Mấy thứ đó đều thu đủ cả chứ?" Sau một lúc lúng túng, nữ tử mặc hồng y là người đầu tiên mở miệng. Thanh âm vẫn tràn đầy mị hoặc, làm người nghe phải đỏ mặt tới tận mang tai.
Bản thân nàng ta tu luyện Đào Hoa Mê Thần đại pháp, mà bản thân lại có được huyết mạch yêu hồ trời sinh. Hai điều này hợp lại càng tăng thêm sự quyến rũ mà người bình thường căn bản không cách nào kháng cự. Chỉ cần một tiếng nói, một động tác thôi cũng đủ làm cho người ta kích động.
"Chuyện của lão phu, không cần ngươi lo lắng." Đại trưởng lão Luyện Thi tông hừ lạnh nói.
"Ba trăm năm, chính là lúc này đây." Cường giả thần bí trong bên trong xe ngựa mở miệng nói.
"Tiểu sinh hiển nhiên là vâng mệnh." Vị công tử nho sinh kia vẫn giữ phong thái nhanh nhẹn, vô cùng bình tĩnh.
"Hi hi, nếu như ba vị ca ca đều đã nói như vậy thì ta tất nhiên sẽ không dám không theo." Thiếu phụ thong dong cười nói.
"Đào tam nương, Mã Ngân Lộc, Bích thư sinh! Ba người các ngươi chính là Thi Vương nhưng lại giả vờ như người bình thường. Các ngươi không cảm thấy buồn nôn sao?" Đại trưởng lão Luyện Thi tông xanh mặt, phẫn nộ nói.
"Ơ này, ca ca đây là ghét bỏ người ta sao?" Đào tam nương áo đỏ ai oán nói.
"Luyện Ngục Không! Nhục thể lúc trước của ngươi cũng chẳng phải là Thi Vương sao! So với chúng ta thì có gì khác chứ." Bích thư sinh nhìn thản như gió thổi mây bay, không biết từ chỗ nào rút ra một cây quạt xếp rồi khe khẽ phe phẩy. Điệu bộ thật sự vô cùng tự nhiên, rất giống một công tử thoát tục, rất thu hút ánh mắt của người khác.
"Đừng quên, thân thể hiện tại của ngươi là do lão phu tìm giúp!" Cường giả âm dương quái khí trong xe ngựa nói.
Ba người này chửi bới nhau, còn Cơ Trường Không thì trốn ở một bên, nghe những lời họ nói mà sợ ngây người.
Hắn cứ tưởng bốn người này đều là con người nhưng lại không ngờ bọn họ đều là Thi Vương cả.
Đại trưởng lão Luyện Thi tông thì cũng có thể cho qua. Dù sao thì lão có linh hồn con người mà thân thể Thi Vương, thực lực lại cao thâm nên hắn nhìn không ra thì cũng bình thường thôi. Nhưng ba người còn lại, hồng y quyến rũ, Bích thư sinh, Mã Ngân Lộc, trên thân thể bọn họ không hề tồn tại chút tử khí nào cả!
Chẳng lẽ ba vị này đều là Thi Vương đã tu luyện đến cảnh giới từ tử chuyển thành sinh rồi sao? Cơ Trường Không âm thầm kinh hãi.
Lúc còn ở Chân Long tiểu thế giới, hắn đã từng xem qua một quyển sách nói về những chuyện quái lạ dị thường. Trong đó có nhắc đến 1 việc, đó là nếu thi thể sinh ra linh trí thì lúc đó nó đã tìm được một đường sinh cơ từ trong cái chết. Chỉ là lúc này cương thi vẫn không có nhiệt độ cơ thể và nhịp tim, tử khí nhiều hơn so với sinh khí.
Nhưng cũng có một vài Thi Vương tu luyện đến cảnh giới cực thâm sâu sẽ phát sinh nghịch chuyển, từ chết chuyển sinh, sinh tử cân bằng, không giống người bình thường.
Cứ tưởng rằng đây chỉ là truyền thuyết quái dị mà thôi nhưng lại không ngờ được hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy!
Nghĩ tới đây, hắn liền không dám vọng động.
Nghiêm túc nghe bốn người tranh luận, hắn cũng đã nhặt được một vài tin tức hữu dụng.
Đầu tiên, bốn người này không hoà thuận với nhau, chỉ vì có chung chút lợi ích nên mới góp chung vốn thôi. Ba vị Thi Vương này thần thông quảng đại nhưng cũng không cách nào phá vỡ được Táng thi địa đang giam giữ bọn họ để đi ra ngoài. Mà Đại trưởng lão Luyện Thi tông tuy yếu nhất nhưng có thể tự do ra vào được cấm địa.
Cái này cũng không phải là không có một cơ hội nào cho hắn. Coi như Thanh y Tiên tử không ra tay thì hắn cũng không phải không có cơ hội.
Nghĩ như vậy làm hắn an tâm hơn nhiều.
Nhưng cũng từ đó hắn càng thêm hiếu kỳ với Thanh y Tiên tử hơn. Luyện Ngục Không không nhìn phía nàng, thậm chí cũng không có cảm giác được, đúng là kỳ lạ, Thi Vương rất mẫn cảm với khí tức của sự sống a. Nhất là ba Thi Vương trước mắt này tuyệt đối là tam vương cường đại nhất Táng thi địa.
Ngay cả bọn hắn đều không cảm ứng được, như vậy đã nói lên 1 điều, Thanh y Tiên tử đích xác là thần bí khó lường.
. . .
"Luyện Ngục Không! Đừng tưởng rằng ngươi có thể rời khỏi nơi đây bất cứ lúc nào thì chúng ta không thể giết ngươi! Tốt nhất là nên cẩn thận thêm một chút, nếu không, hắc hắc... " Tồn tại trong xe ngựa cười lạnh.
"Cùng lắm thì 'nhất phách lưỡng tán*'! Chúng ta đều tự giải tán cả." Luyện Ngục Không không thèm để ý chút nào, nói. *Nhất phách lưỡng tán: nghĩa đen là một đập vỡ đôi, nghĩa bóng trong câu là hai bên cùng thiệt hại, dứt khoát tách ra ( cùng nghĩa với lưỡng bại câu thương).
"Ba vị ca ca, đều nên dừng cãi vã đi. Theo ta thấy thì mọi người nên tranh thủ thời gian đi, tránh đêm dài lắm mộng. Ta cũng rất nóng lòng a. Đợi đến lúc các vị ca ca có được vật kia thì...ta...ta mặc cho mấy vị ca ca xử trí!" Đào tam nương thẹn thùng nói.
"Hừ!" Luyện Ngục Không nhìn lướt qua hai người khác, rồi im lặng không nói.
Hai người còn lại thì cũng rất cố kỵ Đào tam nương, lại cộng thêm việc bọn họ rất thèm muốn bảo vật nên cứ như vậy mà xuống thang.
"Đã đến giờ rồi, động thủ đi, " Luyện Ngục Không hét lớn.
Bốn người phóng lên trời, thân như du long. Chỉ trong chớp măt đã phân ra làm bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, xuất hiện trên bốn ngọn núi nhỏ.
"Hiến tế!"
Một tiếng vang trống rỗng, không rõ nguồn gốc vang lên, quanh quẩn trong thiên địa, rồi sau đó một luồng khí tức không rõ tên không biết từ lúc nào đã ảnh hưởng đến thần trí mọi người. Thanh âm kia dường như đến từ chính hư không, từ trong lòng núi truyền đến, không rõ ràng, rồi lại ông ông vang vọng.
"Hiến tế, hướng về ta, hiến tế. . ."
Tiếng không tên ấy tiếp tục vang lên, hoá thành rung động vô biên khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
"Hiến tế!"
Lúc này, thanh âm này không phải thanh âm trời đất mà là Luyện Ngục Không mở miệng nói.
Hắn vung tay lên, vô số bóng người thoáng hiện, rồi trải rộng khắp hư không.
Những người này có nam, có nữ, có trẻ nhỏ, cũng có người già và có cả phụ nữ mang thai, đủ mọi trường hợp, muôn hình muôn vẻ. Nhưng bọn họ có một điểm chung duy nhất là bọn họ đều là người bình thường, không có chút lực lượng nào.
"Hiến tế." Lúc này, bốn người đồng thời mở miệng.
Họ cùng phất tay một lượt, pháp lực hóa thành vô số quang mang bay nhanh qua lại. Chỉ vài hơi thở, hơn vạn người thường đang bị giam cầm đã bị chém đầu gần như tất cả, máu chảy tràn lan, nhuộm đỏ cả một phía của sườn núi phía trước.
Người thường chỉ như con kiến, chỉ là đầy tớ trong mắt tu giả, quyền sinh sát bị nắm trong tay họ, được tự do hay không thì còn phải tuỳ tâm của họ.
Thật bi ai cho những người yếu thế!
Ừng ực... Ừng ực
Trong biển máu xuất hiện từng cái bong bóng máu quỷ dị, đủ mọi kích thước xuất hiện trong vòng xoáy huyết trì. Ngọn núi này giống như sống lại, đã có sinh mệnh, có thể thôn phệ máu tươi.
Chuyện gì đang diễn ra? Cơ Trường Không chỉ cảm thấy toàn thân rét run, lông tóc dựng đứng.
Cảnh tượng trước mắt thật là quỷ dị. Với kiến thức của hắn, đừng nói là đã gặp qua, dù nghe cũng chưa từng nghe thấy.
"Động thủ." Vào thời điểm tất cả máu tươi đều biến mất, bốn người bọn họ đồng thời hét lớn.
Ô...ô...n...g!
Bốn phương tám hướng của sơn mạch đều rung chuyển, bốn cột sáng thông thiên bay thẳng lên bầu trời, không gian tối mịt của cự sơn bị xé toạc, sơn băng địa liệt, giống như tận thế.
Rặc rặc, rặc rặc. . .
Trong hư không truyền đến tiếng nghiền nát, giống như tiếng thuỷ tinh bị nghiền nát vậy, làm cho bốn phía đều rung chuyển.
Sức mạnh này to lớn đến cỡ nào, đã không còn có thể suy đoán được nữa!
"Nhanh, gia tăng thêm chút lực lượng nữa." Luyện Ngục Không đại hỉ.
Bốn người đều tự mình không chế mỗi một cột sáng, mỗi người đều muốn mở rộng phạm vi hư không nhưng mà hư không quá mức trầm trọng nên hai bên tạm thời rơi vào thế giằng co.
Ken két, ken két. . .
Cự sơn cao tới ngàn trượng nứt vỡ, toàn bộ bề mặt sơn mạch dao động, loạn thạch bay tán loạn khắp nơi.
"Không đúng! Không phải nơi đây! Mã Ngân Lộc, ngươi lại dám hại chúng ta? Ngươi muốn chết?" Bỗng nhiên Luyện Ngục Không hét lên.
Ba người còn lại tím mặt, hiển nhiên đã phát hiện ra biến hoá bên dưới sơn mạch.
"Thì ra là ẩn núp ở bên trong sơn mạch! Chúng ta gặp phiền toái lớn rồi." Bích thư sinh cũng không còn thong dong như trước. Tất nhiên hắn biết không phải là vấn đề ở Mã Ngân Lộc, nhưng giờ hắn cũng không đủ sức!
"Chư vị! Không cần lo lắng! Chúng ta hãy cùng liên thủ để trấn áp nơi đây. Lần này dù bất thành nhưng lần tiếp theo chắc chắn sẽ thành công. Uy thế khổng lồ như thế thì vật kia chắc không đơn giản." Bích thư sinh bỗng nhiên nở nụ cười.
"Đúng vậy." Trong mắt ba người còn lại hiện lên vẻ tham lam, theo lời Bích thư sinh, một lần nữa phong ấn nơi đây.
Đối với bọn họ thì chỉ cần có thể có được kiến đồ vật kia thì chờ bao lâu cũng không là vấn đề gì. Nhất là lúc này đã biết được chỗ cụ thể rồi, sau này sẽ quen việc dễ làm thôi.
Không thể không nói, bốn người liên thủ quả thật rất khủng bố. Cột sáng bắt đầu bị áp súc, từng luồng ánh sáng hoá thành phù văn, không bao lâu đã phong ấn lại như cũ.
Trên mặt bốn người họ hiện lên vẻ nhẹ nhõm, chỉ cần tạm thời phong ấn nơi đây, rồi sau nửa năm là có thể mở ra hoàn toàn để lấy bảo vật nơi đây, đến lúc đó...
Nhưng mà khi bốn người đang mơ về một tương lai đẹp thì biến cố lập tức nảy sinh.
Vật đang ở dưới mặt đất dường như biết được bản thân sắp bị phong ấn lần nữa nên bỗng nhiên dữ dằn hơn. Tiếng "oanh oanh" chợt tăng gấp mười lần, áp lực đáng sợ làm cho bốn người đồng thời hộc máu, cảm giác bản thân không thể kham nổi nữa.
"Trấn áp cho ta!" Bốn người đồng thời hét lớn, khuôn mặt dữ tợn, mỗi người đều phun máu ra ở mắt, mũi, miệng để hoá thành thần lực, trấn áp vật kia.
Khi bốn người họ bất chấp buông xuống phong ấn thì sức phản kháng bên dưới càng nhỏ, qua nửa nén hương sau thì giống như là đã an tĩnh rồi.
Nhưng chuyện thế gian lại hoàn toàn không bằng tám chín phần mười ý nghĩ. Ngay khi sắc mặt tái nhợt của bốn người dần tan biến thì đột nhiên một cột sáng màu bạc từ dưới mặt đất lao ra, trực tiếp bay đến bản Tinh đồ trên tay trái Cơ Trường Không.
Oanh! Sơn băng địa liệt, nhật nguyệt đảo ngược, một lực lượng mạnh mẽ vô cùng quét ngang tám hướng chỉ trong nháy mắt.
"Không. . ." Một tiếng gầm giận dữ vừa vang lên thì một nửa khung xe ngựa và tiếp theo là năm con bảo mã ầm ầm nổ tung. Bảo vật giá trị liên thành đã tự bạo, hóa thành lực lượng khổng lồ trùng kích vào hắn, làm cho hắn mắt khống chế cột sáng, thế nên cột sáng liền bị tan vỡ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ko còn bóng dáng . Phốc!
Bích thư sinh phản ứng không còn kịp nữa, cơ thể nổ vang một tiếng rồi hoá thành tro bụi.
Về phần Đào tam nương, nàng chủ tu mị hoặc chi lực nên so với Bích thư sinh thì còn không bằng. Khi xe ngựa bị nghiền nát, nàng bị dính phải một đạo sóng xung kích nên đã hoàn toàn tiêu vong.
Chỉ có Luyện Ngục Không xuất ra một tấm thuẫn, vẫn đang đau khổ chèo chống nhưng xem ra cũng không chống đỡ được bao lâu!
Tứ đại Thi Vương, ba người chết tại chỗ, còn lại một người thì cách cái chết cũng không còn xa. Chỉ có tên đầu xỏ gây ra mọi chuyện, Cơ Trường Không, thì vẫn bình yên vô sự. Lực lượng trùng kích theo bốn phương tuôn trào đến gần người hắn thì như có trí tuệ, cẩn thận cẩn thận từng li từng tí, lách qua người hắn, thậm chí ngay cả một sợi tóc cũng không bị thổi bay.
" Hắc hắc... Tiểu tử! Ngươi xem ra cũng không tệ. Ngay cả mấy lão gia hoả chúng ta đều bị ngươi tính kế. Chỉ tiếc, chắc hẳn ngươi không nghĩ tới, lão phu sớm đã có chuẩn bị!"
Luyện Ngục Không nhìn thấy ba người kia chết, chẳng những không có kinh hoảng, ngược lại cất tiếng cười to, đôi mắt hiện lên màu xanh gắt gao nhìn chằm chằm vào Cơ Trường Không như là độc xà âm lãnh, đáng sợ vô cùng.