-Các người là ai,làm gì thế hả,tôi sẽ báo cảnh sát đó._cô cố nói ra hiệu,hị vọng người họ biết cô là ai mà dừng lại.
-Mau đi..đi._Henry quát lên bảo cô.
-Không,anh thế này làm sao tôi đi chứ.anh đừng điên nữa._Nguyệt Hàm nhạt giọng,ánh mắt đáng tin cậy nhìn Henry.
-Cô…_Câu nói làm henry có chút lọan nhịp.
Những tên sát thủ to con như thế,Henry không đấu lại là phải,tàon là những thuộc hạ tài giỏi huấn luyện tĩ mĩ,Cả cô nếu đối đầu củng lắm thì 15 tên là cùng.
-Mau đi đi,nếu không tôi báo cảnh sát,_Tay cô rút điện thọai ra.Nhìn đám sát thủ đang im lặng chĩa súng về hướng cô và henry.Cô cố gắng ra hiệu bảo họ rút lui.
Anh nhìn họ vẫn sắc bén như thế.Cô không biết tại sao henry đụn chạm đến tổ chức,ai là người sai bọn họ.Nhưng nhất định phải cứu Henry.
-Không được,Chủ nhân đã ra lệnh.!_Giọng nói mạnh mẽ cứng rắn,1 tên cất lên.
-Chủ nhân của mấy người là ai tôi không cần biết,nếu không rút lui,tôi gọi cảnh sát.không được giết người ngay giữa ban ngày ban mặt thế này.
Cô lắc đầu,cô muốn cho bọn họ biết,cô muốn dừng lại.
Những đậy là lệnh của Lão đại,bọn chúng khó am 2ngeh theo.
Vài người xông lên.
Cô đành phải đã thương họ,chĩ là đã thương khiến họ nằm xuống.
Co thu dọn được 6 người.cô đành vảo những phần làm họ mất sức tạm thời.Nhưng không tểh kéo dài.Cô lôi Henry bỏ chạy.
Tiếng súng cũng không phát ra,vì bọn họ biết cô là ai,không thể tùy tiện nỗ súng,nếu trúng cô thì Lão đại sẽ khó để họ yên.Đành phải chạy đuỗi theo.
Nguyệt Hàm ôm Henry chạy đến 1 ngõ cụt,chui vào đóng thùng để núp.
Lúc này tim của Henry đập nhanh đến mức Nguyệt Hàm óc thể nghe thấy.cô cho là henry đang sợ-đừng lo.
Khi tháot được bọn người Sat bang.cô đưa Henry về nhà, .chung cư đó là nơi anh ở.
-Tại sao lúc này gặp anh cũng đều bị trướt bắt thế này.Cuối cùng anh gây thù chuốc óan với bao nhiêu người mà họ cứ đòi bắt anh thế hả.?_Nguyệt Hàm nhìn thấy mặt henry tai đi hẳn do mất mau,cô bực bội nói.
-Cô ..thôi nói linh ..tinh được không.?..A..đau..quá..
Nguyệt Hàm mim môi.Nhìn sắt mặt thế này màlại không chịu đi bệnh viện.
-Anh mau đến bệnh viện gấp đạn đi,cứ thế này mang sống anh không giữ nỗi đâu._Nguyệt Hàm vạch vết thương ra xem.
-Không được,Thế thì cô giúp tôi đi._Henry nhăn nhó vì đau,cô nắm tay cô nói.
-Giúp!!!!-anh không đi bệnh viện thì tôi giúp thế nào được.
-Lấy đạn ra,cô làm được không.!A…_Henry cố hít thở,anh cắn răng vì đau.
-Tôi..Tôi..sao có thể. _Cô ngập ngừng,lo sợ.
-Phìa sau có dụng cụ,mau dưa tôi vào trong đó đi.
Cô đỡ henry vào phòng kín.Đầy đủ những dụng cụ y tế,cả dao mở đều có.Cô kinh ngạc.
-Cái này—
-Làm đi,cô chỉ cần nghe tôi nói thôi.
Nguyệt Hàm nhanh chóng lấy dụng cụ ra,cô rửa sạch tay,bao tay lại,ánh mắt sắc lẽm,có phần nghiêm túc mang sự lạnh lùng.
Cô rút ống thuốc tê,hành động rất nhanh,giống như 1 người chuyên gây mê vậy.
Henry bất ngờ.:-Không cần thuốc tê,nếu tôi ngủ làm sa chỉ cô cách lấy đạn,tôi chịu đau được.
Nguyệt Hàm nhăn mắt.lạnh giọng:-Yên đi,nhìn anh thì chịu đau gì mà nỗi.Tôi không làm gây mê anh,chỉ alm2 phần tay không thấy đau thôi.Yên tâm.
Tay cô thuần thục tiêm thật nhanh,1 y tá chuyên nghiệp vậy.
Dùng lấy con dau mỗ,đôi tay uyển chuyển,cô tập trung cao độ,sợ sẽ làm vết thương chải thêm máu.
Henry nhìn Nguyệt Hàm chăm chú,1 sự kì lạ,anh có phần ngưỡng mộ sự bình tĩnh của cô.
Mốt chốc sau,2 viên đạn được gắp ra thật nhanh chóng,may là đạn không đi quá sâu,nêu không sẽ rất khó.
-Cô không sợ máu sau.Lúc nãy bọn chúng cô chẵng sợ.Thật ra cô rất đặc biệt._Henry mĩm cười với đôi môi nhợt nhạt nhìn cô.
-Đặt biệt cái đầu khô anh ấy.Im lặng đi._Nguyệt chăm chú băng vết thương lại cẫn thận.
-Này,cô có biết bây giờ nhìn cô rất xinh không.
Henry giở giọng tán tỉnh,trêu ghẹo.
-Á..Á..aaa.đau..đau quá,trời ơi chết tôi rồi.Soa cô mạnh tay thế..aa
-Con không ngậm miệng,tôi đánh cho vết thương anh hở ra thì thôi._Nguyệt Hàm mặt lạnh,cố tình nhấn mạnh tay.Làm Henry đau điếng người.
Henry im bặt đi.
Bất chợt Nguyệt Hàm thốt lên
-Thật sự,anh là ai?_Vừa dứt câu ánh mắt Nguyệt Hàm Nhìn lên Henry trân trân.
Mi mắt Henry khẽ lay động,anh tháong bất ngờ nhìn Nguyệt Hàm.