Tìm Không Thấy Người

Chương 16

Edit: Zet

Đầu tháng tư, Trần Hải Thiên bắt đầu đếm ngược, như là chờ mong giây phút đó sẽ giáng xuống, tâm trạng nôn nóng vì muốn biết kết quả. Cứ cách hai ba ngày Nothing sẽ gửi tin nhắn cho hắn, vừa lên mạng liền chat với nhau, tựa như ngày thường không có gì đặc biệt thân thiện, không đặc biệt lãnh đạm, đặc biệt dung tục.

Sự kiện đóng cửa đã quấy nhiễu hắn, bên trong hộp thư đang chứa một ngàn tin nhắn, kỳ thật giao diện của Mộng Cầu Vồng đã xưa rồi, không có chức năng chọn tất cả nên đành phải ngồi nhấp từng tin một. Hắn viện cớ “dù sao vẫn còn thời gian” để trốn tránh cái công trình vĩ đại ấy.

Đầu tháng năm hắn đã chịu khởi công, chấp nhận chọn, xác nhận, giống như người máy ấn xong phím F rồi lại Y, có điều làm được năm mươi lần hắn đã hết kiên nhẫn, chạy vào nhà bếp chiên cánh cà, làm nước sốt chua ngọt, món này rất giống món Thái.

“Món cánh gà chiên bắt chước món Thái cực hổn hển!” Hắn vừa gặm cánh gà vừa báo cáo với Nothing.

“Cánh gà vừa hổn hển vừa chua vừa ngọt.” Logic trả lời của hắn càng ngày càng giống Nothing, nhịn không được phun cái xương gà ra, hừ hừ.

“Cứ thấy nếu ăn xong tôi sẽ mọc thêm hai cái cánh gà.”

Hắn cười haha, tiếp tục vừa gặm cánh gà vừa chat với Nothing, hắn tự an ủi rằng, dù sao còn một tháng, thời gian còn nhiều để lưu đống tin nhắn ấy lại.

Hắn cố gắng tranh thủ tán gẫu với Nothing, dùng sự yêu thương để đối lại, chậm rãi chờ thời khắc đó đến, một cái phất tay trong chốn giang hồ, không quan tâm thiên trường địa cửu.

Giữa tháng năm, tròn chín tháng Trần Hải Thiên làm ở Hắc Mạch, kỹ thuật quầy bar đã thành thạo, hắn muốn học thêm về cách pha cà phê, nhờ có Tam Khẩu đề cử với chủ quán, hắn chuyển sang ăn cái máng của một ông chú trong nghề.

Cà phê ở Hắc Mạch là do ông chú đó cung cấp, ở thành bắc có một cái quán nhỏ mặt phố, chỉ có năm bàn, không có địa chỉ, không bảng hiệu, bài trí khá đơn sơ, chỉ bán cà phê. Phía sau có bốn cỗ máy rang cà phê không ngừng nghỉ, sản phẩm xuất bán cho vài tiệm cơm và quán nước.

Công việc của hắn khá đơn giản, nấu cà phê, rang, thỉnh thoảng tiện đường mua vài thứ cho ông chú.

Ông chú đó hơn năm mươi tuổi, hay cười, giống như người sáng lập KFC, dẫn Trần Hải Thiên tham quan kho hàng, chỉ vào từng bao rồi giải thích, “Lãng nhân Bolivia [người trôi dạt], Peru tròn trịa thong dong, đóa hoa cà phê Lamy Bonit, hòn đảo Hawai đáng yêu…… Tôi thích những cái tên hoa lệ, nghe xong sẽ thấy tâm mình thanh thản hơn, đúng chứ?”

“Vâng.” Trần Hải Thiên gật đầu thật mạnh, lãng nhân, thong dong, đóa hoa, hòn đảo đáng yêu, giống như một bài thơ vậy.

“Rang cà phê quan trọng nhất là thính giác, hạt cà phê sẽ nói cho cậu biết ‘Đến lúc rồi, mau lấy tôi ra đi’ ha ha, cần dùng tâm để nghe.” Đó là câu đầu tiên ông chú dạy hắn, ông chú bỏ hạt cà phê tươi vào, “Đây là hạt cà phê Brazil hạnh phúc vương mùi nắng, nghe vào tai cũng ấm áp hẳn.”

Hắn làm theo lời ông chú, nhìn qua cái lỗ nhỏ bằng đồng xu lắp kính, hạt cà phê được trộn qua trộn lại, cái lỗ thoát khí tỏa ra khói trắng, “Phải hiểu rõ cà phê mới pha chính xác được, hạt cũng vậy, lửa nhỏ và lửa lớn sẽ cho ra hai vị hoàn toàn khác nhau, cho nên cậu phải nếm nhiều, nhìn nhiều, từ từ trau dồi kinh nghiệm.”

Màu sắc của hạt dần biến đổi, một mùi hương dễ chịu vờn quanh mũi, tiếp đó là tiếng còi nước hú reo, từ một âm tách biệt rồi thay đổi, như là giai điệu thong thả của chiếc đàn Guitar, dần dần biến thành nhịp trống hoang dã.

Mùi caramel lan tỏa, ông chú ra hiệu cho hắn im lặng, sau đó nhắm mắt tập trung lắng nghe, như một khúc xướng ca âm cao, ông chú nhanh ấn nút tắt, lấy một hạt bỏ vào miệng, hơi nước đang bốc lên từ những hạt cà phê sau khi rang, âm thanh trong trẻo truyền vào màng nhĩ, hương cà phê tràn vào hai lá phổi.

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, đây mới là thời khắc hắn mong đợi, không chỉ say mê pha cà phê mà hắn còn say mê cả rang cà phê, bài ca khi rang cà phê giống như khúc Quảng Lăng Tán [một khúc cổ cầm nằm trong thập đại cầm khúc TQ]. Hắn phát hiện cơ thể vì quá hưng phấn mà phát run, một luồng khí nóng bốc lên từ lòng bàn chân.

Hắn yêu điên cuồng công việc rang cà phê.

Chương hai của cuộc sống mới: rang cà phê, so với chương một pha cà phê thì thích hợp với Trần Hải Thiên hơn. Khách đến quán của ông chú uống xong sẽ đi ngay, cực ít người ngồi lại trầm ngâm, hắn không cần bày ra nụ cười tiêu chuẩn, tiện một điểm nữa là chỗ làm mới rất gần, đi xe máy mười phút là đến, tạm biệt nỗi thống khổ khi nhồi nhét mình vào tàu điện ngầm ở Đài Bắc.

Ông chú không chỉ dạy liên tục cách rang cho hắn mà còn bày cho hắn thú chơi đĩa Vinyl, chiếc đĩa màu đen phát ra những thứ âm thanh mềm mại, chưa nhận được một đồng lương nào mà hắn đã mua một bộ máy phát đĩa Vinyl.

***

“Phá sản.” Lương Mĩ Lị theo đuôi hắn đến tận đây lắc lắc đầu, cắn nửa cái bánh ngọt, đưa một nửa không có trái anh đào cho Trần Hải Thiên.

“Đĩa than là một thú vui hay.” Hắn châm một ly cà phê đưa cho Lương Mĩ Lị, cầm lấy bánh ngọt ngồi vào bên cạnh, thời tiết tháng năm dần nóng lên, mưa cũng nhiều.

“Gần đây tổ trưởng Lý thế nào rồi?” Cứ cách hai ngày Lương Mĩ Lị sẽ hỏi một lần.

“Vẫn vậy, dường như chuyện đóng cửa chả ảnh hưởng đến.” Trần Hải Thiên liếc Lương Mĩ Lị, “Hỏi hoài không mệt à? Sao không tranh thủ thời gian hẹn hò đi?”

“Lúc trước TV chiếu Dục Vọng Nơi Thành Thị liên tục, tớ xem năm lần nên đưa ra một kết luận,” Lương Mĩ Lị nuốt vào nửa cái bánh ngọt, mặt nghiêm túc nói, “Tớ và bốn người họ đều có một vọng tưởng, vọng tưởng tìm thấy hạnh phúc vĩnh hằng.”

“Cả bốn người đều bỏ cuộc.”

“Cho nên vở kịch đã chết non, tiêu chuẩn là chín tháng, cuối cùng vẫn là ly biệt.” Lương Mĩ Lị liếm ngón tay, “Tớ cũng không muốn nó chết non, nhưng cuộc sống như vậy giống với ruột thừa, cho nên tớ rửa tay chậu vàng, không hẹn hò trên mạng nữa.”

“Cậu từng nói khi chơi sẽ không hối hận, dừng lại chẳng khác nào kẻ ngốc.”

“Chơi nhiều cũng mệt, khi ý thức dần tan rã, rất dễ nhìn nhầm dép lê thành đùi gà, tớ không muốn cái dạ dày bị gì, lại càng không muốn tìm hạnh phúc với đầu heo.” Lương Mĩ Lị nhún nhún vai, “Hơn nữa tớ chỉ muốn đùi gà nướng bằng lò vi ba, còn một người nào đó thì không thể bỏ vào tủ đông, sau đó lấy ra nướng trong lò vi ba được.”

“Cậu có thể đến KFC mua đùi gà chiên xù.”

“Trần Tiểu Vạn, cậu có biết chỗ khác nhau giữa hai đứa mình không?” Lương Mĩ Lị chậc chậc hai tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Cậu có thể nhẫn tâm, nhưng cậu không hợp với nhẫn tâm; Tớ không nhẫn tâm được, nhưng tớ thích hợp với nhẫn tâm.”

“Quá đáng thương, người nhẫn tâm không có đùi gà, tớ mời cậu ăn bánh nướng.”

“Sao không mời bánh chéo quẩy?”

“Cháy túi rồi.”