Sau valentine, Trần Hải Thiên đăng nhập từ 11h tối đến 3h sáng, sau đó là 12h trưa đến 2h chiều, dường như Nothing ở bán cầu bên kia, thời gian lên mạng trái ngược hắn.
Hắn không muốn phỏng đoán, bất kể thời gian không cho phép hay là cố ý trốn tránh mọi chuyện về Nothing, dù Nothing ở nơi đâu cũng không liên quan đến hắn.
Mỗi ngày Nothing đều gửi một tin. Nói về chuyện này chuyện nọ, đã làm gì, kể về đồ ăn, thời tiết.
Cẳng chân Nothing bị bô xe máy làm phỏng nổi mụn nước; Gần đây Nothing mê bánh rán hành bán tại quầy ăn vặt; Nothing gặp tai ương từ nước, di động rớt xuống bồn cầu, nước trái cây đổ lên bàn phím, cúp nước, ra ngoài gội đầu quên mang ví; Ưu điểm của Nothing là hài hước, nhưng phong cách hài hước lạnh lùng giống như người Anh vậy; Nothing không có hứng thú với Hoắc Nguyên Giáp [là một danh gia võ thuật Trung Quốc], nếu Hoắc Nguyên Giáp bình chọn cho tập ba Harry Potter thì lại tỏ ra hứng thú; Nothing cho rằng khuyết điểm lớn nhất là tên của nhân vật chính trên bìa vẽ quá cầu kỳ; Nothing thích Huỳnh Diệu Minh [thành viên nhóm nhạc Hong Kong Đại Minh Nhất Phái đã thừa nhận mình là người đồng tính], xa như vậy, gần như thế, tôi lẩm nhẩm cái tên Trương Quốc Vinh.
Hắn là hốc cây của Nothing, mỗi ngày được tin nhắn của Nothing nuôi dưỡng, rễ của cậu ta đang dần lớn mạnh, im hơi lặng tiếng mà sinh sôi.
Tôi ngồi xe lửa đi từ Brussels đến Amsterdam, vượt qua mấy chục tiểu trấn, mấy ngàn dặm lãnh thổ, mấy chục triệu con người, tôi đã nghĩ cuộc sống của mình chỉ là con số 0, số lần nắm bắt cơ hội bằng 0, số lần gây lỗi lầm cũng bằng 0.
Mấy ngày sau, Trương Quốc Vinh ở trong máy tính của hắn luôn hát mấy bài tiếng Quảng Đông nghe không hiểu.
Mãi đến đầu tháng ba Trần Hải Thiên mới gặp lại Nothing.
Như là đang đợi hắn, vừa lên mạng Nothing đã gửi tin ngay. Tỉnh như ruồi nói: “Tôi vừa lấy keo xịt tóc xịt vào con muỗi, bây giờ nó đang dính ở trên tường.”
“Keo xịt tóc của cậu thiệt hổn hển.” Hắn cũng tỉnh như ruồi, chẳng thèm nói câu đã lâu không gặp, giống như ngày hôm qua vừa nói chuyện.
“Nó đã thăng lên đẳng cấp ‘cạch cạch’, con muỗi còn sống dính lên tường, hại tôi sặc chết.”
“Mạnh vậy sao, thế tôi sẽ đốt cho cậu hai chai.”
Cuộc đối thoại dung tục, Trần Hải Thiên thản nhiên chuyện trò, chỉ là hơi xấu hổ. Giống như khi duỗi người vô tình chạm vào người lạ, vội vàng rụt lại có một chút xấu hổ. Thế mà hắn cảm thấy thú vị, giống như tự xây một lâu đài cát, hoặc là xây nhà bằng các lá bài, hi vọng chúng nó bền vững, nhưng lại có dục vọng muốn chúng bị hủy diệt.
Bởi vì Trần Hải Thiên dùng lý trí khống chế mọi việc, dù giận dỗi nhưng không thể hiện ra bên ngoài, đau khổ chỉ biết há miệng cười, bàng quan nhìn mọi việc diễn ra xung quanh mình, sau đó chờ đợi chúng tan biến.
Ngày 27 tháng 3, Mộng Cầu Vồng thông báo ba tháng nữa sẽ chính thức đóng cửa.
Quá lý trí như Trần Hải Thiên khi nhìn thấy cũng hoảng sợ, thậm chí không xem tin nhắn của Nothing trong hộp thư trước mà đã vội gọi cho Lương Mĩ Lị.
“Mộng Cầu Vồng sắp đóng cửa,” Hiếm khi hắn bị kích động, “Mộng Cầu Vồng sắp đóng cửa, Mộng Cầu Vồng sắp đóng cửa, nó sắp đóng cửa.”
“Trần Tiểu Vạn, nói một lần là tớ hiểu rồi,” Cùng với giọng nói của Lương Mĩ Lị còn đi kèm những âm thanh kỳ quái, giống như khi xào rau vậy, “Cũng còn lương tâm, biết thông báo trước, không giống như trang web chết tiệt nọ, nói đóng là đóng.”
“Sắp đóng cửa……” Trần Hải Thiên rối loạn, đầu óc mơ hồ, chuyện này đã vượt qua khả năng tiếp nhận của hắn, Mộng Cầu Vồng sắp đóng cửa, vậy Nothing thì sao?
“Cậu đang nghĩ tổ trưởng Lý sẽ làm gì phải không,” Lần này đi cùng giọng của Lương Mĩ Lị là tiếng gõ muôi, “Tớ không thể khuyên cậu nên làm gì, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân, tớ sẽ gói lại, để cậu ta và Mộng Cầu Vồng trở thành hồi ức.”
“Ồ,” Trần Hải Thiên hít sâu một hơi, dùng lý trí ngăn chặn những suy nghĩ khác, “Cậu đang làm gì?”
“Tập nấu ăn, có vẻ tớ đã tiến bộ – meo meo,” Tiếng ầm ĩ bên phía Lương Mĩ Lị đã biến mất, nhưng xuất hiện tiếng sột sột, “Trang web nọ đóng cửa hại tớ mất một số bạn tốt, một năm sau vẫn còn khổ sở tiếc nuối, ngay cả ý nghĩ giết admin cũng có, hiện tại đã nghĩ thoáng hơn nhiều, hãy xem nó như một hồi ức đẹp.”
“Ăn ngon không?” So với trang web, Trần Hải Thiên lo cho Lương Mĩ Lị hơn.
“Cơm chín, nhưng đồ ăn rất mặn, ối ối, có một lớp bị cháy,” Điện thoại truyền ra tiếng Lương Mĩ Lị xới cơm, “Nói cậu nghe này, chat không giống như MSN, câu chữ ngọt ngào dễ lung lay tiểu hoa tâm hơn, phù phù phù phù, nếu không quen trò chuyện bằng giọng nói, đổi qua MSN nghĩa là thấy ánh sáng trắng trước khi chết, kinh nghiệm cá nhân của tớ đấy.”
“Dạ dày có gì lạ không?” Trần Hải Thiên cau mày vì lo lắng.
“Trần Tiểu Vạn, cậu có nghe tớ nói không?”
“Lần trước cậu nấu canh trứng ăn xong bị ngộ độc……”
“Do trứng hư mà!”
“Trứng hư mà cũng không biết……” Trần Hải Thiên ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm cái thông báo: ”Mười năm như một giấc chiêm bao, bữa tiệc nào mà chẳng tàn, trang web sẽ đóng cửa vào ngày 27 tháng 6, mời lữ khách thu dọn hành lí cho gọn gàng sạch sẽ.”
Còn dư ba tháng. Trần Hải Thiên cảm thấy lý trí sắp mất khống chế, Nothing không giống như một số người “không quan trọng” mà Lương Mĩ Lị nói, nếu người nọ là Annie, cậu sẽ làm gì?
Lương Mĩ Lị im lặng khá lâu, đầu dây bên kia cũng không phát ra âm thanh nào.
“Tớ sẽ giữ cô ấy lại, bởi vì hiện tại tớ có năng lực giữ được cô ấy, lúc trước thất bại là do tớ vô dụng,” Hình như Lương Mĩ Lị vừa ăn xong cái gì đó, tiếng ợ hơi truyền vào tai hắn, “Tớ từng nói với cậu, hai người ưu tú, mẹ nó muốn ở chung là rất khó, khi ấy hai đứa còn quá trẻ, tự cho mình là đúng, không hiểu thế nào là bao dung và nhường nhịn, lúc nào cũng háo thắng, muốn đối phương nghe theo mình, muốn đối phương luôn sùng bái mình, cho nên cả hai người đều thất bại.”
“Ưu tú, đúng là cái gì cậu cũng dám nói.” Trần Hải Thiên lấy ngón tay xoa xoa mắt, chả biết nói gì.
“Da mặt dày là thiên hạ vô địch, tóm lại, hai con nhím ngang sức ngang tài, lúc còn trẻ khó sống chung,” Lương Mĩ Lị thở dài, “Mất hai năm tớ mới hiểu ra, chỉ tiếc cuộc sống này không có hai chữ nếu như, nếu biết rằng ai là nửa kia của mình thì khi vừa sinh ra tớ sẽ kéo bàn kéo ghế ngồi chờ.”
“Không làm sẽ tiếc nuối, làm rồi sẽ hối hận.”
“Đúng, Tiểu Vạn Vạn, cuộc đời này quá giống viêm khớp, cực kỳ mẫn cảm.” Lương Mĩ Lị hắng giọng, hiếm khi có lúc nghiêm túc, “Cậu xử lý chuyện tình cảm quá lý trí, nếu sức chịu đựng của đối phương kém sẽ dễ chán nãn, mệt mỏi, cuối cùng chẳng biết nói gì, chống đỡ được vài hiệp sẽ bị cậu diệt khẩu, có lẽ Nothing là tổ trưởng Lý, nhưng có lẽ là Nghiêm pháp sư cũng không chừng.”
“Ừ, tớ biết rồi.”
“Hôm sau tớ sẽ đem một bộ phim trinh thám cho cậu xem, tên là Bones của Mỹ, nữ chính cũng lý trí, nhưng cô ấy đã gặp được một người đàn ông tốt để siêu độ, tuy rằng phim hơi kéo dài……”
“Siêu độ?” Trần Hải Thiên thét lớn một tiếng.
“À, tóm lại tớ sẽ cho cậu thấy những thứ tớ từng trải nghiệm, chỉ cần cậu tĩnh tâm học hỏi, suy nghĩ cho thật kỹ, cậu KHÔNG MUỐN bất cứ thứ gì từ bất cứ ai.” Lương Mĩ Lị nhấn mạnh hai chữ trọng điểm.
Cúp máy, Trần Hải Thiên nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa lưng vào ghế, thời tiết ấm dần, hơi lạnh len qua cửa sổ để mở, tan chảy và thẩm thấu qua lớp quần áo hắn đang mặc.
Đừng tự hỏi mình MUỐN gì, mà nên tự hỏi mình KHÔNG MUỐN gì.
Hắn không tưởng tượng được có một ngày mình sẽ nói ra câu gặp nhau chẳng bằng hoài niệm, hắn không tưởng tượng được có một ngày mình chứa đầy hận ý và xem Nothing như người dưng. Hắn không ngờ bên trong một gói đồ bằng gấm lại là một viên đá bình thường.
Hộp thư đang chứa những tin nhắn có một không hai, nhưng câu chữ không phải là người, câu chữ cũng không có giá trị chân thật, câu chữ không thể xem như người được, đã một năm chín tháng, hắn ở thế giới ảo đọc những dòng chữ ảo.
Sức hấp dẫn của Nothing được bày trong tủ kính, là một bàn tiệc vô cùng phong phú, đằng sau nó là sự hỗn loạn và đầy dầu mỡ, giữa bọn họ chỉ có trang web này là mối liên kết duy nhất.
Nếu không có trang web này, Nothing sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hắn nhấp vào hộp thư, Nothing gửi tin sau khi admin thông báo đóng cửa, Nothing nói rằng mình nhận được nhiều cú điện thoại lừa gạt, đi lấy thư, đóng thuế, bị ba tống tiền, cách viết cực kỳ sống động, giống như truyện hài vậy.
Tin nhắn này khiến hắn cười rất lâu, hắn thấy mình đã bình tĩnh hơn, ấm áp, vui vẻ, bởi vì tin nhắn của Nothing là ảo, trong tin nhắn cũng không nhắc đến chuyện trang web sẽ đóng cửa.
Mọi chuyện đã quay về quỹ đạo vốn có của nó.
Ngoài cửa sổ là cảnh sắc tươi đẹp của tháng ba, mọi chuyện chỉ thay đổi trong cái chớp mắt.