*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ:Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
"Này so với mong muốn của ta tốt hơn không biết bao nhiêu lần, Lý huynh còn nhỏ tuổi, lại có bản lĩnh thế này, Cố mỗ thật kính phục." Hắn quay người thông báo A Phúc một câu, "Đi lấy vò rượu ngon lại đây, cứ lấy vò rượu hoa đào ủ ba mươi năm, lại dặn đầu bếp làm chút món ăn, ta cùng Lý huynh uống một chén, chúc mừng hợp tác vui vẻ."
Dân phong Đại Hạ mở ra, tiểu ca đi làm ăn tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không ít, Cố Tử Ngọc bấy giờ bội phục Lý Cẩn không thôi, hoàn toàn đặt y ngang vị trí.
Lý Cẩn chắp tay, "Tâm ý nhị thiếu ta nhận, rượu thì không cần, ta lên trấn còn có những chuyện khác, cần làm trước khi trời tối, lần sau có thời gian, nhất định bồi nhị thiếu uống một chén."
Cố Tử Ngọc tiếc nuối không thôi, "Được thôi, vậy thì lần sau, cứ quyết định như vậy."
Hiện tại Lý Cẩn trong mắt như một cây rụng tiền, hắn còn sợ Lý Cẩn xoay người đi đến Thanh Phong quán, vì thế hắn bày tư thái cực thấp, còn nghĩ muốn lấy ra toàn bộ bạc vừa mới kiếm được.
"Đây là ba mươi lượng tiền lời vừa kiếm được, Lý huynh nhận đi, để lấy may mắn. Nếu đã định phân hai tám, sau đó sẽ mỗi ngày kết sổ một lần, nếu như không có vấn đề gì, hôm nay chúng ta liền ký giấy khế ước."
Lý Cẩn đang cần tiền, cũng không khách khí, trực tiếp lấy bạc nhét vào trong ngực, về phần khế ước, hai người liền đóng dấu vân tay lên.
Sau khi từ Quy Vân các đi ra, Lý Cẩn trước đi mua một cái giỏ trúc, định dùng nó đựng đồ vật, trong nhà thiếu quá nhiều đồ, Lý Cẩn thấy cái gì cũng cần phải mua.
Mỗi lần ăn cơm bởi vì không đủ chén, người một nhà phải ăn thành hai nhóm, chén nhất định phải mua thêm mấy cái, nếu không khách đến cũng không có cách nào chiêu đãi được. Dầu, muối, nước tương, dấm chua cũng không còn bao nhiêu, đặc biệt là dầu, bởi vì quá ít, a tỷ y cũng không nỡ dùng, nhất định phải mua nhiều chút mới được.
Dường như cứ đi vài bước là phải dừng lại, mua mua mua, cuối cùng mua hai bộ quần áo, cùng mấy thước vải.
Khi đi ngang qua cửa hàng tranh sách cũng mua mua mua, nghiên mực mua một cái, bút lông mua một cây to hai cây nhỏ, thêm mấy thanh thẻ mực, lại mua một xấp giấy to, vài con dao rọc giấy.
Đi đi liền mua cho hai nhóc con không ít kẹo cùng bánh ngọt, thêm một khối thịt lớn. Lão bá bán thịt là người thành thật, đưa hết phần xương còn lại cho Lý Cẩn. Cho nên cuối cùng, giỏ trúc Lý Cẩn đựng tràn đầy, cơ hồ lưng cứng đơ.
Y một tiểu ca dáng vẻ xuất chúng, một mình độc lai độc vãng, lại mua nhiều đồ như thế, nên nhanh chóng bị vô lại trên trấn theo dõi.
Đám vô lại đó cả ngày không có việc gì, liền thích bắt nạt tiểu ca cùng tiểu tức phụ đi một mình, vừa cướp sắc vừa cướp tiền, quá đẹp lại càng không bỏ qua. Trên đường nhiều người, không tiện hạ thủ, chúng đi theo phía sau Lý Cẩn không xa không gần, dự định đến nơi vắng người sẽ động thủ.
Chúng không biết có một người đã thu hết ý đồ chúng vào mắt.
"Lão đại hắn đi về phía quán trọ."
"Chờ xem đã."
Lý Cẩn đến quán trọ là vì tìm Trương Minh. Thấy y cõng nhiều đồ như vậy, đôi mắt Trương Minh đầy kinh ngạc, hắn há miệng, muốn hỏi cái gì, nhưng chung quy vẫn không hỏi.
Lý Cẩn cười giải thích một câu, "Trong nhà thiếu quá nhiều đồ, nên mua thêm một ít."
Lý Cẩn cảm kích nở nụ cười, "Không sao, ta tự mình mang là được, chờ lưng không chịu được lại phiền ngươi."
Trương Minh ăn nói vụng về, không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Hắn cùng lão bản nói một tiếng, hai người liền cùng nhau rời đi.
"Lão đại, có tên hán tử, còn muốn theo dõi sao?"
Lý Cẩn tuy rằng xinh đẹp, nhưng bộ quần áo hết sức thô ráp, giày cỏ trên chân cũng bị lủng lộ ra mu bàn chân, vừa nhìn đã biết là một tiểu tử nghèo. Xinh đẹp nhưng xuất thân thấp, cái này như đĩa bánh ngon miễn phí từ trên trời rơi xuống, không cắn một cái quả thực phụ lòng ông trời, tên cầm đầu càng nhìn càng cảm thấy ngứa trong lòng.
"Đi! Một tiên tiểu tử văn nhược, có gì đáng sợ!"
Ra khỏi trấn nhỏ, họ quẹo phải một chút, phía trước là một con đường đất thật dài, đi lên trước nữa là ruộng cạn Trần gia thôn, mới vừa rẽ qua, năm tên hán tử liền theo tới.
Bọn chúng mặc trường sam màu xanh, quần áo may rất khéo léo tinh tế, vải vóc cũng không tồi, mỗi tên lại cà lơ phất phơ, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn. Một tên trong đó trực tiếp đi tới trước mặt Lý Cẩn, "Vị tiểu ca này, hiếm khi mới lên trấn trên một chuyến, không vui đùa một chút rồi đi sao."
Liếc thấy bên trong giỏ trúc Lý Cẩn đựng chỉnh tề không ít thứ, đáy mắt hắn chợt lóe một tia tham lam.
Lý Cẩn nhăn lông mày.
"Các ngươi muốn gì?" Sắc mặt Trương Minh trắng bệch, chắn trước người Cẩn ca nhi.
"Muốn làm gì? Ngươi nói bọn ta muốn làm gì." Tên cầm đầu cười gian một tiếng, đưa tay muốn nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Cẩn, ám muội trong mắt không cần nói cũng biết.
Lý Cẩn bị ánh mắt gã làm buồn nôn, y né về phía sau một chút, duỗi tay nắm chặt tay tên cầm đầu, dùng sức bẻ ngón tay gã về phía sau.
Không nghĩ tới một tiểu ca lại dám động thủ, tên cầm đầu bị bắt đột nhiên không kịp chuẩn bị, đau đớn kêu thảm thiết. Thấy một đám tiểu đệ chỉ biết ngây ngốc nhìn, gã tức đến nổ phổi mắng, "Bọn chó, ngây ngốc làm gì, hảo hảo giáo huấn nó cho lão tử."
Bốn người khác trực tiếp vây Lý Cẩn cùng Trương Minh lại.
"Lão đại, ngươi không sao chứ."
Rõ ràng đau dữ dội, tên cầm đầu lại không dám biểu hiện quá đau, gã có khổ mà không nói được. "Phí lời làm gì, còn không mau đánh!"
Một tên trong đó vọt tới bên người Lý Cẩn. Vì cõng giỏ trúc nặng, động tác Lý Cẩn có chút khó khăn, nhất thời không đứng vững, cùng lúc đó, một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy y, ngay sau đó truyền đến một âm thanh từ tính, "Cẩn thận!"
Âm thanh trầm thấp nghe có chút quen tai khó giải thích, khí tức vừa đúng thổi vào lỗ tai trắng mịn của Lý Cẩn.
Lỗ tai Lý Cẩn nóng lên, không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn, bất ngờ lại vô tình nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của nam nhân, đôi mắt của hắn sâu không thấy đáy, dường như có thể cuốn người ta vào, sâu trong đáy mắt xen lẫn ý tứ hàm xúc khó mà nói được.
Thấy Cẩn ca nhi nhìn lại, Vân Liệt bình tĩnh dời tầm mắt, một cước đạp ngã tên xông tới xuống đất, nhếch môi, "Cút!"
Ánh mắt hắn hẹp dài, đôi lông mày xếch lên tóc mai, thanh âm lạnh như băng, nửa khuôn mặt mang sẹo kia, vô cùng dọa người.
Vân Liệt không chỉ nổi danh ở thôn Trúc Khê, mà ở trấn trên cũng vô cùng nổi tiếng, cũng vì hắn từng một mình đánh chết hổ bằng tay. Vừa mới đối diện cặp mắt của hắn, tên cầm đầu liền bị dọa cả người run một cái, bắp chân run lập cập.
"Đi!" Bọn chúng chạy trối chết, chạy vài bước, mới phát hiện tên bị đạp ngã trên mặt đất cuộn mình vì đau, sững sờ không bò dậy nổi, hai tên liền ảo não quay trở lại lôi hắn đi.
Trương Minh nhìn sững sờ, khi ánh mắt nhìn vào Vân Liệt, nhiều thêm một tia sợ hãi.
Đôi mắt Lý Cẩn sáng lấp lánh, "Cám ơn, thân thủ không tệ nha, ngươi từng học qua thầy?"
Tư thế ra chân vừa rồi của hắn, quả thực soái cực kỳ, rất tàn nhẫn, so với huấn luyện viên Taekwondo còn có lực uy hiếp hơn. Mỗi nam nhân trong xương tủy đều có giấc mộng võ hiệp, cho dù xuyên qua thành một tiểu ca, cái này cũng không ảnh hưởng đến mơ mộng làm cao thủ của Lý Cẩn.
Vân Liệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu, thấy đáy mắt y mang theo một tia khao khát, hô hấp hắn ngừng lại một giây, như bị nóng lên, đột nhiên thu hồi tầm mắt, càng trầm mặc ít nói hơn Trương Minh.
Lý Cẩn có chút囧, hán tử nơi này sao một tên hai tên đều là hũ nút vậy? Thần ca nhi nhà ta trêu chọc còn biết cười đó, hai tên này cả lời cũng không muốn nói, lưỡi dính nứu, đi theo sát về phía trước. Giỏ trúc chùng xuống, đè lên vai có chút đau, để tiết kiệm thể lực, y theo bản năng thả chậm bước chân.
Đi được một đoạn, Vân Liệt mới phát hiện hai người phía sau đi rất chậm.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, Cẩn ca nhi vững vàng bước chân, chậm rãi bước đi, giỏ trúc trên lưng y rất lớn, cơ hồ áp cong bờ vai y. Vân Liệt thoáng nhíu lông mày, dừng bước.
"Ta mang."
Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm.
Lý Cẩn vừa ngẩng đầu lên liền đối diện con ngươi sâu thẳm của Vân Liệt, y theo bản năng nở nụ cười, "Không sao, cũng chỉ mười mấy dặm đường, sắp đến nơi rồi."
Vân Liệt không nói gì nữa, ánh mắt lại hết sức kiên định, trực tiếp lấy giỏ trúc từ trên vai y xuống, không nói hai lời mang lên lưng mình.
"Ai, thật sự không cần."
Vân Liệt mang giỏ trúc đi hai bước.
Lý Cẩn cảm thấy trên vai đột nhiên nhẹ đi, theo bản năng xoa nhẹ vai. Sau khi Trương Minh thấy, nhất thời xấu hổ không chịu nổi, Cẩn ca nhi khẳng định đã mệt muốn chết rồi, hắn thật ra phải nên làm như Vân thợ săn, thái độ cứng rắn chút.
Không nghĩ tới Vân thợ săn là người ngoài lạnh trong nóng, Trương Minh cũng không sợ hắn như vậy nữa, đánh bạo nói chuyện với Vân Liệt: "Vân thợ săn, chúng ta thay phiên nhau đi, chờ ngươi mệt rồi, đổi qua ta."
Vân Liệt liếc mắt nhìn hắn, "Không sao."
Mười mấy dặm đường, chặng về sau, bước chân Cẩn ca nhi cùng Trương Minh đều chậm lại.
Vân Liệt vẫn cứ bước đi thong dong, phảng phất như giỏ trúc không có một chút trọng lượng. Từ góc độ Lý Cẩn vừa vặn có thể nhìn thấy gò má thâm thúy của hắn, vừa trầm mặc, lại có vẻ cậy thế hiếp người*, tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng là một người tốt.
*盛气凌人 (thành ngữ) – hành động độc đoán, dùng uy quyền áp bức người khác, cả vú lắp miệng em
"Ta mang một lát nha." Lý Cẩn hơi ngại ngùng.
Vân Liệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, thần sắc ngạo nghễ, rõ ràng không lên tiếng, nhưng ánh mắt kia lại truyền đến ý tứ, đi đường còn không nổi, còn muốn mang đồ?
Mặt Lý Cẩn nóng lên, ho khan một cái, cũng không tranh cùng hắn nữa.
Rốt cục về tới thôn Trúc Khê.
Thôn Trúc Khê không tính quá lớn, buổi sáng khi họ xuất phát, trên ruộng có không ít người làm việc nhà nông, đều biết Cẩn ca nhi cùng Trương Minh đi lên trấn, thấy bọn họ trở về, mọi người nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, "Trương Minh, Cẩn ca nhi đã về rồi? Mệt cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi."
Có người không cẩn thận đối diện ánh mắt Vân Liệt, bị dọa nhanh chóng dời tầm mắt, có thấy lưng hắn cõng một sọt đồ to, trong mắt tràn đầy ước ao, nhưng chỉ dám lén lút nhìn.
Lý Cẩn nhìn cười không ngừng. Xa xa liền thấy Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ đứng ngoài cửa, tiểu nha đầu tay vịn tường, nhón chân nhìn về phía trước, giống như làm như vậy có thể nhìn xa chút.
Lý Cẩn cong cong môi, đáy mắt hiện ánh cười.
Mắt tinh Nghiên tỷ phát hiện y, "Cữu cữu, cữu cữu."
Tiểu nha đầu vô cùng hưng phấn chạy tới, tiếng nói lanh lảnh như chim hoàng oanh, làm tâm tình người ta vô tình cũng trở nên tốt lên.
"Sao cữu cữu bây giờ mới về, nương lo lắng đến hỏng luôn." Mới vừa ôm cái đùi cữu cữu, tiểu nha đầu liền oán trách.
Lý Cẩn bế nàng lên, "Cữu cữu mua đồ ăn cho Nghiên tỷ chưa." Tiểu nha đầu nhìn thấy Vân Liệt phía sau, bị dọa rụt đầu về, "Cữu cữu, sao lại là hắn vậy?"
"Nghiên tỷ gọi thúc thúc."
Vân Liệt nhìn chăm chú vào một lớn một nhỏ, ánh mắt thâm thúy.
Nghiên tỷ có chút sợ, nhưng vẫn nghe lời gọi một tiếng thúc thúc.
Vân Liệt gật gật đầu, tiện tay từ trong lòng lấy ra một cái tượng gỗ nhỏ đưa cho Nghiên tỷ. Tượng gỗ nhỏ là một lão hổ nho nhỏ, khắc trông rất sống động, Nghiên tỷ muốn lại không dám nhận, mắt to tròn vụt sáng lên, thật đáng yêu.
Lý Cẩn sờ sờ đầu tiểu nha đầu, "Cầm lấy đi, cám ơn thúc thúc."
Nghiên tỷ nhanh chóng duỗi móng vuốt cầm lấy tượng gỗ nhỏ, giọng nho nho nói cám ơn thúc thúc, đem khuôn mặt nhỏ giấu đi, ôm hổ con không nỡ buông tay.
Thần ca nhi cũng đi tới trước mặt Lý Cẩn, Lý Cẩn buông Nghiên tỷ ta, đưa tay đón giỏ trúc, "Lần này nhờ có ngươi, trước đến nhà ta nghỉ ngơi một chút đi, ta cắt một khối thịt, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Không cần đâu." Vân Liệt liền đi về phía trước mấy bước, bước chân hắn to, bước vài bước liền đi tới cửa nhà Lý Cẩn, trực tiếp đặt giỏ trúc trước cửa.
Lý Cẩn không thể làm gì khác hơn là nắm tay hai đứa bé đi theo.
Lý Uyển nghe thấy động tĩnh lau lau tay đi ra, liếc mắt liền thấy Vân Liệt đem đồ bỏ trước cửa nhà mình, trái tim nàng bỗng nhảy lên một, còn chưa kịp nói gì, Vân Liệt liền đối nàng gật gật đầu, nhanh chân rời đi.
Lý Cẩn cười cười với a tỷ, thân thủ mang giỏ trúc đeo lên, nói với hai đứa nhóc: "Đi, về nhà thôi, nhanh đoán xem bên trong giỏ trúc có bảo bối gì."
Đôi mắt Nghiên tỷ sáng lấp lánh, "Có kẹo không? Có không? Có không?"
Lý Cẩn cười nói, "Tự mình đoán xem."
Cho là tất cả đồ này đều là Vân thợ săn cho, thần sắc Lý Uyển có gì đó không đúng. Thấy Cẩn ca nhi tiếp thu chuyện này một cách tự nhiên, lòng nàng cảm giác vô cùng khó chịu, cúi đầu đi về phía trước.
Mãi đến tận khi vào nhà, trên mặt vẫn không nở một nụ cười.
Sau khi Lý Cẩn thả giỏ trúc xuống, vội vàng lấy bánh ngọt cùng kẹo cho Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ, căn bản không chú ý tới vẻ mặt nàng.
"Oa, thật nhiều đồ!" Nghiên tỷ đặc biệt nể tình hô lên, cực kỳ hưng phấn.
Sọt nặng như vậy bên trong đầy đồ, ít nhất cũng phải một lượng bạc, trái tim Lý Uyển nặng trình trịch, càng lúc càng khó chịu.
Lý Cẩn rốt cục lật tới kẹo, đưa cho hai đứa bé mỗi đứa một cái.
Lý Uyển trầm giọng lấy kẹo từ trong tay hài tử đi, liền đặt vào trong giỏ trúc, Nghiên tỷ cùng Thần ca nhi vô cùng mê man.
Lý Uyển quay đầu đối Lý Cẩn nói: "Vật này tỷ không thể nhận, đệ còn lấy về."
Lý Cẩn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện tỷ tỷ có gì đó không đúng.
Lý Uyển cắn môi dưới, khổ tâm khuyên nhủ: "Cẩn ca nhi, đệ còn nhỏ không hiểu lưu ngôn phi ngữ* rất đáng sợ, lần này đệ nghe tỷ tỷ, người sống phải thở, chúng ta nghèo cũng không thể vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác, đệ lập tức đêm đồ trả lại cho hắn, nếu không, tỷ tỷ đi chung với đệ."
Nói xong liền muốn khom lưng vác giỏ trúc lên, trong miệng còn lẩm bẩm, "Chưa từng thấy hán tử như vậy, nào có hở một chút lại tặng đồ tiểu ca."
Lý Cẩn vui mừng khôn xiết, "Tỷ, tỷ có phải hiểu lầm không?"
Thấy y còn dám cười, Lý Uyển giận đến đỏ mắt, "Ta hiểu lầm, ta hiểu lầm sao? Đừng cho là ta không thấy là ai đem đồ đặt trước cửa nhà ta."
Thấy tỷ tỷ tức giận thật, Lý Cẩn thu hồi ý cười, "Đây thật sự không phải là hắn cho, không tin tỷ hỏi Trương Minh đi, bọn đệ gặp hắn trên đường trở về." Nghiêm túc một phút, lại không nhịn được vui vẻ, "Tỷ, tỷ tưởng tượng quá rồi."
Trên mặt Lý Uyển nóng lên, "Thật sự không phải hắn mua?"
"Đệ lừa gạt tỷ làm gì, tỷ cũng nói không quen không biết đệ lấy đồ hắn làm gì. Bất quá hắn cũng là người nhiệt tình, giúp đệ mang một đường."