*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ:Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
Lý Cẩn kể lại việc gặp cướp cùng việc Vân thợ săn giúp đỡ.
Sau khi Lý Uyển nghe xong căng thẳng không thôi, "Có bị thương chỗ nào không?"
"Không."
"Vậy phải cảm tạ hắn thật đàng hoàng. Ngày mai tỷ làm vài món ăn ngon, đệ gọi hắn qua, kêu cả Đại Ngưu cùng Nhị Hổ, mời bọn họ ăn một bữa ngon."
Đại Ngưu cùng Nhị Hổ là hai đệ đệ của Mai Chi, ngày thường giúp đỡ họ không ít. Lý Uyển đều ghi vào lòng.
"Được, ngày mai đệ đi gọi họ, vừa lúc đệ mua không ít thịt, đến lúc đó lại đi bắt hai con cá, làm phong phú bữa ăn chút."
Lý Uyển gật đầu, đột nhiên phản ứng lại, "Không đúng, từ đâu mà đệ có bạc? Những thứ đồ này tốn không ít đi?"
Thấy nương cùng cữu cữu nói không ngừng, Nghiên tỷ nhào tới trên người Lý Cẩn, sững sờ chen vào một câu, "Cữu cữu cũng đánh người xấu?"
"Dĩ nhiên, cữu cữu lợi hại như vậy, không thể chờ chịu đòn nha."
Tiểu nha đầu cười vô cùng vang dội, "Cữu cữu lợi hại nhất rồi! So với thúc thúc còn lợi hại hơn! So với hổ con còn lợi hại hơn! Nương, cữu cữu lợi hại như vậy, có thể thưởng kẹo cho cữu cữu không?"
Nghịch nửa ngày nguyên lai là chờ cái này.
Lý Uyển không nhịn được cười, chỉ chỉ chóp mũi tiểu nha đầu, "Con đúng là quỷ lém lỉnh."
"Chuyện bạc để tối lại nói, cữu cữu trước chia kẹo cho hai tiểu bảo bối, lần này ai cũng không thể ngăn cản Nghiên tỷ chúng ta ăn kẹo!" Nói xong nháy mắt với Lý Uyển một cái.
Lý Uyển dở khóc dở cười, tên quỷ bỡn cợt này.
Ngoại trừ kẹo, Lý Cẩn còn lấy ra mấy thứ bánh ngọt. Có bánh cát tường*, bánh hoa hồng*, khất xảo quả*, bánh quế hoa*, đều tinh xảo như nhau. Y đem bánh ngọt bày lên bàn ở nhà chính.
Có bánh ngọt, Nghiên tỷ liền kẹo cũng không thèm, bé trừng mắt to nhìn chằm chằm bánh ngọt, chỉ sợ mắt hơi động chút bánh ngọt liền mọc cánh bay đi. Tiếng nói tiểu nha đầu cũng nhẹ đi chút, "Cữu cữu, đây đều là của chúng ta? Chúng ta có thể tùy ý ăn sao?"
"Dĩ nhiên, đây là cữu cữu cố ý mua cho các ngươi, ăn đi." Được đáp án khẳng định, Nghiên tỷ không thể chờ đợi được nữa cầm lấy một cái đẹp mắt nhất cắn một cái.
Thấy Thần ca nhi chỉ đứng ở đó nhìn chằm chằm, Lý Cẩn liền kéo tiểu tử đến trước mặt, rồi trực tiếp lấy một cái bánh nhét vào trong miệng nhóc. Hai má Thần ca nhi nóng lên, đưa tay nhận lấy bánh ngọt.
Tính tình nhóc không hoạt bát như Nghiên tỷ, lại không quen cùng cữu cữu đụng chạm như thế, nên cả người né ra sau một chút, "Nương, cữu cữu cũng ăn."
Nghiên tỷ cũng gọi, "Nhanh ăn nhanh ăn, ăn rất ngon."
Lý Uyển cười có chút bất đắc dĩ, "Tay còn chưa rửa kìa."
Lý Cẩn: "Ăn bẩn sống lâu."*
*câu gốc là 不干不净吃了没病 đại khái "ăn bẩn không bệnh", nhưng dịch "ăn bẩn sống lâu" thấy gần gũi hơn. ^.^
Từ nhỏ đã biết ngụy biện, Lý Uyển lắc đầu một cái, cầm lấy khăn lau lau cho hai đứa nhỏ.
Lý Cẩn lấy hết đồ vật trong giỏ trúc ra, nước tương cùng bột mì đều mang xuống bếp, quần áo thì đưa cho Lý Uyển, "Tỷ, đệ không biết kích cỡ, nên mua đại, tỷ xem một chút có hợp không, nếu như không hợp đệ lại tìm thời gian đi đổi."
Lần này Lý Uyển thật kinh ngạc, "Sao lại mua quần áo?"
Sau khi sờ vào vải vóc, thần sắc của nàng càng nghiêm nghị. Quần áo may sẵn rất quý, dù là vải bố thô ráp tầm thường một bộ cũng phải ba mươi, bốn mươi văn, chất lượng chút thì giá cả gấp đôi. Vải trong tay nàng chính là sợi bông, mặc vào rất thoải mái, so với vải bố quý hơn nhiều lắm.
Cẩn ca nhi một hơi mua tám bộ! Cái này tốn bao nhiêu bạc đây? Lại liếc đến giấy bút mực, nàng hít vào một hơi khí lạnh, cả người cũng không khỏe, thả quần áo xuống liền cầm nghiên mực lên.
Thuở nhỏ nàng lớn lên tại Kim Lân thành, kiến thức rộng rãi, đối với nghiên mực cũng có chút hiểu biết nhất định. Nghiên mực này nguồn gốc từ Tân Chân, là loại nghiên mực từ đá sao kim*, đen như sơn, bóng như ngọc, rất hiếm thấy, cho dù là một khối bình thường nhất cũng phải mười mấy lượng bạc. Bút lông là bút lông cừu, lại một lần ba cây! Đến khi nhìn thấy giấy, nàng cơ hồ đứng không vững, choáng váng đầu lợi hại, hắn đây là đem toàn bộ bảo vật trên trấn về nhà sao.
Lý Uyển ôm đầu, lui về sau một bước.
"Tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Hai đứa nhóc cũng theo sát gọi nương.
Lý Cẩn đỡ nàng, để nàng ngồi xuống ghế, Lý Uyển hít một hơi, hữu khí vô lực nói: "Cẩn ca nhi, đệ hãy thành thật nói đệ bỏ ra bao nhiêu bạc?"
Lý Cẩn căn bản không tính, trực tiếp móc bạc trong ngực ra, còn lại hai mươi lăm văn, trước khi đi tỷ tỷ đã cho y. Y đem số còn lại đưa cho Lý Uyển, hồn nhiên nói: "Bỏ ra trên dưới hai mươi chín lượng."
Lý Uyển trợn to mắt. Người nhà nghèo khó một năm tiêu còn chưa tới hai ba lượng, lần này y liền tiêu bằng mười năm chi tiêu của dân chúng bình thường! Lý Uyển thắt tim không thôi, không biết tại sao liền nghĩ đến việc ở Kim Lâm thành.
Vào lúc ấy, cha tuy là đại quan ngũ phẩm, nhưng bổng lộc lại không có bao nhiêu, y còn thanh liêm chính trực, vì duy trì chi tiêu trong phủ, đồ cưới của nương phải bù vào không ít. Kỳ thực trong nhà chẳng hề giàu có như người ngoài nghĩ. Mỗi lần đi Kinh Thành chúc thọ ngoại công, mẫu thân luôn vì tặng quà mà phát sầu.
Cẩn ca nhi thuở nhỏ thông tuệ, miệng cũng ngọt, tuổi nhỏ mà rất khôi hài vui vẻ. Mỗi lần đi Kinh Thành, y có thể được thưởng không ít đồ, tiểu hài tử rõ ràng phải hiếm lạ bảo bối mới mẻ lạ lẫm, y lại tiện tay lại đưa cho người khác.
Không trách người ta nói ba tuổi đã già, khi còn bé chính là tên bại gia, cũng khó trách hiện tại không biết tiết kiệm.
Lý Uyển thắt tim không thôi, đau lòng chuyện hết bạc, mới nhớ tới vấn đề trọng yếu nhất, "Đệ làm sao mà có nhiều bạc như vậy?"
Lý Cẩn dăm ba câu kể lại chuyện kiếm tiền một lần.
Lý Uyển nhăn chặt mày lại, "Làm sao đệ biết cách làm món thịt Đông Pha?"
Lý Cẩn cười ha ha, "Đệ đệ tỷ thông minh mà." Dù sao cũng là người một nhà, có một số việc chắc chắn không thể che giấu tỷ tỷ được, Lý Cẩn lại là người sợ phiền phức, cũng không muốn che che giấu giấu nên đã nghĩ xong lời giải thích.
Sợ hai đứa bé nghe được, y nhỏ giọng, "Tỷ, những lời này đệ chỉ nói cho tỷ nghe, có thể tỷ sẽ không tin, ý thức không tỉnh táo mấy năm qua, là giống như có thể cảm nhận được những thế giới khác, cũng có thể là một phần hồn trôi dạt đến nơi khác, hoặc là đang nằm mơ. Đúng rồi, còn có một đại sư đã đánh thức đệ, trước khi tỉnh táo, y còn nói mệnh đệ chưa tuyệt, là người có phúc khí, có thể xuyên qua trời đất gặp được quỷ thần gì đó."
Người cổ đại đều mê tín, Lý Cẩn nói dối lung tung, mặt không đỏ thở không gấp, những ngày đó tỷ tỷ đối xử với y ra sao, đáy lòng y đều hiểu rõ, nên cũng không sợ Lý Uyển sẽ đem những lời này nói ra.
Triều đại này thờ phật giáo, tin nhất là điều này, cha y đậu tiến sĩ có thể được người ta gọi là sao Văn Khúc tạ thế, thì y bị ngốc hơn mười năm đột nhiên khỏe lại, đương nhiên là có phúc khí.
Sau khi Lý Uyển nghe xong cả người ngơ ngẩn, liền nghĩ tới lời đại sư nói, nói rằng mệnh cách Cẩn ca nhi kỳ lạ, còn có thể tạo phúc cho triều Đại Hạ. Nàng chỉ cảm thấy tim mình ầm ầm đập loạn, vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều, hiện tại đột nhiên có chút sợ, sợ có người biết Cẩn ca nhi đặc biệt, bắt y đi, "Những lời này, quyết không thể để người thứ hai nghe thấy, sau này làm việc nhất định phải cẩn thận chút mới được."
Lý Cẩn đương nhiên hiểu, nói đi cũng phải nói lại, trên đời này người thông minh còn nhiều mà, cái này là y không vặt nên không tính, cũng sẽ không gây ra nhiều sự chú ý, bất quá mọi việc vẫn nên chú ý thì hơn.
"Đúng rồi, tỷ, thương lượng nha, nếu có người hỏi đệ làm sao có những món ăn này, đệ liền nói là tỷ tỷ dạy, được không?"
Trù nghệ tỷ tỷ vốn xuất sắc, nói nàng dạy thì độ tin cậy cũng cao, còn y là một tiểu tử ngốc mê man mười năm, không có sư phụ dạy thì làm sao có một tay trù nghệ tốt được.
Một ngày nào đó Cố Tử Ngọc cũng sẽ hỏi đến việc này, nói không chừng còn có thể tìm người điều tra y.
Lý Uyển gật đầu, thần sắc có chút âu lo, "Đệ phải cẩn thận chút, mọi việc phải cùng tỷ thương lượng một chút."
"Được." Lý Cẩn chậm rãi xoay người, đứng lên, "Đi, tối chúng ta ăn thịt Đông Pha, đệ dạy tỷ tỷ làm, để ngày nào đó tỷ tỷ có thể trước mặt khách bộc lộ tài năng."
Lý Uyển cười cười, "Đêm nay ngươi bộc lộ tài năng trước rồi hãy nói."
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Nghiên tỷ, có kẹo ngon có bánh ngọt, trước khi ngủ còn được ăn thịt ngon. Nếu như nói thịt này ăn ngon như thế nào, Nghiên tỷ nhất định sẽ nói ngươi ăn thử chẳng phải sẽ biết sao? Đúng rồi. Bé còn có quần áo mới để mặc.
Thần ca nhi vẫn có chút trầm mặc, nếu là những hài tử khác, ăn một bữa ngon, cho dù phiền não thế nào cũng ném ra sau đầu, thế nhưng Thần ca nhi lại có tâm tư. Nghĩ đến cuộc nháo ngày hôm qua, Lý Cẩn than thở một tiếng, xem ra vẫn ảnh hưởng đến đứa trẻ này.
Trước khi ngủ y kể cho tiểu tử nghe chuyện xưa Tôn Ngộ Không đại chiến Nhị Lang Thần.
Thần ca nhi đặc biệt thích nghe chuyện xưa, đôi mắt sáng lấp lánh.
Trước đó nhóc quá ngoan, dù cho được ăn ngon, thần sắc cũng không có biến hóa lớn, lúc này rốt cục có dáng vẻ của trẻ con, đáng yêu vô cùng. Lý Cẩn cười hì hì nhéo nhéo khuôn mặt nhóc, "Cười lên rất dễ nhìn, Thần ca nhi phải cười nhiều mới được."
Kể một truyện, tiểu tử lại muốn nghe tiếp. Hiếm thấy nhóc có cái yêu thích, Lý Cẩn liền mềm lòng dung túng nhóc, mà một chuyện xưa kể ít nhất nửa tiếng đồng hồ, hiện tại đã không còn sớm.
"Tiểu hài tử ở tuổi đang lớn, phải ngủ sớm mới có thể cao lớn biết không? Ngày mai lại kể cho con nghe."
Thần ca nhi có chút mất mát, nhưng vẫn làm bé ngoan gật gật đầu.
Lý Cẩn đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, "Ngày hôm nay trong nhà có xảy ra chuyện gì không?"
Lý Cẩn sợ Triệu Đại Niên không đi lên trấn mà đến quấy rầy tỷ tỷ.
Triệu Đại Niên thật sự có đến.
Thần ca nhi thành thật kể lại, "Cha đến, nói không đồng ý hòa ly, nương ở trong phòng không đi ra, cuối cùng cha liền đi."
"Nãi nãi con có tới không?" Lý Cẩn thật sự sợ lão thái bà đó đến kiếm chuyện.
Thần ca nhi lắc đầu.
"Được rồi, ngủ đi."
***
Ngày hôm sau, khi Lý Cẩn tỉnh dậy, trời đã sáng, Thần ca nhi đã rời giường từ khi nào y cũng không biết.
Khi y đi ra, thì thấy tỷ tỷ đang vội vàng trong nhà bếp.
Nghiên tỷ cùng Thần ca nhi cầm cục đá viết chữ trên đất, mấy chữ này là ngày hôm qua Lý Uyển vừa dạy chúng. Thần ca nhi đã học xong, từng chữ từng nét* viết cực kỳ nghiêm túc, Nghiên tỷ thuần túy là tham gia cho vui.
*一笔一划
Nghiên tỷ nhìn thấy y trước, tiểu nha đầu lập tức ném cục đá trong tay, chạy tới ôm chân y, "Cữu cữu, cữu cữu rốt cục tỉnh rồi, con viết được vài chữ luôn."
"Phải không? Nghiên tỷ nhà ta giỏi như vậy sao."
Tiểu nha đầu được khen có chút vui vẻ, kéo Lý Cẩn đến xem chữ trên đất. Lý Cẩn cười sờ sờ đầu nhỏ của bé, "Chờ ăn cơm xong, cữu cữu dạy các ngươi dùng bút lông viết."
Lý Cẩn mặc dù biết dùng bút lông viết chữ, nhưng lại chỉ có thể viết chữ giản thể, dự định thừa dịp có thời gian luyện tập chữ phồn thể thêm.
Mắt Thần ca nhi sáng rực lên.
Nghiên tỷ không biết bút lông là cái gì, không hứng thú lắm, chỉ hỏi vấn đề mình quan tâm nhất, "Có thể ăn bánh ngọt chứ?"
"Chỉ có biết ăn thôi." Lý Uyển không nhịn được lắc đầu một cái, "Đi rửa tay, ăn cơm."
Lý Cẩn dùng nước muối súc miệng, rồi giúp Lý Uyển mang cơm bưng lên bàn ở nhà chính. Vì Lý Cẩn mua không ít gạo, nên sáng hôm nay cháo hơi sền sệt một chút. Lý Uyển còn mang ra hai món ăn.
Sân chỉ trồng mấy thứ, hai món ăn này là nàng lấy bắp nhà đổi với nhà Lý Phú Quý. Thôn Trúc Khê có hai gia đình đất trồng nhiều đồ ăn, bọn họ cũng như Triệu Đại Niên, mỗi ngày lại mang đồ ăn lên trấn trên bán, những gia đình khác trong thôn muốn ăn thức ăn phải lấy lương thực đi đổi.
Bởi vì chiều dự định mời khách, nên Lý Uyển đã đổi về mấy quả trứng gà.
Người nơi này đều một ngày ăn hai bữa, bữa cơm thứ nhất là hướng thực*, khoảng chừng trên dưới chín giờ sáng ăn, bữa cơm thứ hai là bộ thực*, thường ăn vào giờ thân*, đói bụng cũng có thể ăn thêm. Người nhà quê phải lên đồng, khí lực ra rất nhiều, đói bụng cũng nhanh, nhưng có thể ăn chân chính lại rất ít, đại đa số người đều ăn không đủ no.
*hướng thực: ăn sáng
*bộ thực: ăn xế
*giờ thân: 3-5 giờ chiều
Ăn xong hướng thiện, Lý Cẩn xách hai đứa nhóc vào trong nhà chính.
Bởi vì trong nhà chỉ có một cái bàn, cho nên liền để hai đứa nhóc mỗi đứa ngồi một bên bàn, y lấy giấy cùng hai cây bút lông ra, "Đây là của các ngươi, sau này phải chuyên cần luyện tập biết chưa?"
Nữ hài Đại Hạ không thể vào học đường học tập, muốn đọc sách, chỉ có thể thỉnh tiên sinh về nhà dạy, Lý Uyển khi còn bé đã được đọc học qua. Tiểu ca cùng hán tử giống nhau, đều có thể vào học đường, nhưng vì nhà không có tiền nên Lý Uyển không đưa Thần ca nhi đi. Vì để hài tử có nhiều hiểu biết tri thức, nàng luôn luôn dạy hai đứa bé biết chữ, nhưng đáng tiếc trong nhà nghèo quá, mua không nổi giấy bút nghiên mực, chỉ có thể lấy đá vẽ vời trên đất.
Mắt Thần ca nhi sáng rực lên, "Chúng ta?"
"Đúng, đây là hai cây bút lông đặc biệt mua cho các ngươi, các ngươi phải hảo hảo học, cũng phải giữ gìn nó biết chưa?"
Thần ca nhi nghiêm túc gật đầu, Nghiên tỷ tuổi còn nhỏ, không hiểu lắm này nọ, thấy ca ca gật đầu, bé cũng cùng gật đầu theo.
Lý Uyển rửa nồi xong, thấy ba người bọn họ đều đang viết chữ, đáy mắt tràn đầy ý cười. Từ sau khi đệ đệ tỉnh lại, cuộc sống của họ lướt qua càng thoải mái, Lý Uyển cảm thấy rất hăng hái, đối với tương lai cũng tràn ngập chờ mong. Nghĩ đến Triệu Đại Niên, thần thái trong mắt nàng liền ảm đạm đi.
Học không bao lâu, tiểu nha đầu liền ngồi không yên, "Cữu cữu không phải còn muốn bắt cá sao?"
Hiếm thấy bé còn nhớ, Lý Cẩn buồn cười sờ sờ đầu bé.
"Trước tiên phải đi mời khách, mời xong lại đi bắt."
"Con cùng cữu cữu cùng nhau đi mời có được không nha?" Bé mở to đôi mắt trong veo như nước, cười vô cùng ngọt ngào, Lý Cẩn lòng nào mà nỡ từ chối bé.
"Đương nhiên không thành vấn đề, Thần ca nhi muốn đi không?"
Thần ca nhi lắc đầu, tiếp tục cúi đầu luyện chữ.
Lý Cẩn một chụp nắm lấy cánh tay nhỏ của nhóc, "Cùng đi, trở về lại luyện, mỗi ngày trốn trong nhà sẽ sinh bệnh, tiểu cô nương mới cả ngày trốn trong nhà, biết không?"
Thần ca nhi đỏ mặt.
Nghiên tỷ che miệng lén lút cười nhóc.
Ở triều Đại Hạ, tiểu ca tuy rằng có thể lấy chồng sinh con, nhưng thật ra chẳng hề hạn chế bọn họ, tiểu ca nhà nghèo còn phải làm việc nữa là. Sở dĩ nói địa vị xã hội tiểu ca thấp, cũng là vì tiểu ca không dễ sinh sản như nữ nhân, thể lực lại không sánh được hán tử, cưới vợ phải cưới nữ nhân, lấy chồng thì gả cho hán tử, bởi vậy tiểu ca tồn tại cũng có chút lúng túng.
Thần ca nhi còn nhỏ chẳng hề hiểu những thứ này.
Lý Cẩn dắt hai nhóc dự định đi đến nhà Vân Liệt trước. Y cũng không biết nhà Vân thợ săn ở đâu, Lý Uyển nói qua với y một chút, y chỉ nhớ đại thể phương hướng. Sau khi đi nhầm vài lần, y liền tìm người hỏi một chút.
Người được hỏi là một tiểu ca, tên Trương Tiểu Đậu, hắn nhỏ hơn Lý Cẩn một tuổi, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, lúc này đang ở khe suối giặt quần áo. Quần áo có hai chậu to, y giặt đã một hồi lâu, trên mặt đều là mồ hôi.
Nghe thấy câu hỏi của Cẩn ca nhi, Trương Tiểu Đậu lau mồ hôi trên trán một cái, chỉ chỉ nhà lá phía trước, "Bên cạnh ngôi nhà đó chính là nhà Vân thợ săn."
Hắn đã nhận ra Cẩn ca nhi, mấy ngày trước đúng là hắn đã xô Cẩn ca nhi ngã trên tảng đá, khi biết Cẩn ca nhi hôn mê bất tỉnh hắn đã rất sợ hãi, chỉ sợ Lý tỷ tỷ đến nhà bắt bọn họ bồi thường tiền thuốc thang.
Mấy ngày liên tiếp hắn đều ngủ không ngon giấc, biết Cẩn ca nhi đã tỉnh mới thở dài một hơi.
Tuy rằng đẩy như thế đã làm Cẩn ca nhi tỉnh lại, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Cẩn ca nhi. Giờ khắc này hắn có lòng tốt hỏi một câu, "Ngươi đến nhà Vân thợ săn làm gì? Hắn là kẻ giết người không chớp mắt, nếu không có chuyện gì, ngươi vẫn nên trở về đi thôi."
Lý Cẩn nhịn không được cười cười, "Giết người không chớp mắt? Ngươi có tận mắt thấy không?"
Mặt Trương Tiểu Đậu đỏ lên, "Vậy thật không có, tất cả mọi người nói như vậy."
Lý Cẩn thay Vân Liệt nói lời công đạo, "Hắn từng giết người hay chưa ta không biết, nhưng mà, ngày hôm qua hắn đã cứu ta cùng Trương Minh, một người nguyện ý giúp người, chắc chắn sẽ không đáng sợ như vậy."
Nghiên tỷ tin tưởng cữu cữu nhất, cũng gật đầu, "Thúc ấy còn cho ta hổ con, là người ác tốt!"
Ba chữ người ác tốt chọc Lý Cẩn bật cười, nhưng Trương Tiểu Đậu có chút mờ mịt.
Đang cười, một nam nhân từ trên cây nhảy xuống, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, "Cẩn ca nhi tìm ta có việc?"
Mặt Trương Tiểu Đậu xoát một cái trắng bệch, căn bản không nghĩ tới Vân thợ săn nằm trên cây!
Hắn sẽ không giết mình diệt khẩu chứ?
***
_________
*bánh cát tường -吉祥果 (chữ này là quả cát tường, nhưng trong đoạn này là liệt kê các loại bánh, nên mình tìm bánh, mà để bánh này thì nó sai sai, ai biết chỉ mình nha!!!)