“Nếu có tin đồn anh vào đây thì như thế nào?”_Lãng Minh đá loạn vào người Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng vẫn chịu đựng, không phản kháng.
“Em sợ sao?”_Tần Thiên Lăng trầm giọng hỏi
“Đúng vậy. Tôi rất sợ anh. Cút khỏi phòng làm việc của tôi.”
Lãng Minh cứ thế mắng, Tần Thiên Lăng chẳng sợ tí nào, mặc áo chỉnh tề.
“Tạm biệt. Chiều nay, tôi đón em tan làm.”
“Không cần…”_Lãng Minh nhấn mạnh
“Tôi sẽ đem theo A Bối. Em không muốn gặp thằng bé sao?”
Lãng Minh câm lặng, vội vàng xem tài liệu làm việc. Tần Thiên Lăng đi ra ngoài, hắn đã chứng kiến Đặng Tiêu Tư ân ân ái ái với Mễ Khắc Hoàng ở cửa tầng hầm. Hắn chỉ cười đểu một cái rồi đi ra xe.
Không lâu sau, Đặng Tiêu Tư trở lại với thân thể mỏi nhừ.
“Xin lỗi Boss…Tôi có việc.”
Đặng Tiêu Tư vội vàng nhận lỗi, lái xe đưa Tần Thiên Lăng về công ty.
“A Cung, em ấy sắp ra ngoài gặp khách hàng. Đến theo dõi em ấy.”_
Tần Thiên Lăng nhấc máy gọi cho A Cung
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Lãng Minh gấp rút bắt xe chạy vội đến một nhà hàng đã đặt trước. Khách hàng của y là một quý bà khoảng 50 tuổi và đứa cháu trai của bà ta, trông họ không có ý hợp tác gì với y.
“Tôi đã trình bày mọi thứ rồi ạ. Quý bà đây có muốn hỏi gì vấn đề nào không ạ.”
“Không hỏi.”
“Vậy là chúng ta tiến hành ký bản hợp đồng này đi ạ.”
“Không ký.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Không vừa lòng.”
“Về vấn đề gì ạ?”
“Xấu xí. Tôi ghét những kẻ xấu xí.”
Bà ta xấu tính đến nỗi kéo chiếc mặt nạ từ trên mặt Lãng Minh rồi cười ha hả.
“Xấu xí…Ha…Ha…Ha…đúng là xấu xí quá mà.”
Bà ta cười lớn đến nỗi, mọi người đều nhìn Lãng Minh. Y cúi gằm mặt xuống, thì từ đâu một cốc nước ép đổ thẳng xuống đầu y.
“Tôi không muốn một người như cậu đến đây bàn việc với tôi. Nhục nhã…”
Ánh mắt thương hại bủa vây lấy Lãng Minh, y bắt đầu thấy thương hại chính bản thân y. Nhưng chuyện đó chẳng là gì đối với y, y gục mặt xuống đất, chạy vào nhà vệ sinh.
Xong xuôi, y trở lại với một nụ cười tự trấn an bản thân, trở về Mễ Thị. Y tiến tới phòng tài liệu, bắt đầu hành sự công việc chính của y.
Lãng Minh muốn lục tung căn phòng này để tìm ra chứng cớ, đẩy Mễ Thị xuống vực thẳm. Đúng, mục tiêu Lãng Minh đến Mễ Thị là vì Tần Thị, nói đúng hơn là vì Tần Thiên Lăng.
“Chỉ còn 15 phút.”_Lãng Minh tiến tới cái két sắt đóng bụi ở tận cuối góc phòng
“Có mật khẩu…”
Lãng Minh lay hoay một lúc, với chút kinh nghiệm phá khoá, y cũng mở được. Lấy ra biết bao nhiêu thẻ nhớ, file ghi âm.
“Thì ra…Mễ Thị hoạt động bằng cách này.”
Lãng Minh hối hả cất hết những thứ đó vào người, trở lại phòng làm việc một cách yên ổn. Y cất hết những thứ đó vào túi của y, đến phòng Mễ Khắc Hoàng để xác định một lần nữa, Mễ Khắc Hoàng vẫn chưa trở lại. Y thở phào một cách nhẹ nhõm.
“Đến tìm tôi sao?”_Mễ Khắc Hoàng đã thay y phục
“Tôi đến nhận lỗi. Tôi không hoàn thành công việc tốt.”
“Không sao…Tôi thử cậu tí thôi. Chẳng ai trong công ty này có thể thu phục bà ta cả.”_Mễ Khắc Hoàng vỗ vỗ vai Lãng Minh rồi vào văn phòng của hắn
Lãng Minh trở lại phòng làm việc, xem từng cái, từng cái thẻ nhớ nhưng tìm ra thứ gì. Đến khi, chiếc thẻ nhớ trong có vẻ mới nhất thì chứa đựng một bí ẩn rất lớn.
“Nhưng nếu dùng thẻ nhớ này, Tần Thị sẽ bị ảnh hưởng.”
Lãng Minh thủ tiêu tang vật rất tốt, đến cái két sắt cũng trở lại nguyện trạng ban đầu, rất khó để nhìn ra, trừ có ai đó mở két sắt mới bị bại lộ.
“Cậu nhận nhiệm vụ tổ chức cho buổi ký kết vào chiều ngày mai.”
“Nhanh vậy sao?”
“Đương nhiên. Cậu biết phải làm gì đúng không?”
“Vâng…”
Lãng Minh xoay lưng bước đi.
“Cho cậu ta tổ chức buổi ký kết làm sụp đổ Tần Thị-công ty mà chồng cậu ta đổ hết tâm huyết vào đó.”_Mễ Khắc Hoàng vui vẻ nghĩ thầm
Lãng Minh trở về phòng làm việc. Hôm nay, y cứ tưởng sẽ được tan làm sớm nhưng cuối ngày bị giao cho một nhiệm vụ to bự, nên chỉ biết cắm cúi vào làm.
Trước hết, y phải đặt chỗ phòng hội thảo ở một khách sạn 5 sao, sau đó làm ra một danh sách khách mời, gửi email cho cổ đông của Tần Thị và cả Mễ Thị và còn rất nhiều công việc khác.
Lãng Minh đến tận 7h mới tan làm. Y vừa bước ra khỏi Mễ Thị vài bước một chiếc BMW cứ chạy kè kè bên cạnh y.