Đôi môi Lãng Minh vừa chạm nhẹ thì Tần Thiên Lăng siết chặt lấy hông y. Hai đầu lưỡi mơn trớn lấy nhau rồi cuồng nhiệt quấn lấy nhau.
Người Tần Thiên Lăng tê dại, bế hẳn Lãng Minh lên. Hông Lãng Minh cạ cạ người hắn, nhướng người đón lấy những nụ hôn nồng nàn. Tưởng như cả hai đang say sưa vào nhau nhưng Lãng Minh thở gấp, đẩy Tần Thiên Lăng, rời khỏi vòng tay hắn một cách gấp gáp.
Lãng Minh đóng sầm cửa trong khi Tần Thiên Lăng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tại sao lại hành động quá đà như thế này?”_Lãng Minh thốt ra một cách xấu hổ
Bên ngoài, Tần Thiên Lăng đã nhìn được khuôn mặt khó đoán của Lãng Minh, hắn càng trở nên lo sợ hơn lúc trước gấp bội phần. Nhưng sau khi thấy đèn phòng Lãng Minh tắt, Tần Thiên Lăng lặng lẽ rời khỏi.
Sáng sớm, Lãng Minh mặc trong người một chiếc áo sơ mi xanh xám, trở lại với công việc văn phòng mà y đã từ bỏ rất lâu về trước. Y đi bộ đến trạm xe buýt, vì tiền bán xe đã đổ hết vào căn hộ. Bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu.
Lãng Minh được sắp xếp vào một phòng làm việc ngay cạnh văn phòng của Mễ Khắc Hoàng. Một buổi sáng để làm quen với công việc, Lãng Minh thích nghi khá tốt.
“Có gì cần căn dặn gì không ạ?”
“Khoảng đầu giờ chiều, cậu chuẩn bị trà, đón khách quý.”_Mễ Khắc Hoàng tỏ ý trêu ghẹo
Lãng Minh chẳng quan tâm lắm về việc đấy, y chú trọng vào việc quan trọng khác. Đâu có đơn giản, y lại xin vào Mễ Thị làm việc.
Vào khoảng 2h chiều, trà nước đã chuẩn bị sẵn sàng, khách quý cũng đến. Tần Thiên Lăng bước vào văn phòng Đặng Tiêu Tư bước theo sau hắn.
Hắn cũng nhìn thấy Lãng Minh, biết trước tình cảnh như thế này, nhưng hắn vẫn khó chịu trong người. Hắn trút tức giận lên người Đặng Tiêu Tư.
“Làm gì mà lề mề. Đi nhanh lên xem nào.”
Đặng Tiêu Tư trầm mặc, đến phiên Mễ Khắc Hoàng xót cho anh.
“Gì thế? Có chuyện làm ngài Tần khó chịu sao?”_Mễ Khắc Hoàng thừa biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi
“Không có chuyện gì.”
Tần Thiên Lăng ngồi xuống ghế bàn chuyện. Trải qua một cuộc thương lượng lớn có ảnh hưởng đến lợi ích của cả hai bên, nên Lãng Minh có phần hơi e dè.
“Bên đầu tư nước ngoài, tôi đã sắp xếp ổn thoả. Thương vụ này, ngài Tần chỉ cần đợi mà nhận bạc tỷ mỗi tháng.”_Mễ Khắc Hoàng tỏ vẻ kênh khịu
“Kì lạ, lịch trình của Chủ tịch Mễ toàn ở công ty. Lịch sử ra vào công ty cũng không người ngoại quốc nào. Chuyện này, có vấn đề…”_Nội tâm Lãng Minh
Trong khi, Lãng Minh miên man theo suy nghĩ của y, Tần Thiên Lăng đã gọi Lãng Minh tận mấy lần.
“Có vẻ nhân viên của cậu không tập trung?”_Tần Thiên Lăng dùng ánh mắt chằm chằm nhìn Lãng Minh
Lãng Minh giật bắn, linh hồn trở về thân xác.
“Tôi xin lỗi…”_Lãng Minh cuống quýt
“Kết thúc ở đây.”_Mễ Khắc Hoàng tỏ vẻ không vui
Tần Thiên Lăng cùng Đặng Tiêu Tư rời khỏi. Lãng Minh ở lại chịu trận. Mễ Khắc Hoàng mắng y, lớn tiếng với y. Y đi ra khỏi văn phòng với vẻ mặt buồn rũ rượi.
Lãng Minh trở về phòng làm việc của y, chẳng để ý gì, ngồi phịch xuống ghế, gục mặt xuống bàn. Đột ngột, một bàn tay quen thuộc, sờ lên phần má đùi của y.
“Anh vào đây khi nào?”_Lãng Minh bất ngờ đến nỗi mà vẻ mặt biến sắc
“Vừa nãy.”_Tần Thiên Lăng dựa vào chân bàn bên phải, thản nhiên ngồi ở đó
“Anh ra khỏi đây cho tôi.”
Lãng Minh chui vào gầm bàn, mạnh tay nắm cổ áo hắn kéo liên tục, nhưng hắn ngồi trụ yên một chỗ, không nhúc nhích. Hắn nhìn y cười mỉa mai.
Rất may mắn, gầm bàn có chút rộng rãi nên Lãng Minh phần nào có thể chống cự lại hắn. Hắn liên tục có những hành động khiêu khích, chạm mạnh bạo vào y.
“Anh định làm trò gì?”_Lãng Minh kháng cự
“Là do em người bắt đầu trước. Em câu dẫn tôi…”
Tần Thiên Lăng đè Lãng Minh nằm lăn ra đất, dùng một tay khoá hai cánh tay của Lãng Minh.
“Hôm qua, em có ý gì?”_Tần Thiên Lăng hỏi một cách nghiêm túc