Khổng tước yêu điểu hung cuồng kêu lên quái dị, hai cánh vỗ bay, ngắm theo Sở Dịch hai người cấp tốc bổ nhào xuống, con ngươi hung ác xanh lục lấp loáng vẻ phẫn nộ, lệ quang đầy cừu hận.
"Nguyên lai lão yêu đích thị là 1 con đại yêu điểu, chẳng trách lại xấu xí như thế."
Sở Dịch kinh hãi vô cùng, thấy hắn đầu trọc lông hồng, mắt xanh mỏ nhọn, đột nhiên lại thấy có chút hoạt kê thú vị, không nhịn được khanh khách cười to lên.
Yến Tiểu Tiến thấy chàng sinh tử quan đầu mà còn có thể vui vẻ cười lên, bản thân cũng không không thể kiềm chế bật cười.
Yêu điểu đại nộ, cái mỏ kêu lên hung dữ, cấp tốc bay tới, hai cánh toàn bộ duỗi ra, phát cuồng tung vỗ.
Yêu điểu vừa khua cánh, đạo đạo thải quang chân khí như nghê luân thải lãng (sóng màu bánh xe màu cầu vòng) rít lên xoáy tròn mau lẹ, đánh vào vùng tuyết địa ở hai bên sườn núi, tức thì oanh ling cự chấn, băng tuyết, cự thạch từng khối từng khối lớn, cuồn cuộn bay tới, theo hướng dưới mà đổ xuống.
Mao lư kêu to "a hu", cực kì phấn khích, bốn chân tung ra, thế chạy như điện, càng lúc càng nhanh, không ngờ dần dần bỏ lại Bạch Long mã phía sau.
Sở Dịch vừa kinh vừa hỉ, đoán chắc rằng là bởi vì hai hoàn thuốc kì diệu, nhưng lại thấy Yến Tiểu Tiên và bản thân càng ngày càng xa, trong lòng cực kì lo âu, hét to: "Hắc Kì Lân, chạy chậm lại, đợi hiền đệ theo."
Mao lư vui sướng hí to một tiếng, tốc độ chậm lại một ít.
Bạch Long mã cũng từ từ đuổi tới, Yến Tiển Tiên kêu lên: "Đại ca, ngựa tiểu đệ chậm quá, có lẽ con ngốc đầu đại xú điểu sẽ đuổi kịp mất."
Yêu điểu hung dữ kêu to, hai cánh to lớn đập vỗ, nhanh như thiểm điện, cự li với hai người giờ bất quá chỉ hơn mười trượng dư.
Sở Dịch rét buốt vô cùng, duỗi tay hét lớn: "Hiền đệ, đệ hãy đưa tay ra, ngu huynh sẽ kéo đệ qua."
Hai người đang chạy song song, Yến Tiểu Tiên bất ngờ quắp lấy cánh tay chàng ta, bạch y tung bay, hữu kinh vô hiểm hạ xuống phía trước hành lí trên hông lừa, từ phía sau ôm chặt lấy Sở Dịch, cười nói: "Đại ca, chạy nào!"
Sở Dịch chưa kịp kêu lên, mao lư đã huýt lên vui sướng, không đợi lệnh đã tung chân cuồng chạy, ngay tức thì như tên rời cung oai thế phát ra, bạch mã cùng yêu điểu phút chốc bị bỏ xa lại phía sau.
Yêu điểu cuồng nộ gầm thét, truy đuổi đến cùng không bỏ, nhưng tốc độ rong ruổi của hắc lư vô cùng kinh nhân, ưu kì hơn chỉ trong nháy mắt đã gia tăng tốc độ, không ngờ hơn xa chim bay, dẫu cho yêu điểu có bỏ sức ra, nhất thời cũng vô pháp đuổi kịp.
Yêu điểu trong lòng phẫn nộ, há miệng phun ra một đạo hỏa quang, "oh" một tiếng, như xích điện phi vũ, hỏa long tung hoành, cái này tiếp theo cái kia mãnh liệt đánh vào xung quanh Sở Dịch hai người, khiến cho các khối đá vỡ vụn ra, luồng luồng sóng tuyết.
Sở Dịch hai người kinh sợ kêu lên một tiếng, hắc lư tinh thần phấn chấn, liên tục né tránh.
Đôi cánh to lớn của yêu điểu vỗ đập cuồng phong, liên tiếp tạo ra lớp lớp tường đá sóng tuyết, tuyết băng cuồn cuộn, ầm ầm đuổi tới.
Bạch mã không kịp né tránh, bi thảm kêu lêu cuốn theo, chốc lát đã biến mất không thấy đâu.
Sở Dịch nghe thấy tiếng hí bi thiết của bạch mã ở phía sau, trong lòng trầm xuống, cảm thấy có lỗi vô cùng.
Yến Tiểu Tiên trong lòng thoáng qua, ôm chặt lấy chàng, thêm đó hét to vào tai chàng: "Chạy mau! Chạy mau!"
Cuồng phong đập mặt, bọt tuyết rối mắt.
Sở Dịch cúi sát người lên trên cổ mao lư, phía sau thân thể mềm mại của Yến Tiểu Tiên nép vào nương tựa, hai người một lừa tựa như đã hóa thành một chỉnh thể, biến thành một đạo cuồng phong, kêu to phóng xuống.
Mao lư phóng bay như tên, bất quá trong khoảng thời gian một chén trà nóng không chi có thể xuống dưới núi được, xuyên qua đám cỏ vượt bỏ sườn núi, thì tới được quan đạo, theo hướng bắc mà bỏ trốn. truyện được lấy tại Trà Truyện
Sóng tuyết cuồn cuộn, đá tảng ầm ầm cuốn tới, như vạn mã bôn đằng (muôn ngựa rong ruổi), ngân sư gầm thét, "?" nện oàng oàng lên trên quan đạo, tức thì đắp thành những đống nhỏ khắp nơi, bụi đất sương tuyết bay lên mù mịt.
Yêu điểu hung dữ hung ác giận dữ kêu lên, đập cánh bay theo, càng lúc càng gần.
Yêu điểu này cho cùng là lão yêu ma quái cùng hung cực ác, phóng mắt thấy mao lư tuyệt không thể sánh nổi. Vừa rồi từ trên sườn núi phóng xuống, mao lư ỷ lại vào ưu thế trăm trượng chạy trước, lại nương theo quán tính từ sườn núi xuống, có thể trong thời gian ngắn dẫn trước. Giờ đây bình địa khắp nơi tuyết tụ dày tới một tấc, nếu muốn chạy đua cùng yêu điểu lần nữa, tuyệt đối không có cách gì có thể chắc thắng được.
Sở Dịch thầm kêu khổ, không tính được gì, trong lòng chỉ còn dựa vào may mắn, toàn lực thúc lừa nhanh chóng chạy đi.
Yến Tiểu Tiên quay thân đánh đầu, dõi xa thấy yêu điểu càng bay càng gần, mày liễu rung động, khóe miệng cong lên, cười mà không phải cười, tay phải lật lại, từ trong tay áo lộ ra một nửa cái hộp ngọc màu lục, đợi cho yêu điểu bay lại gần hơn, cong tay phóng ra, xuất kì bất ý giết nó.
Lúc này sắc trời đã lờ mờ sáng, chân trời phía đông đen lam, chuyển thành màu trắng bụng cá, ráng sáng đỏ tối tím thẫm lớp lớp hiện ra, đất trời từ từ sáng lên.
Quan đạo tuyết trắng phau phau, lờ mờ thấy phía trước có ba kị sĩ đang thong thả đi.
Nghe thấy đá núi băng tuyết ầm ầm vang to, ba kị sĩ lập tức dừng lại, quay ngựa trông lại.
Tiếng một thiếu nữ kêu lên: "Cữu cữu, là Khổng Tước lão yêu! Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu (đi vỡ giày sắt không tìm thấy, tìm được lại không tốn chút công phu nào). Đã truy tìm hắn mấy tháng nay, không nghĩ được bất ngờ lại chạm mặt ở đây!"
Giọng nói còn chưa dứt, một tiếng "oh" sắc nhọn vang lên, trời đất bỗng nhiên sáng lên, một luồng tử quang bay thẳng lên trời, mang theo cuồn cuộn hồng diễm thanh mang, ngắm theo yêu điểu oai mãnh phóng tới.
Yến Tiểu Tiên rét giá, trong ánh thu ba lấp loáng vẻ hoảng sợ kinh hoàng, tay phải rút lại, tức thì giấu hộp ngọc vào trong sâu.
Yêu điểu giận dữ kêu lên hung dữ, hai cánh vỗ đánh, nghê quang khí lãng (sóng khí màu cầu vòng) ầm ầm cuộn tới, đánh trúng đạo tử quang rầm rĩ, "phịch" tức thì khí quang hỏa lãng đẹp sặc sỡ bắt mắt bạo phát.
Tử mang bay về, dừng lại trên không, không ngờ là một thanh tử đồng cổ kiếm cán màu tím nhạt uy vệ, uốn éo như rắn, lưu quang rực rỡ.
Yêu điểu kinh hãi giận dữ kêu lên, vỗ cánh chuyển mình, đột nhiên bay thẳng lên trời, vội vàng bỏ chạy.
Sở Dịch vừa kinh vừa sợ, nhất thời lúc ấy không minh bạch được cho cùng đã phát sinh chuyện gì, chỉ nghe được tiếng nói sầu não của một lão giả: "Bạch Thạch, Anh Anh, hiền điệt nữ hãy tới Trường An đợi thúc, sau khi ta giết tên yêu nghiệt này, lập tức đuổi theo."
Một đạo nhân ảnh bay thẳng lên trời, ngự phong đạp kiếm, như tử điện hoành không, hướng theo yêu điểu nhanh chóng đuổi theo.
Sở Dịch quay đầu nhìn lại, trời xanh như biển, sao sớm rải rác, lờ mờ nhìn thấy một điểm tử quang càng đi càng xa, cuối cùng biến mất chỉ còn ngọn núi tuyết trắng phau phau.
"Các người là ai vậy? Thế nào mà lại trêu tới Khổng Tước lão yêu?"
Sở Dịch nhìn chằm chằm lưỡi dính lại, ngưỡng mộ kinh ngạc, nghe thấy tiếng thiếu nữ trong trẻo hỏi, quay đầu nhìn xa, dưới ánh sáng buổi sớm lam nhạt, thì thấy một hoàng y thiếu nữ khoảng 12 13 tuổi đang cưỡi trên một con tuấn mã cao to màu đen, trường kiếm chéo lưng, hươ hươ thanh roi, đôi mắt sâu mộng nước đang chăm chăm tò mò chiếu thẳng vào bản thân.
Nàng ta nét trẻ thơ vẫn chưa mất hết, thật quả vô cùng xứng với từ mĩ nhân phôi, nhưng trên trán xeo xéo thêm vào vân mẫu hoa điền (đồ trang sức hình hoa vân mẫu), cuối mày tô vẽ đỏ xiêng, làm cho mình có vẻ già đi, bởi thế, trở thành trái ngược với vẻ khả ái lộ ra.
Sở Dịch cảm thấy thú vị, không nhịn được bật cười, mao lư theo đấy kêu to "a hu".
"Cùng thư sinh, ngươi cười gì vậy?" Hoàng y thiếu nữ mở to mắt, càng lúc càng thấy kì quái.
"Anh anh, không được vô lễ!" Hoàng y thiếu niên bên cạnh khoảng 17 18 quát lên, chỉ thấy chàng ta lãnh tuấn đĩnh tú, anh tư lồ lộ, chéo lưng thêm vào một cán trường kiếm, chuôi kiếm dài độ một xích.
Chàng ta hướng về Sở Dịch hai người cười nhẹ, vòng tay hành lễ nói: "Tại hạ Hoa Sơn Tô Bạch Thạch, đây là xá muội Tô Anh Anh, nói năng không khuôn phép, xin đừng lấy làm lạ."
Tô Anh Anh cảm thấy vô cùng ủy khuất, ngậm miệng lẩm bẩm nói: "Hắn ta đích thị là cùng thư sinh, ta có gì sai đâu chứ …"
Sở Dịch cảm thấy thú vị, cười nói: "Cô nương nói chính phải, không có gì là vô lễ cả, tại hạ là cử nhân đất Mân Sở Dịch, nguyên bổn có thể xem thuộc về bần hàn thư sinh."
Chàng kéo lấy tay áo Yến Tiểu Tiên, nhất tề vái chào hàng đại lễ, cười nhẹ nói: "Được lệnh cữu đuổi yêu điểu bỏ đi, ân cứu mệnh, quyết không bao giờ quên."
Tô Anh Anh một mắt liếc nhìn ca ca, hứ lên một tiếng, ra vẻ thắng lợi.
Tô Bạch Thạch không lí tới nàng ta, hướng về phía Sở Dịch cúi mình hồi lễ, nhướng mày nói: "Hàng yêu trừ ma là bổn phận của người tu đạo chúng tôi, thật không đáng nói tới."
Tô Bạch Thạch thiếu niên thâm trầm lão luyện, dáng dấp sung mãn, cả người với muội muội trẻ con tiệt nhiên bất đồng.
Tô Anh Anh quay đầu nhìn lước qua Yến Tiểu Tiên, "a" lên một tiếng, thấy kì hỏi: "Huynh rõ ràng là một công tử giàu sang, sao lại cùng một cùng thư sinh đi chung với nhau thế?"
Yến Tiểu Tiên hướng về nàng ta cười đáp lại: "Tại hạ Dương Châu Yến Tiểu Tiên, cùng với Sở đại ca kết bái huynh đệ, cùng nhau lên Trường An khảo thí."
Tô Anh Anh vỗ tay cười nói: "Thật là khéo! Bọn ta cũng tới Trường An khảo thí đây! Ngẫu nhiên có thể có thêm bạn đồng hành."
Sở Dịch nghe thấy hơi làm kinh ngạc, đôi huynh muội này đã là người tu đạo, sao lại phải dự thí khoa cử, lấy công danh?
Tô Bạch Thạch liếc ngang Tô Anh Anh, như thể trách muội muội lắm lời.
Tô Anh Anh giận dữ nói: "Muội nào có nói sai đâu, sao huynh lại trừng mắt với muội chứ? Chúng ta lần này vốn dĩ là đi tham gia "Thần tiên khoa khảo" mà."
"Thần tiên khoa khảo?" Sở Dịch cảm thấy như đang giữa trong mây mù.
Tây Đường có tú tài, minh kinh, tiến sĩ, minh pháp, minh thư, minh toán lục khoa khảo thí, minh pháp, minh thư, minh toán đô thị chuyên môn kĩ thuật khảo thí, thường thiết khoa mục thì có minh kinh, tiến sĩ lưỡng khoa, đâu ra lại có "Thần tiên khoa khảo" chứ?
Không lẽ nếu có thi đỗ "Thần tiên khoa khảo", thì có thể lập tức bạch nhật phi thăng sao?
Tô Bạch Thạch tuy nhiên lại nói: "Hai vị xin đừng nghe xá muội nói bừa, làm gì có thần tiên khoa khảo nào chứ, chỉ rằm tháng giêng năm tới là Trường An tiên phật luận đạo giảng pháp đại hội, khắp các đạo quán động phủ, tự miếu thiền viện toàn quốc những người tu đạo tham phật đều sẽ có thể tham gia, sau cùng sẽ do hoàng thượng khâm định pháp lực tối cao giả (người có pháp lực cao nhất), phong làm quốc sư, vì thế nó còn được gọi là Tiên Phật quốc sư hội."
Sở Dịch kinh ngạc thốt lên: "Nguyên lai là vậy."
Tây Đường thần tiên đạo phật đang hồi cực thịnh, khắp các đạo quan, tự viện, thiền từ lập trong rừng, trên thì hoáng thượng công khanh, dưới có bình dân bách tính, nếu không cầu khẩn tiên đạo, thì cũng trầm mê phật thiền, theo đó tà ma oa đạo cũng khuếch trương phát tán, khắp các thành thị, như thể trăm hoa đua nở, mặc sức kheo sắc. Tiên phật quốc sư hội này chắc chắn sẽ tập hợp các tiên phật lưu phái lớn luận đạo đấu pháp, để đề ra chính thống tối giai pháp đàn.
Sở Dịch tuy là thuộc giới nho sinh, khổ đọc kinh thư thánh hiền, nhưng cũng bị ảnh hưởng thời thế, đối với thần đạo tiên học cũng có chút hứng thú. Biết có thịnh hội thế này, không khỏi nảy sinh hứng thú, nghĩ thầm: "Mùa xuân năm tới, Trường An nhất định náo nhiệt vô cùng."
Bốn người thúc ngựa giương toi, cùng nhau sánh bước.
Tô Anh Anh nháy mắt, vừa nói: "Các người vẫn chưa trả lời ta, nếu lên Trường An thi tiến sĩ, vì sao mà lại trêu tới Khổng Tước lão yêu thế?"
Sở Dịch cười nhẹ nói: "Kể ra là một câu chuyện dài …"
Chàng ta trong lòng vốn đơn thuần, đang chuẩn bị chuyện xảy ra trong hai ngày qua có bao nhiêu kể ra hết, Yến Tiểu Tiên đột nhiên giật cổ áo chàng, cướp lời: "Bọn huynh vốn là tính trú tại Vạn Thọ huyện qua đêm, nào ngờ nửa đêm lại bất ngờ phát sinh cháy lớn, toàn thành đô biến thành một biển lửa. Bọn huynh lại hồ đồ thế nào bỏ trốn lên trên núi, muốn qua đêm trong động huyệt, kết quả lại thấy được Khổng Tước lão yêu ăn sống ba Long Hổ đạo sĩ …"
Yến Tiểu Tiên nói liền không ngơi nghỉ, kể lại kinh tâm động phách, nhưng lại không nhắc tới lời nào về việc hai người bị Lí Đông Hầu hãm hại mà ngộ hiểm, cũng như đề cập tới chuyện cái túi trân bảo.
Sở Dịch trong lòng có chút lạnh giá, âm thầm nghĩ: "Được lắm, cái túi bảo bối này có thể khiến cho Khổng Tước lão yêu như thể hung cuồng, phần nhiều e có điều mờ ám, không đơn thuần chỉ là châu bảo cổ ngoạn, nghĩa đệ đã không để ta nói ra, chắc bởi do cẩn thận. Nhưng sao đệ ta trước hết lại biết Khổng Tước lão yêu tham muốn túi trân bảo này chứ? Không lẽ đệ ấy lại biết được lai lịch của bảo bối này? Tại sao Khổng Tước lão yêu lại nhận biết được nghĩa đệ chứ?"
Nghĩ tới đó, lờ mờ cảm thấy có chút bất an, quyết định khi không có người sẽ hỏi rõ Yến Tiểu Tiên.
Tô Bạch Thạch gật đầu nói: "Nguyên lai là vậy, các Long Hổ đạo sĩ đó đa phần là tới Trường An tham dự Tiên Phật quốc sư hội, không ngờ chưa tới nơi nửa đường đã chết oan bởi miệng của yêu nghiệt."
"Ca, nói không chừng Khổng Tước lão yêu cũng muốn tới Trường An đấy, lừa đoạt lấy chức danh quốc sư." Tô Anh Anh vỗ tay cười trong trẻo nói: "Chắc hẳn thế, Tiên Phật hội này, không rõ sẽ có gọi được bao nhiêu yêu ma tới đây ha? Nếu thế thì thật thú vị! Chúng ta may ra có thể trảm yêu trừ ma, dương danh thiên hạ."
Tô Bạch Thạch nhíu đầu mày, điềm đạm nói: "Tiểu hài tử nói nhảm gì thế? Không sợ người khác nghe tưởng là trò đùa à."
Tô Anh Anh ghét nhất là nghe người khác kêu mình nhỏ tuổi, đặc biệt là ca ca mình, giận dữ nói: "Muội nói nhảm gì chứ? Bổn lai tôn chỉ của Linh Bảo phái chúng ta là trảm yêu trừ ma, hành thiện tích đức mà! Không phải huynh ngày ngày thổi pháp loa, nghĩ sao nhất cử thành danh, trở thành tiên hiệp người người ngưỡng mộ đấy ư?"
Tô Bạch Thạch bị nàng ta trước mặt người lạ nói ra tâm sự của mình, khuôn mặt đỏ lên, vừa xấu hổ vừa buồn bực, cảm thấy vô cùng khốn khổ.
Yến Tiểu Tiên nghe thấy "Linh Bảo phái" ba chữ, thần sắc hơi đổi, cười dài nói: "Nguyên lai các vị đây là tu chân Linh Bảo phái, chả trách lịnh cữu phi kiếm lợi hại như thế."
Tô Anh vô cùng đắc ý, cười nói: "Phải a, cữu cữu ta là một trong Tam đại tán tiên Tử Vi chân nhân Trương Túc, đương nhiên lợi hại rồi. Khổng Tước lão yêu gặp phải bọn ta, cứ tính là hắn gặp xui vậy. Hi hi, khi tới Trường An, chúng ta nói không chừng có thể được ăn thịt khổng tước quay."
Dựa theo đạo môn kinh điển ghi chép lại, tu chân cảnh giới được chia làm cửu trùng, từ cao tới thấp phân biệt là đại la kim tiên, thiên tiên, địa tiên, tán tiên, chân tiên, tiên nhân, chân nhân, linh nhân, tu chân. Trong đó tán tiên là ngưỡng cửa phân giới điểm giữa người và tiên.
Tu chân chính yếu có thể luyện thành đạo gia nguyên anh, đả thông Nê Hoàn cung, có thể đạt được linh thần xuất khiếu, tiêu diêu tam giới, trở thành Tán tiên trường sinh bất tử.
Đương thời Tây Đường đạo môn cộng lại có không quá mười vị Tán tiên, có thể đếm được trên đầu ngón tay.