Tiên Sở

Chương 10: Vũ giá hà do đáo tục gian (2)

Yến Tiểu Tiên "ồ" một tiếng, thở dài nói: "Nguyên lai là Tử Vi chân nhân, cửu ngưỡng cửu ngưỡng. Tại hạ nghe đồn trong Linh Bảo phái Tam đại tán tiên, Tử Hà Linh Xà kiếm của Tử Vi chân nhân là lợi hại nhất, hôm nay được thấy quả danh bất hu truyền, không biết tại sao Thái Ất chân nhân cùng Lãng Ba tiên tử lại không thấy đến vậy?"

Tô Bạch Thạch vừa nghe "Thái Át chân nhân" bốn chữ, sắc mặt đột nhiên hơi đổi, quay người hành lễ, trầm giọng nói: "Sở huynh, Yến huynh, tại hạ có yếu sự bên người, phải lập tức gấp rút tới Trường An, không thể bồi tiếp, giả như may mắn gặp lại ở kinh đô, sẽ cùng hai vị uống rược bàn chuyện."

Sở Dịch chính đang nghe cảm thấy thú vị, thấy chàng ta đột nhiên thần sắc cổ quái mà từ biệt, không khỏi cảm thấy hụt hẫng.

Yến Tiểu Tiên hồi lễ cười nói: "Tô huynh xin cứ tự nhiên."

Tô Anh Anh mặt đầy bất mãn, đang muốn nói lại, bị Tô Bạch Thạch trừng mắt một cái, liền nuốt vô không mở miệng ra, hươ cây roi liễu mạnh mẽ, thúc ngựa phóng tới, nhanh chóng đuổi theo ca ca.

Yến Tiểu Tiên dõi theo đến khi huynh muội hai người khuất bóng nơi xa, khí ấy mới thở phào nhẹ nhõm, cất giọng nói: "Đại ca, đệ biết trong lòng huynh đang có rất nhiều nghi vấn, hiện giờ đệ sẽ nhất nhất trả lời huynh." Dừng lại một tí, đôi mắt huyền diệu đọng lại, nhẹ nhàng nói: "Đại ca, tối trước tại hoang sơn quỷ miếu huynh tình cờ thấy tử y tử nhân, huynh có biết đấy là ai không?"

Sở Dịch thấy lạ hỏi: "Thế hiền đệ có thể biết à?"

Yến Tiểu Tiên đáp: "Nếu như đệ không đoán sai, người ấy nhất định là sư bá của hai huynh muội vừa rồi, Thái Ất chân nhân Lí Chi Nghi."

Sở Dịch thất thanh: "Thế ư? Vậy sao đệ không nói lại với họ?" xem tại Trà Truyện

Yến Tiểu Tiên lắc đầu, cau mày đáp: "Đại ca, chuyện này không chỉ không được nói với họ, mà đối với bất kì ai cũng không thể lộ ra một lời, nếu không chỉ sợ rước lấy họa sát thân!"

Sở Dịch giật mình, thấy nghĩa đệ thần sắc ngưng trọng, ắt không phải nói chơi, trong lòng càng lúc càng thấy bất an, ngập ngừng nghi ngờ hỏi lại: "Sao lại thế?"

Yến Tiểu Tiên thở dài, nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài! Phải từ giới tu chân mà nói." Cuộc bàn luận sau đây nói ra thì dài dòng, tình hình giới tu chân đương thời chỉ đại khái kể ngắn gọn như sau.

Nguyên lai thiên hạ học đạo cầu tiên có rất nhiều hệ phái, nếu phân chia rạch ròi, có thể phân làm lưỡng hệ: thứ nhất, là theo đường lối tu khí, luyện đan, tuần tự tiến dần, tăng cường nguyên thần chi khí bản thân, theo đấy luyện thành thuần chính đạo gia nguyên anh, phi thăng thành tiên, được gọi là "đạo môn".

Tây Đường đạo môn có nhiều phái hệ, ảnh hưởng nhiều nhất là ba đại tông phái "Thượng Thanh phái", "Thiên Sư đạo" và "Linh Bảo phái". Ba phái có đặc điểm riêng, thực hiện mục tiêu bằng những con đường khác nhau.

Thứ hai, là bàng môn tả đạo chi thuật nhanh chóng tăng cường nguyên thần chi khí bản thân, để đạt thành li thể phi thăng mà bất chấp thủ đoạn, theo đó nguyên anh mà tụ họp tà thần ma chất, âm tà bất thuần, gọi là "ma thần".

Học đạo gian truân khốn khổ, không có tuệ căn dẫu có tu luyện đến chết cũng không thành. Nhiều người học đạo khổ ải tu hành, vì mưu cầu trường sinh, mà truy tìm đường tắt, không tiếc từ bỏ chánh đồ sa vào ma đạo, trở thành ma thần yêu loại, vì để có thể đạt được chân nguyên cường mãnh, trường sinh bất tử, nhất định càng đi càng càng xa trên ma đạo, cho tới khi vạn kiếp bất phục.

Từ Tây Đường về sau, phong trào cầu tiên đại thịnh, người tu đạo ma đạo càng lúc càng nhiều, yêu nhân ma loại vì để chống lại đạo môn cùng phật giáo hai phe tiêu diệt, đã dần dần giúp đỡ hòa hợp cùng nhau, bí mật kết phái, tự xưng "Thần môn", người đời thì gọi là "Ma môn".

Đạo ma hai phái tuy có thể đạt thành trường sinh bất lão, nhưng chính tà đường lối khác biệt, trời đất phân biệt, ma đạo tu chân tuy có thể tiến cảnh thần tốc, nhưng khó mà tu thàng đạo môn nguyên anh lại, cuối cùng vô pháp luyện thành chánh quả.

Sở Dịch đối với cầu tiên đắc đạo một nửa cũng không biết, ai có thể nghĩ ra bên trong lại có nhiều sự khác biệt như vậy? Nghe thế tâm trí được mở mang, không nhịn được chen miệng vào hỏi: "Hiền đệ, thế yêu điểu vừa rồi nghĩ rằng chắc là ma môn yêu loại phải không?"

Yến Tiểu Tiên gật đầu đáp: "Không sai. Khổng Tước Lão Tổ là một trong Ma môn thập yêu, nhưng chưa phải là yêu ma hung lệ nhất, nếu so sánh với các Ma môn đại ma đầu khác, hắn vẫn còn kém nhiều lắm." Sau đấy bèn giải thích sơ qua.

Ma môn yêu nhân rất nhiều, phân biệt làm rất nhiều phái hệ, nhưng đại thể có thể phân làm tam đại tông, được gọi là Thiên Tiên tông, Thiên Ma tông cùng Yêu Mị tông ba đại phái hệ.

Thiên Tiên tông có Thiên Tiên môn là nổi danh. Ma môn tu chân loại này phần nhiều là nữ, dùng thải bổ thuật, âm dương đạo đan pháp cùng tà thuật cướp lấy chân nguyên của những tu chân khác, chuyển thàng của mình.

Thiên Ma tông phần nhiều lấy Thiên ma đạo đan pháp, thông thực nhân, thôn khí, hấp đơn cùng yêu thuật cưỡng chiếm nguyên thần khí đan của những tu chân khác, nhanh chóng đẩy mạnh chân nguyên bản thân.

Còn Yêu Mị tông là chỉ riêng về tất cả yêu ma tinh quái tu hành ma đạo.

Thiên địa vạn vật đều có thần, phi cầm tẩu thú, hoa thảo trùng ngư đều có khả năng gặp lúc thời vận, tu luyện thành tiên linh siêu thoát ra ngoài luân hồi. Nhưng những yêu ma tinh quái này mưu cầu đường tắt để thành tiên, thường thường bị nhân loại đánh đồng xếp vào ma đạo. Trong đó hung danh nổi bật nhất là Ma môn thập yêu.

Yến Tiểu Tiên nói tới đây, ngừng một tí rồi tiếp: "Ma môn tuy người đông thế mạnh, nhưng thực ra ai cũng có mục đích riêng, chỉ giống như nắm cát tơi, thậm chí giữa những lúc liên hợp bởi vì lợi ích chung, tạm thời hợp tác, thì lúc nào cũng có khả năng trở mặt, cướp đoạt chân nguyên, vì thế hàng trăm năm qua thủy chung vẫn bị đạo môn áp trụ, không thể thấy được ánh sáng mặt trời."

Sở Dịch trong lòng lòng bùi ngùi, thở dài nói: "Trước đây thường nghe nói yêu tinh hại người, huynh ban đầu chỉ nghĩ là chuyện do người đời đặt ra, không tưởng được thiên hạ không ngờ lại có yêu ma thật. Xem ra đêm trước các tăng lữ huynh thấy tại hoang sơn quả quyết là do yêu quái ra tay. Nói ra, không chừng con hồ li đó đích thị là yêu tinh rồi."

Yến Tiểu Tiên rung nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp trắng xóa, sau đó hiện lên màu đỏ tươi kì dị, thấp giọng nói: "Đại ca, huynh hiện tại đã biết đấy chính là hồ li yêu tinh, có hối tiếc là đã giải cứu nó không?"

Sở Dịch trầm ngâm một lúc, lắc đầu cười khổ nói: "Thượng thiên có đức hiếu sinh, sao huynh có thể thấy chết mà không cứu chứ? Chỉ là nó sau chuyện này, có làm hại tới tính mệnh huynh không, là hoàn toàn phụ thuộc vào nó."

Yến Tiểu Tiên con mắt đỏ lên, thấp giọng nói: "Đại ca, tâm địa huynh tốt quá." Tố thủ run rẩy, từ phía sau lưng ôm chặt lấy chàng ta, lệ thủy từ vành mắt ứa ra lấp loáng.

U hương đăm đắm, xoáy vào trong hơi thở, Sở Dịch trong lòng rung động, trước đấy bởi vì gấp gáp đào mệnh, không suy nghĩ nhiều, bây giờ đồng tuyết mênh mông, hai người cùng cưỡi lừa vò võ đi với nhau, đệ ta nhuyễn ngọc ôn hương ép sát bên mình, Sở Dịch từ đáy lòng không khỏi nổi lên một chút cảm giác kì dị.

Yến Tiểu Tiên trầm mặc một lúc, trong con mắt xinh đẹp lấp loáng bóng dáng một chút thương xót ủ rủ, điềm đạm nói: "Trời cao bất công, mệnh vận trêu người, đại ca, giả sử huynh từ lúc sinh ra không phải là con người, mà là con hồ li đó, lại thêm vào đang toàn lực tu luyện để tự mình thoát ra khỏi ngoài mệnh vận, thì phải có phương pháp gì?"

Sở Dịch run sợ một thoáng, không biết phải đối đáp như thế nào. Mao lư đột nhiên quay đầu lại, kêu to "a hu", như thể tỏ ý tán đồng.

Yến Tiểu Tiên cười nhẹ, thay đổi chủ đề nói: "Đại ca, huynh không phải nói trên lưng tử y nhân có đeo mã não hồ lô cùng túi trân bảo phải không? Như đệ đoán không sai, cái mã não hồ lô ấy được gọi là Càn Khôn Nguyên Cương hồ, là đạo môn nhất đại pháp bảo, cũng là pháp bảo giữ nhà của lão đạo Lí Chí Nghi Linh Bảo phái."

Sở Dịch rét buốt, biết đệ ta đã nói tới chính đề, ngưng thần lắng nghe.

Yến Tiểu Tiên tiếp: "Thái Ất chân nhân Lí Chí Nghi cùng Tử Vi chân nhân Trương Túc, Lăng Ba tiên tử Thương Ca gọi chung là Linh Bảo phái Tam đại tán tiên, nghe đồn đã hơn hai trăm tuổi, có thể phi thiên độn thổ, trường sinh bất tử …"

Sở Dịch thấy lạ hỏi: "Nếu quả tán tiên trường sinh bất tử, sao lại thế nào chết tại quỷ miếu chứ?"

Yến Tiểu Tiên đáp: "Người tu đạo cứ mỗi 70 năm lại có một kì tử kiếp, 490 tuổi thì có kì thiên kiếp đầu tiên, dù cho có là tán tiên cũng không ngoại lệ, như không thể thoát khỏi nạn kiếp, chỉ có thể dựa vào thi giải hoặc binh giải, tiêu trừ tiền nghiệt, nguyên thần đầu thai, chuyển thế trùng tu. Lí chân nhân đa phần là không thể vượt qua, vì thế dựa vào binh giải thoát khiếu."

Sở Dịch hỏi: "Thế yêu … thế vị phương trượng đó là ai vậy? Cũng là đạo môn cao thủ ư?"

Yến Tiểu Tiên mày liễu động, điềm đạm nói: "Đại ca không phải nói bọn họ chết vì tranh giành tam túc hồng ngọc tiểu đỉnh đấy ư? Đệ trước đây có nghe vài đạo trường sư phụ nói qua, ma môn Thái Ất Thiên Đế có một món pháp bảo được gọi là Thái Ất Nguyên Chân đỉnh, theo huynh miêu tả lại có ít nhiều tương tự. Đệ nghĩ, phương trượng đó đa phần chính là Thái Ất Thiên Đế rồi."

Sở Dịch "a" một tiếng, trầm ngâm hỏi: "Nguyên lai là vậy, nhưng Lí chân nhân vì cùng Thái Ất Thiên Đế tử chiến mà binh giải vũ hóa, vậy sao lại không thể nói chuyện này với người khác chứ?"

Yến Tiểu Tiên thở dài đáp: "Lí chân nhân mặc dù trong đạo môn là tán tiên đức cao vọng trọng, nhưng tham niệm rất nặng, sau mỗi lần trảm yêu trừ ma, không nhịn được mà thu lấy pháp bảo của yêu ma làm của mình, ông ta lại có thượng cổ bảo đại (cái túi) gọi là Càn Khôn đại, do tơ của Bắc Hải Băng Tằm cùng tơ của thượng cổ thần thụ Tây Hải Quỹ Cách Tùng trộn lại mà thành, có thể chứa đựng vạn vật, cách tuyệt tam giới, Càn Khôn đại vì thế chứa toàn các đại pháp bảo của ma môn …"

"Là cái túi trân bảo đó sao?" Sở Dịch giật mình tỉnh ngộ, thất thanh kinh hãi kêu lên.

"Đại ca, huynh đoán khôn sai, chính là nó đấy." Yến Tiểu Tiên tới đó liền lòn tay vào lấy túi tơ trắng bạc ra, lông mày động nói: "Lí chân nhân tiêu diệt rất nhiều yêu ma, thu được vô số ma môn pháp bảo, bởi thế rước lấy oán giận ghen ghét của yêu ma, chưa tính đến những đạo môn tu chân khác, có lẽ đối với ông ta cũng có lòng ghen tị, người người trong ma môn hận không thể cắt ông ta làm tám khúc, đoạt lấy chân nguyên, cướp lấy pháp bảo, nói không chừng Thái Ất Thiên Đế cũng bởi vì mà thử tài liều mạng cùng chết với ông ta."

Chàng ta dừng một tí, rồi tiếp tục: "Trước đó bọn Long Hổ đạo sĩ cùng lão yêu là đều khốn khổ truy tìm, cũng là bởi vật này đây, đích thị là Càn Khôn đại có thần lực cách tuyệt với tam giới, vì thế bọn chúng ở trên vùng đất tuyết chỉ có thể tìm thấy các pháp bảo lẻ tẻ nhỏ nhặt."

Sở Dịch tiếp lấy túi tơ, run run không nói, đột nhiên minh bạch hoàn toàn, thở dài hỏi: "Thất phu vô tội, hoài bích kì tội, hiền đệ không sợ ta nhận lấy túi đồ này mà liên lụy, vô cớ mất đi tính mệnh ư?"

Yến Tiểu Tiên thở dài đáp: "Chỉ riêng túi đồ này không nói, thêm vào Càn Khôn Nguyên Cương hồ cùng Thái Ất Nguyên Chân đỉnh là một trong 18 thứ tu chân chí bảo, là bảo vật người người đạo ma tu chân nằm mơ cũng muốn có, nếu có cả hai món pháp bảo này, có thể gia tăng tốc độ tu hành lên rất nhiều, đối với những món bảo vật này, kể cả đạo môn tu chân cũng nảy lòng tham lam không ngay thẳng. Huống hồ bên trong Thái Ất Nguyên Chân đỉnh …"

Nói tới đó, không biết chàng ta nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên dừng lại, cắn môi, nhẹ nhàng nói tiếp: "Đại ca, điều quan trọng nhất, thi hài Lí chân nhân cùng Thái Ất Thiên Đế đã biến mất không thấy, nếu như mọi người biết bảo vật trên người huynh, phần lớn mọi người sẽ viện cớ huynh là do một trong hai người biến thàng, đường hoàng hạ sát huynh, đoạt lấy các bảo vật này. Bởi vậy, dù là đối với đạo môn hay ma môn, huynh tuyệt đối không được nói tới chuyện tối hôm đó."

Sở Dịch nghe thế trong lòng mờ mịt, đột nhiên rét giá, thất thanh hỏi: "Hiền đệ, hỏng rồi! Yêu điểu vừa rồi không phải đã biết Càn Khôn đại trong tay chúng ta sao?"

Yến Tiểu Tiên hai má thoáng đỏ, trong làn thu thoáng qua nét buồn bực oán hận, cau mày ảo não đáp: "Đệ ban đầu là cố ý tỏ vẻ yếu đuối, thừa lúc hắn không phòng bị, giết hắn không kịp trở tay, ai ngờ khi khổng khi không lại hội ngộ Tử Vi chân nhân …" Cắn môi, chua chát không thôi thở dài tiếp: "Bỏ đi, chỉ mong Trương chân nhân không để hắn bỏ trốn, giết hắn một cách sạch sẽ."

Sở Dịch bản tính vốn khoán đạt phóng khoáng, ý niệm sợ hãi chỉ chút đã qua, cười nói: "Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu, con yêu điểu đấy tác nghiệt cũng đã nhiều, tự nhiên sẽ không có kết quả tốt, chúng ta quan phong tễ nguyệt, hà tất quấy rấy người thường? Hiền đệ yên lòng, trời cao nhất định sẽ phù hộ chúng ta bình an vô sự."

Yến Tiểu Tiên miễn cường cười lên, cắn môi trầm ngâm, trong con mắt xinh đẹp thần sắc biến ảo không ngừng.

Hai người nhất thời không nói, cưỡi lừa trong buổi bình minh đi qua cánh đồng tuyết dằng dặc. Sở Dịch đột nhiên "a" một tiếng, vỗ trán kêu lên: "Phải rồi, những dược hoàn tối đó huynh ăn thực ra là gì vậy?"

Yến Tiểu Tiên run lên, "khách khách" cười lên, giọng mềm mại đáp: "Đồ ngốc, không cần phải nói, đương nhiên chính thị là đạo môn Kim đơn thần hoàn rồi, Thái Ất chân nhân tham lam tiếc của, trên người mang theo toàn đồ tốt, chỉ huynh là không biết, nếu không Kì Lân của huynh hôm nay sao có thể bỏ chạy nhanh như thế?"

Mao lư ngẩng đầu kêu to, vô cùng đắc ý.

Hai người nhìn nhau cười to, bụi mù trong lòng sau tràng cười biến mất hơn nửa.

Đột nhiên hà quang phi vũ, kim quang vạn đạo, nhuộm hồng cả một khoảng trời xanh rộng.

Chân trời phía đông, mặt trời đỏ dầng dầng mọc lên, sắc trời sáng rực.

Gió sớm thổi tới, con mắt xinh đẹp của Yến Tiểu Tiên hơi khép, khóe miệng ngậm cười, khăn trắng tung bay, tóc đẹp quét mặt, khuôn mặt trắng mướt sáng lên dưới ánh nắng sớm mai, như nhuộm lên một vừng sáng màu vàng, rực rỡ bắt mắt.

Sở Dịch trong lòng rung động vô cùng, ý đoạt thần diêu.

Chỉ cách nhau gang tấc, u hương trên người Yến Tiểu Tiên cùng gió sớm trong lành mát mẻ, dương quang ấm áp xoáy vào trong hơi thở, khiến chàng cảm thụ được một sự ôn nhu dâng trào, hạnh phúc và vui sướng.

"Đại ca, đã tới Trường An thành." Yến Tiểu Tiên thu ba nhấp nháy, nâng chiếc cằm nhỏ bé xinh đẹp lên, hướng về phía bắc cười dài nói.

Ở chân trời phía bắc, trên cánh đồng tuyết trắng mênh mông, một tòa thành hùng vĩ sừng sững, tường đỏ như đai, kéo dài không dứt. Trên đỉnh thành cao lâu, tinh kì uốn lượn, vù vù tung bay.

Trường An nơi xa.