Tiên Ngạo

Chương 595: Hồng Phát lão tổ

Điểu yêu trên không càng ngày càng ít, không còn bay rợp trời như trước. Diện tích Thụ Yêu bao trùm cũng đã dần dần thu hẹp lại, chỉ còn chừng mười mẫu, chứng tỏ nó đang dần dần đè ép đối thủ. Diện tích này thu nhỏ như vậy, có nghĩa là Thụ Yêu sắp gặt hái chiến thắng.

Bị Thụ Yêu ép bức, Tiên tộc kia cũng dần dần tiến hóa, dường như dần dần y đã tìm lại được ký ức của mình. Trong một ngày một đêm vừa qua, Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được thường xuyên có dao động thiên địa cộng hưởng do thi triển tiên thuật. Đúng vậy, lúc này y không còn chiến đấu dựa theo bản năng như trước mà là sử dụng tiên thuật. Ký ức của y đã dần dần khôi phục trong quá trình chiến đấu.

Bất chợt một đạo tử khí xông thẳng lên trời, hào quang vạn đạo. Tử khí này xông ra khỏi tán Thụ Yêu, sau đó bắt đầu nhanh chóng nghịch chuyển thành trụ sáng màu tím. Trụ sáng này không ngừng điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí bên trong di tích, tốc độ nghịch chuyển của nó càng ngày càng nhanh.

Đột ngột trụ sáng màu tím kia nổ tung, cả di tích không thể chịu nổi lực lượng mạnh mẽ như vậy, bắt đầu nổ tung khắp nơi.

Tiên tộc này đã đến nước cuối, bắt đầu hồi quang phản chiếu. Giữa những tiếng nổ ầm vang kinh thiên động địa, tuy rằng rừng thiết thụ bị vụ nổ vừa rồi vỡ toang một mảng, nhưng vẫn còn ngạo nghễ đứng đó.

Dư Tắc Thành nhìn trận chiến kịch liệt trong rừng thiết thụ, không khỏi bật cười ha hả. Hắn tiếp tục chờ đợi, sau khi hai tên kia lưỡng bại câu thương, mình sẽ làm ngư ông đắc lợi.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang bay bổng với suy nghĩ này, chợt nghe bên tai có một giọng nói vang lên:

- Tiểu ca, cho hỏi một tiếng, nơi đây là địa phương nào?

Vừa nghe thanh âm này lọt vào tai, suýt chút nữa Dư Tắc Thành nhảy dựng. Chẳng lẽ bọ ngựa rình bắt ve sầu, ai ngờ se sẻ đứng hầu sau lưng? Không biết mình là bọ ngựa hay ve nữa...

Dư Tắc Thành vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân đang lơ lửng trên không sau lưng mình. Toàn thân lão nhân toát ra ngân quang, khiến cho thân hình lão như ẩn như hiện. Vóc người lão không cao lớn lắm, thân khoác Tử Hồng Liệt Diễm bào, từ trên xuống dưới có chín ảo ảnh kim long lóng lánh hộ thể, khiến cho diện mạo lão bị ảo ảnh này che khuất không thể nhìn rõ. Nhưng cái đập vào mắt đầu tiên chính là mái tóc của lão đỏ như lửa, bồng bềnh phiêu phất giữa không trung, dài khoảng chừng ba thước, dáng vẻ oai phong lẫm lẫm, ngạo mạn vô cùng.

Nhìn thấy người này, Dư Tắc Thành không cần suy nghĩ gì nhiều, mình tuyệt đối không thể nào chống lại được lão nhân này, đây là người có cùng cấp bậc với lão điên. Hắn vội vàng đứng dậy cung kính đáp:

- Nơi đây là Thanh Khâu giới vừa mới khai phá, thuộc Tam Thiên giới, vốn trước kia là thánh địa của Thanh Khâu tộc.

Lão nhân kia nói:

- Thì ra là vườn hoa sau nhà của Tư Mã lão nhi, tên kia phải chẳng là Tiên tộc vừa thức tỉnh?

Dư Tắc Thành đáp:

- Đúng vậy, y là một trong Bồng Lai Bát Tiên bị thượng cổ Yêu tộc bắt đi trước khi Đại Liên Minh thành lập, đã bị phong ấn vô số vạn năm, gần đây vừa thức tỉnh.

Lão nhân nói:

- Vốn ta không biết ai có thể hấp thu nguyên khí mạnh mẽ như vậy, xa như vậy còn có thể cảm ứng được, thì ra là tên khốn thời thượng cổ này. Y tỉnh lại làm gì chứ, chết đi thì hơn, nơi này là của Nhân tộc chúng ta, không phải là địa bàn của chúng, Tiên tộc đã chết mới là Tiên Nhân tốt nhất.

- Đúng rồi, ngươi là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, vậy ai là sư phụ của ngươi?

Không ngờ người này chỉ liếc mắt nhìn qua đã biết môn phái của mình, lập tức Dư Tắc Thành càng cung kính hơn trước, hồi đáp:

- Ân sư vãn bối là Nam Thiên Chân Quân.

Nghe thấy bốn chữ Nam Thiên Chân Quân, đột nhiên lão nhân mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành:

- Thì ra ngươi là Dư Tắc Thành, biến mất đã năm năm.

Lập tức Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi, vì sao lão lại biết thân phận mình? Lão nhân nói tiếp:

- Thì ra ngươi chạy tới Tam Thiên giới chơi, báo hại sư phụ ngươi vì tìm kiếm ngươi, cố ý phát ra Thiên Địa lệnh. Ta là Hồng Phát lão tổ của Thiên Địa minh, tiểu phong tử, sư phụ ngươi còn là hậu bối của ta, không cần phải sợ.

Dư Tắc Thành kinh ngạc nhìn người này, Hồng Phát lão tổ, tên này nghe vô cùng quen thuộc. Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ ra, vội hỏi:

- Hồng Phát lão tổ, Miêu Sương Ma Tổ ư?

Hồng Phát lão tổ gật gật đầu:

- Năm xưa quả thật có cách xưng hô này.

Miêu Sương Ma Tổ nghe nói năm xưa tu đạo vào thời kỳ cuối của loạn La Hầu, chính là nhân vật cùng thời với Kiếm Lão Nhân. Lão định cư ở Thiên Cẩu nhai trên Hồng Mộc lĩnh, đạo pháp sâu không lường được, một thanh Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao sở trường chém nguyên thần người ta, về đạo pháp, lão sở trường các loại pháp thuật lợi hại như huyễn hóa nguyên thần, đệ nhị hóa thân... Đây nhất định là Thân Ngoại Hóa Thân, nguyên thần chi thể của lão.

Dư Tắc Thành nghe thấy tên này càng thêm kính trọng, chợt nghe Hồng Phát lão tổ nói:

- Sau khi ngươi trở về, hãy nói với sư phụ ngươi rằng ngươi cũng có tư cách gia nhập Thiên Địa minh ta. Yên tâm đi, Thiên Địa minh ta chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là bảo vệ Nhân tộc, tiêu diệt hết thảy bọn ác quỷ ma đầu, yêu tinh. Thiên địa này chính là của Nhân tộc chúng ta, không ai có thể cướp đi cho được.

- Tiểu tử, gặp mặt có phần, ta sẽ thu thân thể Tiên tộc này, cũng coi như không uổng phí công ta bay xa như vậy, Thụ Yêu kia cho ngươi, ngươi thấy thế nào?

Có gì mà không được, dám nói một tiếng không coi chừng chẳng có gì, Dư Tắc Thành không có ý kiến.

Thấy Dư Tắc Thành gật đầu như gà mổ thóc, đột ngột Hồng Phát lão tổ rống to một tiếng, không thấy bất cứ thanh âm nào, nhưng bỗng chốc Dư Tắc Thành cảm giác được bốn phía xuất hiên mười mấy dao động năng lượng hùng mạnh lập tức rời xa nơi này.

Hồng Phát lão tổ nói:

- Tên Tiên tộc này sống lại hấp thu nguyên khí tạo ra dao động lớn như vậy, khiến cho không biết bao nhiêu lão khốn tới đây dòm ngó. Hiện tại ổn rồi, có ta ở đây không ai dám làm gì, đã cút đi cả, ta sẽ thu tiên thể của Tiên tộc kia.

Dư Tắc Thành đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội kêu lên:

- Tiền bối, tổ sư, xin hỏi vãn bối làm thế nào trở lại thế giới Thương Khung?

Hồng Phát lão tổ nghe vậy sửng sốt, hỏi lại:

- Ngươi có đùa ta không vậy, không biết đường về nhà ư?

Dư Tắc Thành gật đầu lia lịa, Hồng Phát lão tổ cười ha hả, điểm ra một cái, lập tức vô số bản đồ tinh không bay vào đầu Dư Tắc Thành. Thì ra khi Dư Tắc Thành đuổi giết Đại Yêu Ma, đám tinh vân toát ra hào quang rực sáng kia chính là địa vực Miêu Sương của thế giới Thương Khung. Không ngờ đường về nhà ngay trước mắt, Dư Tắc Thành kích động vô cùng, hận không thể chắp cánh bay về nhà ngay tức khắc.

Hồng Phát lão tổ nói:

- Được rồi, cũng đã tới lúc, phải kéo lưới thôi. Tiểu tử, sau khi trở về, đừng quên nói với sư phụ ngươi một tiếng.

Hồng Phát lão tổ chợt lóe thân hình, gia nhập vào trận chiến. Lập tức nơi đó bạo phát một đạo kim quang, chiếu rọi phạm vi mấy ngàn dặm di tích một mảng sáng vàng rực rỡ.

Sau đó kim quang hốt nhiên đại thịnh, ức vạn đạo kim quang từ trên không bắn xuống, trông như sao băng, nháy mắt bao phủ phạm vi trăm dặm, bắn ra mưa ánh sáng màu vàng, vạn vật tan rã. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Kim quang này tươi tắn rực rỡ chẳng khác nào ánh sáng của vầng dương, mà nhiệt độ của nó cũng đang gia tăng điên cuồng. Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy mặt nóng miệng khô, râu tóc quăn quéo, hơi thở nóng hổi, toàn thân dường như đang bị nung trong lò. Dưới nhiệt độ cực nóng này, dường như máu óc toàn thân hắn cũng muốn sôi trào.

Đây chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, chỉ trong thoáng chốc hết thảy đã kết thúc. Dư Tắc Thành nhìn lại nơi đó, tất cả đã yên tĩnh lại, trận chiến giữa Tiên tộc và Thụ Yêu và các loại yêu ma đã không còn dấu vết gì nữa, sóng lặng gió êm.

Hồng Phát lão tổ đã xuất hiện trở lại, tay cầm một quả cầu trong suốt như pha lê. Tên Tiên tộc kia bị nhốt trong quả cầu, dốc hết toàn lực giãy dụa, y không muốn mình lại bị nhốt một lần nữa. Nhưng ý chí y dần dần bị đè ép, lại một lần nữa bị phong ấn.

Hồng Phát lão tổ nói:

- Được rồi. Dư Tắc Thành. Thụ Yêu kia đã bị ta tiêu diệt, không thể hại người, ngươi vào đó thu dọn đi thôi. Hãy sớm về nhà, gần đây Hiên Viên kiếm phái các ngươi xảy ra đại sự, nên về càng sớm càng tốt.

Dứt lời, Hồng Phát lão tổ biến mất ngay tại chỗ, quả thật là phong thái của bậc tiền bối, đi vô ảnh đến vô hình.

Dư Tắc Thành nhìn theo Hồng Phát lão tổ biến mất, thoáng động trong lòng, lập tức nhảy vào đống đổ nát còn lại sau đại chiến, tìm kiếm chiến lợi phẩm của mình.

Chiến trường sau đại chiến vô cùng yên tĩnh, Thụ Yêu không còn khí thế ngút trời như trước, mà lúc này đã trở thành một gốc cây khô. Khắp bốn phía toàn là cành lá gãy lìa, nhưng những thứ này đều là bảo vật vô thượng đối với Dư Tắc Thành.

Sau khi Thụ Yêu chết đi, cành của nó chính là Kim Tinh tốt nhất, là nguyên liệu tốt nhất để luyện kiếm luyện khí. Lá cây không cần tế luyện gì nữa, trở thành phi kiếm tốt nhất của mình, trứng điểu yêu trong tổ trên cây có thể ấp nở ra vô số điểu yêu. Trứng trùng trong thân cây có thể ấp ra trùng yêu, ngay cả bùn đất dưới gốc cũng nhờ tích lũy linh lực vạn năm, chính là thần thổ tốt nhất để gieo trồng tiên thảo linh dược. Mà thụ tâm cũng vì tồn tại vô số vạn năm, chắc chắn là Tiên Thiên Linh Bảo, lần này mình phát tài to...