Tiên Ngạo

Chương 588: Di tích tan nát

Người này chính là Liên Y tiên tử, nàng liếc mắt nhìn Dư Tắc Thành một cái nói:

- Nhiên Đăng tiên sinh, nhanh, nhanh đi cứu Văn Quân tiểu thư, rất nhiều thủ hạ của Thiên Chi Tử Bất Phàm công tử đột nhiên tập kích, quá đột nhiên một bộ phận tu sĩ làm phản. Hải Kính Chân Nhân bị Đại Ngu cẩu tặc ám sát, Bàn Sơn tiên sinh bị Càn Khôn cẩu tặc phong ấn, Văn Quân tiểu thư bị Cửu Vĩ Yêu Hồ ám toán, cho nên chúng ta trốn tới nơi này, đa tạ ơn cứu mạng của Nhiên Đăng tiên sinh.

Cửu Vĩ Yêu Hồ vốn chính là con mà Bất Phàm công tử mua năm đó, đi mượn gì chứ, nói thật dễ nghe, chính là Bán Điên tiên sinh đi mật báo, tiện thể lừa đi tinh thuyền của Trác Văn Quân, cắt đứt đường đào tẩu của nàng.

Trác Văn Quân này vẫn còn non nớt. Cửu Vĩ Yêu Hồ sau khi bị mình hấp huyết, ngoại thể quá đáng yêu nàng vẫn một mực ôm lấy, luyến tiếc không buông, kết quả tốt rồi, đó hoàn toàn là một nước cờ của đối phương ám toán nàng.

Hải Kính không ngờ đã chết, mặc dù người này không thích mình, thế nhưng ở chung nhiều ngày, người này cũng không tồi, đáng tiếc người đứng đầu một giới, công pháp của Thủy Kính tông là thế thân vô số vẫn bị người đánh chết, nhất định là bị ám sát mà chết, không biết đã tính kế hắn bao lâu.

Đúng lúc này, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ được cứu nhìn Dư Tắc Thành, đột nhiên nói:

- Ngươi, ngươi là Quang Thần đại nhân, truyền thuyết Quang Thần du hí nhân gian, chém giết chư tà, xuất thủ quang mang vạn đạo, không ai có thể địch lại...

Người này thoáng cái quỳ xuống lễ bái không ngừng, nhất thời những người khác được Dư Tắc Thành cứu đều noi theo, Liên Y tiên tử mơ hồ biết vấn đề trong đó, thế nhưng nàng hiện tại sẽ không nói, vừa hay mượn uy của Quang Thần sống rời khỏi nơi này mới là chính đạo.

Dư Tắc Thành vừa muốn nói gì, vẻ mặt biến đổi, hô:

- Mọi người chạy mau, tầng thứ tám của di tích sắp nổ rồi, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này.

Lúc này mọi người mới chú ý tới cửa vào tầng thứ tám của di tích, nước ao bích lục kia phát ra vô số hồng quang, hoàn toàn là dấu hiệu của không gian nổ mạnh, tất cả mọi người lao về phía cửa ra của di tích

Dư Tắc Thành là người đầu tiên lao ra, đi tới tầng thứ sáu biển rộng cuồn cuộn, trên biển rộng nơi đây ngoại trừ hài cốt của vô số đội thuyền còn có hơn mười thuyền biển của đối phương tập kết ở đây, bọn họ đang điều chỉnh binh lực chuẩn bị cường công.

Mấy người Dư Tắc Thành xuất hiện những người này chính là cả kinh, chuẩn bị tác chiến, thế nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện không có người đáp lại bọn họ, tất cả mọi người đều điên cuồng bay về phía cửa ra, cho dù có người bị vòng xoáy hút vào biển rộng cũng không có ngươi đi quản hắn, tất cả đều một mực lao về phía trước.

Kẻ ngu cũng biết đã có chuyện, lúc này không biết ai hô:

- Di tích sắp nổ rồi, chạy mau đi

Hơn nữa hồng quang kia không ngờ lan tràn đến cửa vào tầng sáu của di tích, dần dần tiến vào trong biển rộng này, còn đánh gì nữa, mọi người gào thét tất cả cùng chạy, chỉ lưu lại sáu bảy thống lĩnh, bọn họ còn đang hô lớn:

- Không được rút lui, đây là quỷ kế.

Thế nhưng không ai đáp lại bọn họ, hồng quang kia chậm rãi thẩm thấu đi tới, tiến vào biển vô tận này, nhìn hồng quang này bọn họ toàn bộ biến sắc, lần này đến lượt bọn họ chạy trối chết rồi, chạy phải nhanh hơn bất cứ ai

Lúc này cũng không phân địch ta, người của hai bên ở cùng một chỗ, xem ai tu vi cao, ai chạy nhanh. Dư Tắc Thành thân ở vị trí thứ nhất, trong nháy mắt truyền tống đến tầng thứ năm của di tích...

Tầng thứ năm vùng đất yên nghỉ ngàn thu, tầng thứ tư thiết thụ sâm lâm, rất nhanh đi qua, tầng thứ ba, tầng thứ hai, tầng thứ nhất, người chạy trốn càng tụ càng nhiều, càng lúc càng nhanh, tất cả liều mạng, không đến một khắc đồng hồ Dư Tắc Thành đã từ trong tầng thứ tám của di tích lao đến phía trên thế giới này, lao đến trong cung điện nơi tiến vào di tích.

Nhóm tu sĩ chạy ra này nhân số quá nhiều, đã phân không rõ địch ta, nhất thời tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa không ngừng có người đục nước béo cò cao giọng hét:

- Sắp nổ rồi, sắp nổ rồi, di tích sắp nổ rồi.

Trong tiếng hét này mọi người mù quáng theo, càng truyền càng loạn, tiếng người ồn ào, thậm chí có người trực tiếp lấy tinh thuyền ra lên thuyền bỏ chạy, toàn bộ đại lục hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

Dư Tắc Thành sau khi bay ra ngoài, lập tức hóa thành Ngũ Hành Thiên Quỷ ẩn trốn đi, ở trong cảm ứng của Kiếm Ngã Thuật lập tức phát hiện hai bên giằng co, ở trung tâm đại điện, Trác Văn Quân bị khóa trên một ngọc trụ, bị khóa thành tạo hình kỳ dị, Tóc nàng xõa dài trước người, một bên đùi trắng nõn hoàn toàn lộ ra, phơi bày một tư thế hết sức mê hồn, có nét đẹp khó tả bằng lời, làm cho người nhìn có dục vọng phạm tội.

Đối diện Trác Văn Quân có một bạch y công tử, người này tướng mạo xuất chúng, phong độ ung dung, thế nhưng trên người mang theo ba phần tà khí, từ xa cảm ứng một chút đã lập tức có một cỗ khí bạo ngược đập thẳng tới mặt, không cần nhìn cũng biết người này chính là Bất Phàm công tử. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện

Cửu Vĩ Yêu Hồ kia nhu thuận cuộn tròn nằm dưới chân hắn giống như một con chó, hắn đang vẽ tranh, bức tranh chính là Trác Văn Quân bị khóa ở nơi này, hắn vừa vẽ tranh vừa hát, không biết hát cái gì, có vẻ cực kỳ say mê.

Tràng diện hỗn loạn này hắn không thèm để ý giống như không nhìn thấy, vẫn ở nơi này vừa tỉ mỉ vẽ tranh vừa hát, du dương tự đắc.

Bàn Sơn tiên sinh bị nhốt ở trong một không gian thủy tinh. Càn Không tiên sinh ở bên cạnh đang không ngừng điều khiển không gian này phòng ngừa hắn phá tan phong ấn của mình. Còn có hơn hai trăm Kim Đan Chân Nhân, hơn một ngàn tu sĩ Trúc Cơ đều là thủ hạ của Trác Văn Quân, toàn bộ bị bắt làm tù binh, có người bị thương, có người trúng độc, bị phù lục kỳ dị khóa lại cấm chế tu vi, ủ rũ ngồi thành một đám.

Hỗn loạn bên ngoài càng ngày càng nghiêm trọng, bốn người đứng phía sau Bất Phàm công tử có hai người động thân đi ra bên ngoài bắt đầu muốn xử lý hỗn loạn, đúng lúc này một tiếng nổ vang, giống như có vô số vụ nổ nhưng lại không có tiếng nổ, vô số chấn động truyền đến, đại lục này cũng chấn động theo đó.

Cuối cùng tầng thứ tám của di tích đã nổ tung, di tích ở dị không gian nổ tung, nát bấy, lập tức chấn động của vụ nổ tập kích đến tầng thứ bảy, toàn bộ Thanh Khâu thánh địa lập tức hóa thành cặn của mảnh vụn.

ở trên đại lục này lập tức truyền đến chấn động mạnh. Thanh Khâu thánh địa mất đi bảo vệ của dị không gian lập tức hiện hình ở thế giới này, không trung lập tức xuất hiện vô số đất đá gạch ngói vỡ, tường đổ hoang tàn, đổ nát thê lương, ầm ầm trống rỗng xuất hiện rơi đến trên mặt đất này. Những thứ này đều là phế tích phế liệu của di tích sau khi Thanh Khâu thánh địa chấn động thời không rơi xuống.

Không gian chấn động này khác với không gian chấn động của túi trữ vật, pháp bảo trữ vật, phạm vi cực lớn. chấn động hỗn loạn, hình thành rất nhiều lỗ thủng, cho nên phế vật sau khi sản sinh chấn động đều là bộ dáng tro bụi này, rất nhiều chỉ là tổn hại mà thôi.

Nổ di tích này kéo dài đến tầng thứ sáu, thế giới biển rộng cuồn cuộn kia tan vỡ, lập tức trên đại lục này giống như đã mở ra vô số lỗ hổng, dòng nước cực lớn chảy ra, đáng tiếc tất cả sinh vật biển trong biển vô tận toàn bộ nát bấy ở trong không gian chấn động này, chỉ còn lại nước biển của biển rộng vô tận này.

Sau đó chính là tầng thứ năm, vô số mảnh nhỏ của đóa hoa lại thêm bùn đất cát đá xuất hiện ở trong không trung rơi xuống giống như nước mưa, ở trong nước đã thêm vô số tàn hoa toái diệp.

Sau đó là mảnh vỡ của đá xanh, cẩm thạch, bạch ngọc bay tán loạn, thế nhưng lại không có mảnh vỡ của thiết thụ, xem ra tầng thứ tư thiết thụ sâm lâm không ngờ vượt qua được lần hạo kiếp này may mắn bảo tồn lại. Đây nhất định là lão Thụ Yêu vô số vạn năm kia làm ra, nó nếu thân không ở thế giới tàn khuyết không đầy đủ chịu hạn chế của thiên địa, nhất định có thể đạt tới cảnh giới Thiên Yêu.

ở trong hỗn loạn này Dư Tắc Thành cũng không nhàn rỗi, hắn phi thân tới chỗ đám tù binh, giải khai đám phù lục phong ấn của bọn họ, trúng độc cho giải độc, thụ thương thì chữa thương, đánh vỡ gông xiềng của bọn họ.

Trong quá trình cứu trị này trên người Dư Tắc Thành xuất hiện vô số quang mang giống như thiên thần hạ giới, hai lần chiến đấu trước bị người ta cho là Quang Thần vân du đến đây đã dẫn phát hứng thú của Dư Tắc Thành, hắn quyết định mình ngụy trang thành Quang Thần, từ hôm nay trở đi mình chính là Quang Thần Tông chủ tối cao của Quang Thần tông.

Lại nói điều này rất buồn cười, đây quả thực chính là ý nghĩ kỳ lạ, mặc dù Quang Thần đã ba ngàn năm chưa xuất hiện, tu sĩ của Tam Thiên giới ngược lại vẫn lừa bịp, thế nhưng phần lớn trưởng lão, Thiên Chi Tử của Quang Thần tông lại hoàn toàn lừa gạt.

Dư Tắc Thành cũng không muốn lừa gạt bọn họ, tìm kiếm đường về nhà, hắn đã mất đi tính nhẫn nại, cho nên hắn quyết định giả mạo Quang Thần, những trưởng lão, Thiên Chi Tử không thừa nhận mình là Quang Thần vậy giết chết hết thảy, giết đến khi bọn họ đều thừa nhận mới thôi.

Thế giới này là tàn khuyết không đầy đủ, cho dù tu sĩ Nguyên Anh và Phản Hư Chân Nhất của thế giới khác tới nơi này tu vi cũng bị hạn chế, tu vi đều sẽ bị hạn chế đến Kim Đan Chân Nhân, chẳng qua nguyên khí của bọn họ khống chế nhiều hơn một chút mà thôi, điều này đã đủ rồi, kiếm thuật đại thành, nắm giữ Thiên Đạo, yêu văn tới tay, Dư Tắc Thành tu luyện mấy năm tĩnh cực sinh động, quyết định đại khai sát giới, chơi đùa cho thỏa chí một phen.