Dư Tắc Thành nhìn thần lôi này, vươn tay thôi phát đạo Thần Dương của mình. Nhất thời một cột ánh sáng nóng cháy chói mắt cực lớn xuyên qua thiên địa dâng lên, trong cột sáng vạn vật đều bị tinh lọc hóa thành bạch quang thuần túy nhất, khi cột sáng lan đến cấm địa phù lục lập tức phân giải không tiếng động biến mất ở trong thiên địa này.
Cột sáng hủy thiên diệt địa này đối kháng với lôi quang kia, quang và lôi phát sinh đối kháng kịch liệt, từng tầng tia sáng hủy diệt và lôi quang màu tím bắn ra bốn phía, tất cả mọi thứ bị tia sáng và lôi quang này bắn phải lập tức hóa khí, tầng thứ tám của di tích bị phá hủy hoàn toàn, tất cả phù lục cấm chế toàn bộ bị phá hủy trong trận chiến đấu này.
Cột sáng của Dư Tắc Thành đè ép từng chút một về phía đối phương, thắng lợi ở ngay trước mắt, kỳ thực Dư Tắc Thành chính là đang thí nghiệm đạo Thần Dương của mình, lấy cứng đối cứng, vẫn chưa sử dụng kiếm pháp gì. Bằng không Kiếm Quang Ngục vừa ra dẫn phát xung đột âm dương của đối phương, đã sớm kết thúc chiến đấu.
Lần thí nghiệm này quả nhiên có thu hoạch. Dư Tắc Thành đã phát hiện khuyết điểm của đạo Thần Dương, ánh sáng của mặt trời mới mọc rất hùng mạnh, thế nhưng mặt trời rất nhanh sẽ lên cao, ánh sáng này mãnh liệt không gì sánh được thế nhưng không thể ham chiến, một lúc sau lực Thiên Đạo đó sẽ chậm rãi suy kiệt.
Dư Tắc Thành thở phào một hơi, đột nhiên phía sau lưng chợt lóe, chữ Sát xuất hiện, đạo Sát Ma, hai mắt đỏ lên, cột sáng kia lập tức bạo phát.
Lực Sát Ma nổ lớn bạo phát dung hợp vào trong đạo Thần Dương, như nước đổ vào dầu sôi, như ngọn lửa gặp gió, lập tức cột sáng kia bộc phát biến lớn, cột sáng màu trắng cực lớn tràn ngập di tích. Cột sáng màu trắng kia to chừng vài trượng, hào quang màu trắng toát ra giữa không gian âm u trong mật thất, khí thế cuồn cuộn dâng trảo. Khí thế của nó bàng bạc mênh mông, tới nỗi vạn vật dưới lực lượng này chỉ là loài trùng kiến.
Cột sáng màu trắng bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt cột sáng cực lớn đã hấp thu tất cả linh khí trong di tích, ép nén hào quang tử điện kia nhỏ đi từng thước một, cuối cùng hoàn toàn biến thành một hộ thuẫn yếu ớt bảo hộ hai người đối diện.
Nhìn tử lôi thần điện này Dư Tắc Thành thực sự là không nỡ, thật muốn đem nó hấp thu lĩnh ngộ, Trung Hưng tổ sư chính là có ba mươi sáu đạo lực Thiên Đạo, mình mới có bốn mà thôi.
Thế nhưng điều này không có khả năng, mình có thể hấp thu lực Tinh Thần, lực Sát Ma là bởi vì mình có Tâm Ma Tàn Ảnh có thế lĩnh hội, lĩnh hội đạo Thần Dương là bởi vì biến dị dị hóa của Tử Phủ Kim Đan. Nhưng tử điện này hoàn toàn xa lạ đối với mình, chỉ có thể nhìn không thể sờ, hoàn toàn không có khả năng lĩnh hội, trừ phi mình có thể luyện hóa thượng cổ yêu văn đại biểu tử điện này đến trình độ lô hỏa thuần thanh, vậy mới có khả năng ngộ ra ảo nghĩa của lôi này.
Nếu vô duyên vậy hủy diệt đi, Dư Tắc Thành đang muốn tăng lực, Cửu Lôi kia hét lớn:
- Sư huynh, đi, đi đi, thay ta báo thù, Âm Dương hợp Thể.
Bán Điên tiên sinh dường như không đành lòng, thế nhưng cắn răng một cái, đột nhiên hai người biến đổi, Bán Điên tiên sinh không ngờ chuyển hóa lôi điện cực dương trên người mình cho Cửu Lôi tôn giả. Lập tức Cửu Lôi tôn giả một thân âm dương, chính phụ tương hợp, ở trên người hắn hình thành lực lôi điện cực lớn, lực lôi điện này quá hùng mạnh, lực lượng vốn cần phải có hai người gánh chịu toàn bộ tập trung trên người một người, trong nháy mắt cắn trả.
Cửu Lôi tôn giả ở dưới sự công kích của lôi điện này ngay cả một câu cũng không kịp kêu, trong nháy mắt đã bị lôi điện này luyện thành khói xanh, hình thần câu diệt, hoàn toàn tử vong.
Thế nhưng cái chết của hắn cũng không phải không có ý nghĩa, trong nháy mắt khi hắn chết lôi điện này bùng nổ siêu cấp, lập tức phân giải kiếm quang của Dư Tắc Thành đánh tan hơn một nửa.
Mà Bán Điên tiên sinh trong nháy mắt giải phóng tâm tình, thà chết còn hơn sống trộm. Hơn nữa ở dưới tác dụng của lôi điện này, hắn nhanh như thiểm điện vọt về phía Dư Tắc Thành.
Hắn luyện chính là chiến thể, cơ nhục vô địch, mặc dù cũng có thể công kích từ xa, thế nhưng khoảng cách giữa hắn và địch nhân càng gần thì lực sát thương càng cao.
Hai tay của hắn một bên là lực Hậu Thổ vô tận tụ hợp vô số hình của núi non, một bên là lực lôi điện lóng lánh, phát ra tiếng kêu giống như của mấy ngàn con chim, đây chính là tuyệt học Vạn Sơn Dẫn Lôi Chưởng của hắn. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Trong nháy mắt khi Cửu Lôi tôn giả tiêu tán hắn mượn sự trợ giúp của lôi điện thoáng cái vọt tới trước người Dư Tắc Thành, hiện tại khoảng cách chỉ còn một trượng hai chưởng đánh ra muốn lấy mạng già của Dư Tắc Thành.
Trong mắt của Bán Điên tiên sinh hận ý vô hạn, kỳ thực hiện tại hắn đã có thể xuất chưởng rồi, thế nhưng hắn muốn chưởng này đánh lên người Dư Tắc Thành, muốn dùng tay của mình, tự mình xé hắn thành mảnh nhỏ, như vậy mới giải được mối hận trong lòng.
Ngay trong nháy mắt này, một bóng người cực lớn xuất hiện ở giữa Dư Tắc Thành và hắn, bóng người đó đột nhiên phát động oanh kích về phía Bán Điên tiên sinh.
Bán Điên tiên sinh rất tự tin đối với luyện thể thuật của mình, lực Hậu Thổ mang đến cho hắn thân thể mạnh mẽ, lực lôi điện mang đến cho hắn nhanh nhẹn vô tận. Hắn không chút lùi bước, một kích phải đánh nát đối phương.
- Con rối ư?
Bán Điên tiên sinh lao qua con rối này, Dư Tắc Thành ở ngay trước mắt, giết hắn, ta muốn giết hắn. Hắn đang cười, hắn cười cái gì, trong dáng tươi cười của hắn làm sao lại còn có cảm giác thương hại và đáng tiếc chứ?
Bán Điên tiên sinh lao qua con rối, Tam Muội Chân Hỏa kia đốt tới trên người hắn, luyện thể tiên thuật của Nguyên Anh kỳ nếu luyện thân thể thành thánh có thể khả dĩ chống cự Tam Muội Chân Hỏa này, thế nhưng Bán Điên tiên sinh chỉ có Kim Đan kỳ lại không được, Tam Muội Chân Hỏa xâm nhập cơ thể, trong nháy mắt đã bị đốt thành tro.
Cặp cự chưởng kia ở một khắc cuối cùng này, lực lôi điện, lực Hậu Thổ toàn bộ tiêu tán, sau đó là da thịt, cuối cùng chỉ còn lại hai xương cánh tay, chúng tiếp tục hướng về phía trước cuối cùng đánh lên người Dư Tắc Thành, thế nhưng lập tức lại hóa thành tro bụi. Bán Điên tiên sinh ở dưới Tam Muội Chân Hỏa hình thần câu diệt.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua, hai đại cường địch toàn bộ đánh chết, đoạt được Cực Quang Thanh Tật Lôi và Vạn Tinh Hỏa Kiếp Lôi, những cái khác không đoạt được gì toàn bộ hóa thành tro bụi. Dư Tắc Thành chỉ một cái, Hỏa cự nhân kia trở về trong Thiên Đăng.
Thế nhưng hiện tại đã không có thời gian tự hỏi nhiều như vậy, tầng thứ tám của di tích này phát sinh chấn động mãnh liệt bất quy tắc, chiến đấu vừa rồi đã phá hư toàn bộ cấm chế nơi này, nơi này sắp sửa tan vỡ rồi, nhất định phải rời đi.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên lao ra phía ngoài, trong nháy mắt lao ra khỏi di tích này, thời không truyền tống vọt tới trong thánh địa của bộ tộc Thanh Khâu.
Lao qua ao nước kia, xung quanh tiếng giết rung trời, khắp nơi đều đang chiến đấu, hỏa diễm, hàn băng, phù lục, lôi điện, khắp nơi đều là chiến hỏa.
Dư Tắc Thành vừa mới xuất hiện đã có hai người phát ra vẫn thạch giống như núi nhỏ đập về phía hắn. Xem ra thủ hạ của Bất Phàm công từ này đã giết đến nơi này, bên Trác Văn Quân đã hoàn toàn đại bại rồi.
Nơi này không có uy áp của cấm chế, kiếm quang của Dư Tắc Thành khẽ động, quang mang nổi lên bốn phía, một đạo quang mang lao lên xuyên qua khe giữa hai vẫn thạch như hai tòa núi nhỏ này đến bên cạnh hai người cuốn một cái, lập tức chặt ngang hai người bọn họ, chém ra mưa máu, vẫn thạch cực lớn kia mất đi pháp lực chỉ trì lập tức lệch khỏi phương hướng rơi xuống bên cạnh, đập một chỗ cung điện thành bụi phấn.
Dư Tắc Thành bay lượn ở trên không, liếc mắt nhìn lại, hiện tại thủ hạ của Trác Văn Quân bị rơi vào hoàn cảnh vô cùng xấu, bị đối phương áp chế không có lực hoàn thủ.
Dư Tắc Thành vung tay lên, Xạ Nhan kiếm bạo phát, lập tức ở trong tay hắn phát ra trăm đạo kim quang, quang mang này giống như kim xà xuyên phá không trung, trong nháy mắt toàn bộ thánh địa Thanh Khâu bạo phát trăm đóa hoa máu, hơn trăm tu sĩ đang chiến đấu bị một kiếm này đánh chết tại chỗ.
Quang mang này nhanh như thiểm điện, hơn nữa giống như rắn bơi, có thể ở trong không trung trong nháy mắt biến đổi quỹ đạo chuyển hướng, có phi kiếm bạo liệt hóa thành lực sát thương cực lớn, lại là một kích vô cùng đột nhiên thuộc về đánh lén, cho dù là Kim Đan Chân Nhân cũng không đỡ được một kiếm này.
Kỳ thực cho dù ngăn chặn cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì kiếm thứ hai, kiếm thứ ba theo nhau mà đến, liên tục oanh kích không chút gián đoạn, thời gian để ngươi thi triển pháp thuật khu sử pháp bảo cũng không có, chỉ có thể ngạnh kháng, trong nháy mắt bầu trời đều là loại quang mang này.
Lúc này Dư Tắc Thành tận lực ẩn giấu kiếm hình, đem kiếm quang phát dương quang đại, hoàn toàn chính là trận trận tia sáng, một Kim Đan Chân Nhân cuối cùng đỡ được tám kiếm, vẫn bị Dư Tắc Thành phá vỡ bản mạng pháp bảo, đánh chết tại chỗ.
Khói bụi tán đi, chỉ thấy trong tràng ngoại trừ đồng bạn tất cả người xâm lấn bị đánh chết, chỉ có ba bốn người xâm lấn vừa mới truyền tống tới thấy tình huống như vậy lập tức chạy trở về.
Tất cả mọi người nơi này đều khiếp sợ, không ai nghĩ đến Nhiên Đăng ngây ngốc không ngờ hùng mạnh như vậy. Lúc này một nữ tử đứng dây, chính là nàng chỉ huy chiến đấu ngăn cơn sóng dữ, nếu không những tu sĩ còn lại này đều bị đánh chết rồi.