Lần trước ở Hoa Đô, Dư Tắc Thành đã thuê một tên đệ tử Đạo tông tiến hành hãm hại Đoạn Tụ tông, nhưng sau đó không cần, bởi vì Phá Bại Chân Quân thật sự ở Đoạn Tụ tông. Tên đệ tử Đạo tông kia sau đó có hoàn thành nhiệm vụ hay không cũng không biết.
Vì chuyện này, Dư Tắc Thành cũng không ghét bỏ gì đệ tử Đạo tông, hắn bèn liếc nhìn thiếu nữ kia một cái, thiếu nữ lại cầu xin:
- Van huynh xin huynh hãy thả ta đi, ta không dám làm như vậy nữa, van huynh. Đại ca...
Nhìn ánh mắt vô tội ngây thơ như vậy. Dư Tắc Thành đành nói:
- Đi đi, lần sau đừng đắc tội với ta, bằng không, ta chặt hai tay nàng...
Dứt lời Dư Tắc Thành bèn thả nàng ra, tiếp tục đi tới.
Tuy rằng thả đi, nhưng Kiếm Ngã thuật Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục cảm ứng theo dõi, là một thói quen của hắn.
Sau khi thiếu nữ được Dư Tắc Thành thả đi, lập tức chạy trốn, bước chạy loạng choạng trông rất đáng thương, Dư Tắc Thành khẽ gật gật đầu, tương lai thiếu nữ này ắt sẽ là một mỹ nữ.
Thiếu nữ này chạy vào một sân viện, lập tức ở đó xuất hiện vài người tiếp ứng. Những người này đều là đệ tử Đạo tông ở vùng này, có người giả dạng làm thương nhân, có kẻ giả dạng làm khách qua đường.
Thiếu nữ lắc lắc đầu, lập tức thân thể kêu lên răng rắc, cao thêm một thước, thân hình hơi bành trướng, xương cốt nở to, nháy mắt từ thiếu nữ biến thành một thiếu niên.
Y nói:
- Tên này không dễ chọc, túi trữ vật trên người hắn đều là giả, không phải là nơi trữ vật chân chính, xem ra ắt có không gian phụ thuộc. Ta không thể động tới hắn, các vị tìm người khác đi thôi.
Thanh âm y Ồm Ồm, hoàn toàn không phải là thiếu nữ, chỉ ngụy trang mà thôi. Nam nhân giả làm thiếu nữ tiến hành trộm cắp, cho dù thất bại bị người bắt được, chỉ cần giả vờ ra vẻ đáng thương một chút, so ra vẫn may mắn hơn nhiều khi bị bắt dưới bộ dạng nam nhân. Nếu có người đối xử bất lợi, còn có thể kêu cứu trả đũa.
Dư Tắc Thành suýt chút nữa phun khói hai tai, không ngờ y lại là nam nhân mình đã bị lừa.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra là tới đó thịt hết bọn họ nhưng nghĩ lại đành bỏ qua. Bọn họ cũng không dễ động, nếu vì việc nhỏ như vậy đã giết người, chẳng phải mình trở thành một tên ác bá? Hoàn toàn không đáng, xem ra công phu tên này cũng không cao lắm, nếu không chắc chắn sẽ không cần giả làm thiếu nữ gạt người.
Trải qua chuyện này. Dư Tắc Thành không còn hứng thú dạo chơi phường thị, bèn tìm một tửu điếm tiến vào, gọi vài món nhắm rượu, chờ thời gian trôi qua. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Rượu và thức ăn trong tửu điếm toàn là vật phẩm tràn đầy linh lực, có món gia tăng tu vi, có món gia tăng thể chất, hơn nữa hương vị thơm ngon. Dư Tắc Thành cẩn thận thưởng thức, xem ra vào đây không uổng chút nào.
Những người tới đây uống rượu tán gẫu toàn là người tu tiên, chủ đề thảo luận toàn là về đại hội thưởng hoa ở Liễu châu. Xem ra những người này vì tham gia đại hội cho nên mới tụ tập vào đây, bọn họ bàn tán râm ran, chuyện gì cũng có.
- Mấy năm nay không biết Liễu châu làm sao nữa, vật cát tường xuất hiện rất nhiều. Nghe nói ngoại trừ hai nơi xuất hiện hai viên thần đan, nghe nói còn có vài nơi gốc liễu nẩy mầm trở lại, gỗ cổ đàn nở hoa, cành khô sống lại, quả thật thần kỳ.
- Chuyện đó chưa có gì là lạ, mười năm qua số hài tử có Linh Căn sinh, ra ở Liễu châu gia tăng đáng kể, những hài tử có Thuần Linh Căn đặc biệt đâu đâu cũng thấy. Chỉ cần ra đường là có thể gặp vô số hài tử có Linh Căn, ba thượng môn ở Liễu châu thu được rất nhiều đệ tử tinh anh, quả thật vô cùng hưng thịnh.
- Đúng vậy, đúng vậy, đừng nói Liễu châu, ngay cả Uyên Hải gần đó cũng đã thay đổi. Nơi đó cá rất lớn, Hải tộc rất dễ thành tinh, nghe nói nhờ đó Uyên Hải lại có thêm một Sa Hoàng.
- Chuyện này ta cũng đã nghe qua, lại còn...
Những người này thảo luận, Dư Tắc Thành nghe hết không bỏ sót lời nào, càng nghe càng cau mày. Biến hóa ở Liễu châu giống như biến hóa ở nơi nào đó rất quen thuộc...
Dư Tắc Thành cố gắng suy nghĩ, bất chợt sực nhớ năm xưa vào Đại Hội Thăng Tiên, quê nhà Cổn châu của mình không phải cũng là như vậy ư? Càn Ma Linh Tôn giáo cắt đứt địa mạch, làm cho địa khí lưu động không thông, phát sinh ung nhọt tiết nguyên khí ra ngoài, từ đó số đệ tử có Linh Căn càng ngày càng gia tăng, bản thân mình cũng là kết quả của chuyện ấy.
Sau mình hủy diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, khơi thông địa mạch, nhưng hàng chục năm sau đệ tử có Linh Căn vô cùng ít ỏi. Đệ đệ Dư Tắc Công của mình sinh ra rất nhiều con nhưng không có đứa nào có Linh Căn.
Chẳng lẽ ở Liễu châu cũng có người đang làm chuyện này, cắt đứt địa mạch, tạo ra ung nhọt để mình có thể nhanh chóng thăng tiến, Kim Đan hóa Nguyên Anh. Còn sự sống chết của những người khác, bọn chúng không cần lo tới?
Không có khả năng, nếu là như vậy, Liễu châu này vô cùng nguy hiểm. Cũng có khả năng vì nguy cơ này hình thành quá chậm, những thượng môn ở đó không biết nội tình, nguyên khí tiết ra ngoài dần dần tăng lên, cho nên những loại thần đan trước nay không thể luyện chế thành công mới có thể thành công?
Trong lúc Dư Tắc Thành đang phỏng đoán, những khách nhân bên kia đã chuyển đề tài từ chuyện lạ ở Liễu châu tới hải tặc trong Uyên Hải.
Hải tặc ư? Dư Tắc Thành thầm cười, người tu tiên cũng có hải tặc nữa sao? Hắn hoàn toàn không để ý tới hải tặc gì đó, cứ tà tà uống rượu, nhấm nháp thức ăn.
Đúng lúc này, một công tử bước vào, có vài tên người hầu theo sau. Sau khi tiến vào tửu điếm, lập tức có người cất tiếng chào hỏi y, xem ra là vị công tử của thế gia tu tiên nào đó ở vùng này xuất ngoại vân du.
Dư Tắc Thành cười thầm trong lòng, tên khốn này vừa mới giả trang thiếu nữ gạt mình, những người vừa cất tiếng chào hỏi y chính là thủ hạ của y khi nãy. Bọn người này lại giả thần giả quỷ, muốn giở trò tiếp tục lừa gạt mình.
Dư Tắc Thành nhìn vào đôi tay đối phương, thầm nhủ: "Cơ hội tới rồi, vốn ta chỉ nói vậy nhưng ngươi lại cho ta cơ hội. Tới diễn trò đi, nếu lần này ta không chặt hai tay ngươi, ta không phải họ Dư."
Tên công tử kia dạo quanh tửu điếm một vòng, sau đó ngồi cùng một bọn người khác, bọn chúng cùng nhau thương lượng chuyện kết đội vượt qua Uyên Hải. Dần dần càng nói càng hợp ý, lập tức hợp thành một đội ngũ cùng qua Uyên Hải.
Nói tới cùng, tổng cộng có hơn trăm người cùng tham gia nhưng không có thuyền lớn, tên công tử kia chợt quay sang nói với Dư Tắc Thành:
- Xin hỏi phải chăng vị sư huynh này là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành?
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Chính là tại hạ.
Tên công tử lại nói:
- Tại hạ Thiên Tâm phái Phó Tề Thanh, xin thỉnh an sư huynh. Thiên Tâm phái chúng ta là đồng môn nhiều đời cùng Hiên Viên kiếm phái các vị, cho nên đệ xin mạo muội gọi huynh một tiếng sư huynh, chẳng hay có được chăng?
Dư Tắc Thành cười, nhìn chăm chú vào đôi tay trắng nõn của y:
- Cứ gọi, sau này e rằng ngươi sẽ gọi không ngớt...
Phó Tề Thanh nói:
- Ha ha ha, sư huynh thật khéo nói đùa. Nhớ năm xưa sư huynh một mình một kiếm...
Phó Tề Thanh bắt đầu thổi phổng Dư Tắc Thành lên tận mây xanh, mấy tên thủ hạ của y cũng hùa vào, càng nói càng hăng, tỏ ra nịnh hót vô cùng, cố ý khiến Dư Tắc Thành mắc bẫy.
Dư Tắc Thành cảm thấy buồn cười trong lòng, cuối cùng bằng lòng lấy đại thuyền mới mua ra đưa mọi người vượt qua Uyên Hải. Lập tức mọi người vui mừng hớn hở, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt. Người tu tiên không thể vượt qua Uyên Hải ở đây có tới gần ngàn người, toàn là tu vi Trúc Cơ, nghe Dư Tắc Thành bằng lòng đưa mọi người cùng đi, ai nấy mừng rỡ không thôi.
Nhìn đám người tu tiên ô hợp này. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, trầm tư suy nghĩ. Thỉnh thoảng hắn liếc nhìn đôi tay Phó Tề Thanh, thầm nhủ: "Tiểu tử, chỉ cần ngươi không có hảo ý, ta nhất định chặt cặp tay chó của ngươi..
Hôm sau, Dư Tắc Thành bèn dẫn moi người tới chỗ lấy thuyền, số người tu tiên chờ thuyền qua Uyên Hải có chừng gần ngàn người, một số đông người như vậy đi về phía xưởng đóng thuyền, từ xa nhìn lại đông như kiến. Lập tức chuyện này khiến các đệ tử Chấp Sự của Nộ Hải Cuồng Sa tông giật nảy mình, nhiều người tới đây như vậy, chẳng lẽ là muốn gây sự?
Dư Tắc Thành không để ý bọn họ nghĩ gì, đi thẳng vào xưởng đóng thuyền, lão Tần quản sự kia đã chờ sẵn. Nói thật ra Dư Tắc Thành còn hy vọng Nộ Hải Cuồng Sa tông làm ra chuyện gì quá đáng, hắn sẽ lập tức mượn cớ diệt sạch toàn tông. Nộ Hải Cuồng Sa tông này chiếm thành Sa cốt đã hai ngàn năm trở lên, nhất định tích lũy được không ít bảo bối.
Nhưng lão Tần quản sự vô cùng cung kính, đưa Dư Tắc Thành tới chỗ Nộ Hải Cuồng Sa Hạm. Lúc này nó đã được lắp ráp hoàn chỉnh, các lá buồm đã được gắn vào, trên đó có thêu hình một trăm lẻ tám sa ngư rất lớn. Tần quản sự nói:
- Sa ngư này là những kẻ nổi danh của Hải Sa nhất tộc, chúng ta giết chết chúng, rút lấy hồn phách nguyên thần cho vào trong buồm, đây là trận pháp bảo vệ tầng thứ mười một của thuyền này.
- Được rồi, hết thảy chúng ta đã sắp xếp xong, đây là phương pháp tế luyện thuyền này, ngươi hãy tế luyện nó một lần. Từ đó về sau nếu có vấn đề gì, ngươi sẽ sửa chữa được, nó sẽ vĩnh viễn thuộc về ngươi. Ta coi nó như con, xin ngươi hãy đối xử tử tế với nó.