Tiên Ngạo

Chương 465: Khoái đĩnh cự chu

Bầu trời xanh thẳm, không có chút gợn mây, mặt trời thiêu đốt mặt đất nóng bỏng. Một trận gió Nam thổi qua, thổi một luồng hơi nóng cuộn lên, hơi nóng khiến cho người ta gần như ngạt thở. Cỏ dại cũng không thể chịu nổi cái nóng quá mức như vậy, lá uốn cong lên.

Dân chúng nơi đây thích yên tĩnh, nếu không vạn bất đắc dĩ sẽ không động. Lúc rảnh rỗi bọn họ thưởng ở trong bóng mát ăn dưa hấu giải khát. Đây là sở thích lớn nhất của họ, dưa hấu, lúa mạch, rượu nho nơi đây là tốt nhất thiên hạ.

Mỗi ngày sau giờ Ngọ, ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi, giống như vừa mới tỉnh ngủ, vật vờ không muốn làm gì cả. Ngay cả chim chóc trong rừng cũng nghỉ ngơi trên cây, lười biếng không muốn đi tìm mồi.

Cứ như vậy Dư Tắc Thành chịu đựng cái nóng mùa Hạ Thanh châu, sau khi bay suốt ba ngày rốt cục cũng đã đến sát biên giới Thanh châu, tới thành Sa cốt nằm bên bờ biển.

Thành Sa cốt nằm bên bờ Uyên Hải, do Nộ Hải Cuồng Sa tông khống chế. Tông này chính là một trong ba ngàn tà đạo, sở trường của bọn họ chính là chế tạo hải thuyền. Hải thuyền này là hải thuyền đơn thuần, không giống như các loại phi chu khác, vừa có thể sử dụng trên không vừa có thể sử dụng dưới biển.

Hải thuyền của bọn họ là chuẩn bị cho người tu tiên chuyên môn tới Thương Khung hải đi săn. Từ Thanh Mộc Chu, Phi Điện Thuyền nhất giai, cho tới Tiên Chu vẫn Tinh Chu. Thất Hoành thuyền tứ giai, cho tới Khóa Hải Tử Kim thuyền, Thanh Hồng Thiên Đạo Hạm thất giai có thể chở được hàng ngàn người, đi trên biển vài năm, bọn họ cũng có thể chế tạo được.

Trên Thương Khung hải nguy hiểm vô cùng, có vô số hải thú hung ác, những hải thú này có con to trăm dặm, có loài kết thành đàn trăm vạn con. Những động vật này hung mãnh vô cùng, ngay cả Long tộc trong Thương Khung hải cũng không dám khinh suất chọc tới chúng.

Ngoại trừ hải thú còn có vô số cuồng phong lốc xoáy, uy lực của nó có thể phá hủy hết thảy, trong đó còn mang theo Tử Lôi, là tử địch của hết thảy các sinh vật khác. Dù là Long Thần của Hải tộc cũng không dám xuất hiện giữa lúc cuồng phong lốc xoáy đang hoành hành ngang ngược.

Tuy rằng Thương Khung hải hung hiểm, nhưng trong đó tài nguyên vô số. Hải tộc chẳng qua chỉ chiếm không tới một phần mười hải vực của Thương Khung hải, có thể nói đâu đâu cũng có bảo tàng có thể khiến cho người người trở nên điên cuồng.

Không nói đâu xa, Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng mà Dư Tắc Thành lấy được từ chỗ Đại Lực Thần Vương chính là tỷ dụ tốt nhất. Trọng bảo như vậy, Đại Lực Thần Vương lại dùng làm đại chùy, gặp qua vô số anh hùng, không ngờ không ai biết được, cuối cùng lọt vào tay Dư Tắc Thành.

Uyên Hải này chính là vùng biển tiếp giáp với Thương Khung hải, Liễu châu, Thanh châu, Hạ châu đều nằm quanh bờ Uyên Hải. Uyên Hải bị Sa tộc của Thương Khung hải chiếm cứ, trong đó có mười mấy loại Cuồng Sa kinh khủng.

Sở dĩ Uyên Hải có thể nuôi sống các loài sa ngư (cá mập) như vậy, bởi vì Uyên Hải là cửa biển của ba châu đại lục, mười mấy con sông lớn đổ về đây, sinh vật phù du trong nước vô cùng phong phú, cho nên sa ngư mới có thể phát triển như vậy.

Xương, vẩy của một vài loài sa ngư trong Uyên Hải chính là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo hải thuyền. Lịch sử người tu tiên săn bắt sa ngư ở vùng biển này đã kéo dài vài ngàn năm, phát triển thành Nộ Hải Cuồng Sa tông hiện tại.

Thành Sa cốt này nhờ có hải thuyền mà nổi danh thiên hạ, hơn nữa lại là lối ra của Tiên Tần cổ đạo, có thể nói là phồn hoa cực điểm. Trong thành thị rất lớn, người đến người đi tấp nập, đâu đâu cũng thấy thương nhân du khách.

Bên trong thành Sa cốt có rất nhiều cửa hàng lớn, trên không cao ngàn trượng là một phường thị rất lớn. Nơi đây chính là động phủ sơn môn của Nộ Hải Cuồng Sa tông, cũng là phường thị tu tiên của thành Sa cốt này, cũng là phường thuyền chế tạo hải thuyền.

Động phủ trên không này ẩn trong mây mù, không hề che khuất ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, rộng chừng mười mấy dặm. Phi hành lên đó, còn chưa tới động phủ đã có thể thấy trên dưới trăm hải thuyền các loại trong động phủ. Có thuyền hình rùa, có thuyền hình sa ngư, có thuyền hình trứng gà, chiếc nào cũng có hình dáng khổng lồ. Thậm chí có chiếc cao mười mấy trượng, boong thuyền đủ sức chứa hàng ngàn người. Thậm chí có thể cỡi ngựa chạy trên đó chẳng khác đất bằng.

Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới chỗ những thuyền lớn này. Vừa thấy những thuyền này, gần như tất cả những người tu tiên tới đây ai cũng chạy tới ngắm nghía chúng trước tiên, gần như không ai chống lại được sức hấp dẫn của chúng.

Những đại thuyền này vô cùng uy vũ, tất cả nguyên liệu làm ra chúng đều vô cùng trân quý. Tinh kim làm đỉnh, bí ngân làm dây, gỗ sàn thuyền là Thiên Niên Linh Mộc, cũng là loại Linh Mộc năm xưa Dư Tắc Thành luyện chế Linh Mộc kiếm của hắn. Liếc mắt nhìn qua, những đại thuyền này quả thật là những pháp khí, pháp bảo khổng lồ.

Trên thuyền chưa trang bị buồm, tượng đầu thuyền, lò linh lực dẫn gió, pháp trận thu nhỏ. Pháp Linh điều khiển, những thứ này là do khách mua tự chọn. Như vậy một chiếc đại thuyền hoàn toàn có thể thu nhỏ lại bằng bàn tay, cho vào túi càn khôn mang theo trên người. Đương nhiên giá cả của nó cũng làm cho người ta phải trợn trừng hai mắt.

Thấy những đại thuyền uy vũ này, tương lai nhất định mình sẽ tới Thương Khung hải du ngoạn một chuyến, hiện tại cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân, không biết đi đâu mua thuyền. Dư Tắc Thành lập tức quyết định mua một chiếc thuyền, cũng coi như không tới đây uổng công vô ích.

Dư Tắc Thành chỉ tay vào một chiếc thuyền hô:

- Lão bản, lão bản, có bán thuyền không?

Thanh âm Dư Tắc Thành rất to, lập tức khiến cho mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt nhìn hắn, ai nấy đều lộ vẻ khinh miệt. Hiện tại Dư Tắc Thành đã thu hồi dị tượng Kim Đan của hắn, cho nên không nhìn ra được tu vi. Thời gian trước đây, sau khi kiếm ảnh kia sinh ra, Dư Tắc Thành chưa thể khống chế được, lúc nào cũng xuất hiện sau lưng hắn.

Thời gian gần đây ở chỗ Tam sư huynh, dần dần dị tượng Kim Đan này thu lại biến mất. Chỉ có trong khi chiến đấu. hoặc Dư Tắc Thành cố ý sử dụng hiện hình nó mới lộ ra. Bởi vì kiếm ảnh không thể khinh suất lộ ra, không lộ thì thôi, nếu lộ ắt phải có máu tươi bắn ra ngoài ba thước. Có câu là chó cắn người không để lộ răng.

Tất cả khách qua đường xung quanh đều nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt khinh miệt, bọn họ thầm nghĩ: "Không biết đây là tên điên từ đâu tới, những hải thuyền bày ra nơi đây toàn là hải thuyền lục giai, thất giai, chiếc nào chiếc nấy đều vô giá. Hắn cho rằng chỉ là vật tầm thường thôi sao, muốn mua là mua, thật sự là dốt nát quê mùa, kiến văn thô lậu."

Tất cả mọi người chuẩn bị chờ xem bộ dáng hụt hẫng của Dư Tắc Thành, lúc này có một lão nhân béo mập thở hổn hển chạy tới:

- Xin hỏi huynh đệ quý tánh cao danh, tại hạ họ Tần, là quản sự nơi đây, huynh đệ muốn mua thuyền ư?

Dư Tắc Thành nhìn lão một cái, lão cũng nhìn lại Dư Tắc Thành, ánh mắt hai người chạm nhau dường như tóe lửa, cả hai bên đều rúng động trong lòng. Dư Tắc Thành cảm thấy tuy rằng đối phương là một lão nhân mập béo, nhìn bề ngoài hiền hòa dễ mến, thành thật chất phác, nhưng dường như đây chỉ là lớp vỏ ngụy trang. Dư Tắc Thành có thể cảm ứng được lão hết sức hung tàn chẳng khác sa ngư, lúc nào cũng có thể xuất ra một đòn chí mạng.

Đồng thời lão nhân nhìn Dư Tắc Thành cũng phải giật mình kinh hãi, hắn là loại người giống như lão, đều là kẻ có bản chất hiếu chiến hung tàn.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Tại hạ Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, thuyền này tốt quá, vừa nhìn đã thích. Tần quản sự, bán cho ta một chiếc thật to.

Tần quán sự khẽ cau mày, dường như đã nghe được tên Dư Tắc Thành ở đâu đó, bèn đáp:

- Huynh đệ, đây là thuyền, không phải cá, không phải càng lớn càng tốt. Vừa nhìn là biết ngươi chưa từng tới Thương Khung hải lần nào, cả đời ta lăn lộn trên Thương Khung hải, phương diện này có kinh nghiệm vô cùng phong phú. Để ta giảng cho ngươi nghe các hạng mục cần chú ý trước khi ngao du Thương Khung hải.

Qua ánh mắt vừa rồi Tần quản sự biết Dư Tắc Thành, không phải hạng người bình thường, mà tính nóng như lửa.

Dư Tắc Thành ôm quyền nói:

- Vậy phiền Tần Đại ca chỉ giáo.

Tần quản sự nói:

- Thương Khung hải bao la bát ngát, muốn ngao du nơi đó phải chuẩn bị la bàn và hải đồ của Thương Khung hải. Nếu không có hai thứ này, đi vào Thương Khung hải chẳng khác kẻ mù sờ voi, rất có khả năng không thể nào trở về được nữa. La bàn có thể giúp ta quan sát thiên địa nhật nguyệt, vô số vì sao, xác định chính xác phương vị của mình. Cho dù ra khỏi phạm vi hải đồ cũng có thể dần dần tìm đường trở về.

Dư Tắc Thành gật gật đầu. Tần quản sự nói tiếp:

- Sau đó chính là đại thuyền đi biển. Tuy rằng người tu tiên chúng ta có thể ngự kiếm phi hành, nhưng ai cũng phải tới lúc cơ thể suy yếu, phải có thuyền để có thể dừng chân trên biển nghỉ ngơi, như vậy mới có thể đi Thương Khung hải.

- Thuyền tốt nhất có hai loại, loại thứ nhất chính là hải thuyền có tốc độ nhanh nhất. Khi gặp được cuồng phong bão tố, hoặc bầy Phi Thiên Ngư quá đông, không thể ngự kiếm bay tiếp, lúc ấy phải chạy trốn. Nhờ vào tốc độ nhanh nhất của hải thuyền thoát khỏi hiểm cảnh càng nhanh càng tốt.

- Một loại nữa chính là đại thuyền có thể cho ngươi được nghỉ ngơi thoải mái, dần dần khôi phục. Thậm chí có thể lấy thuyền làm nhà, khi trên mặt biển quá nguy hiểm sẽ điều khiển thuyền chìm xuống biển, hóa thành động phủ, tránh né nguy hiểm. Đến khi mặt biển lặng yên trở lại, đưa thuyền lên thong thả đi tiếp.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Các vị có những loại thuyền nào, xin giới thiệu cho ta hai chiếc.

Tần quản sự đáp:

- Được rồi, nhìn bề ngoài, dường như huynh đệ không phải là loại người kiếm sống trên biển, cho nên ta sẽ giới thiệu cho ngươi loại thuyền cần ít nhân thủ vận hành, lại dễ điều khiển.

Nói xong Tần quản sự giơ tay lấy ra một chiếc thuyền nhỏ bằng bàn tay màu bạc, hình dáng như một con sa ngư nho nhỏ. Lão khẽ run tay một cái, lập tức hóa thành một chiếc thuyền dài chín thước, rộng ba thước có hình dáng kỳ dị:

- Ta xin giới thiệu với huynh đệ khoái thuyền có tốc độ nhanh nhất của chúng ta, Phi Sa Thiên Thuấn Chu. Thuyền này là hải thuyền thất giai, dùng gân cốt của Đại Hoàng Sa chế thành, dùng Thất Độ Kim tế luyện, có thể nói dùng vô số nguyên liệu quý hiếm chế tạo mà thành.

- Bên trong nó có pháp trận không gian, ra vào bằng cách truyền tống, có thể nháy mắt chạy xa ba mươi dặm, còn có thể chạy vào không gian thứ nguyên trong thời gian mười lần hô hấp, tránh khỏi địch nhân đả kích, còn có thể chui vào lòng biển. Trên mặt biển nó có thể đi hai vạn dặm trong nửa canh giờ, có thể gia tốc lao ra xa tám trăm dặm trong ba mươi lần hô hấp, là khoái thuyền nhanh nhất của chúng ta.

- Thuyền này hết sức sang trọng quý phái trong tất cả xưởng đóng thuyền trên ba châu xung quanh Uyên Hải, thuyền này có tốc độ đệ nhất. Nộ Hải Cuồng Sa tông chúng ta phải mất thời gian ba mươi năm mới tạo ra được một chiếc như vậy, cho nên giá của nó hơi đắt một chút, ba mươi sáu vạn linh thạch một chiếc.

Lão nhân họ Tần thấy Dư Tắc Thành mặt không đổi sắc, lại nói:

- Nếu huynh đệ cảm thấy hơi đắt, ta sẽ giới thiệu cho huynh đệ hai chiếc khoái thuyền khác. Thiên Long thuyền ngũ giai và Thanh Phong Ngâm tam giai của chúng ta cũng là khoái thuyền cực phẩm...

Dư Tắc Thành ngắt lời lão:

- Không, ta muốn Phi Sa Thiên Thuấn Chu này, hãy giới thiệu chiếc kia.

Tần quản sự cười, dẫn Dư Tắc Thành đi vào trung tâm trăm chiếc đại thuyền, tới trước chiếc thuyền lớn nhất:

- Đại thuyền chúng ta rất nhiều, có đủ các loại. Bất quá ta thấy dường như huynh đệ là loại người thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng, cho nên giới thiệu cho huynh đệ đại thuyền tốt nhất của chúng ta, Nộ Hải Cuồng Sa Hạm. Thuyền này lấy tên tông chúng ta, là chiến thuyền tốt nhất, có thể xếp vào hải thuyền bát giai.

- Loại thuyền này chúng ta chỉ còn có một chiếc duy nhất, luyện chế nó phải mất thời gian hai trăm năm. Đúng ra không phải là thuyền mà là một pháp khí khổng lồ, tổng cộng có một trăm bảy mươi ba bộ phận chúng ta sẽ tặng kèm tất cả bí pháp tu bổ sửa chữa.

- Chúng ta thỉnh cao nhân ra ngoài một hải đảo rút địa mạch dung nhập vào trong thuyền, làm nguồn năng lượng cho nó, cho nên thuyền này không cần phải tiêu hao linh thạch.

- Thân thuyền có hình giọt nước, dài ba trăm trượng, rộng bảy mươi trượng, cao ba mươi hai trượng, chia làm mười tầng. Có mười sáu cửa Thái Ất Thanh Quang Pháo, ba trăm sáu mươi lăm thanh Phi Sa Thiên Trảm Nhận, một cửa Nộ Hải Độc Nha Chủ Pháo, có thể nói hỏa lực vô cùng mạnh mẽ.

- Thuyền này có được Pháp Linh ở cấp nguyên thủy, chỉ huy ba trăm sáu mươi lăm con rối Pháp Linh, có thể vận hành hoàn hảo chiếc thuyền bảy cột mười ba buồm này. Mỗi canh giờ nó có thể đi ba ngàn dặm, tượng đầu thuyền giống như tượng Hải thần của thuyền mà Thần Uy tông và Đại Tạo Phật tông chuyên chế tạo, có được năng lực bảo vệ hạng nhất.

Những nguyên liệu làm nên thuyền này là:

- Thanh Đồng mộc, Thiên Tàm Ti, Tử Sa Ngư Bì, Hồng Hoang thiết...

Lão nhân giới thiệu tỉ mỉ vô cùng, dẫn Dư Tắc Thành lên thuyền ngắm nghía. Linh khí trong thuyền hết sức nồng đậm, không kém hơn động phủ của một số trung môn, Tần quản sự vừa giải thích diệu dụng của thuyền này vừa đánh giá thần sắc của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành đi theo lão quan sát tỉ mỉ thuyền này, vẻ mặt giống hệt như một đại tài chủ, tuyệt đối không hề có ý hỏi giá, xem ra chắc chắn là khách hàng lớn.

Dư Tắc Thành nhìn qua đại thuyền này, thân thuyền như sa ngư, không chỗ nào là không lộ ra nét khổ công chế tạo, thuyền này có thể mua được.

Dư Tắc Thành quay đầu hỏi:

- Thuyền này giá bao nhiêu?

Tần quản sự đáp:

- Sáu trăm sáu mươi sáu vạn linh thạch.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Giá này không thật, giá cuối cùng, tổng cộng hai thuyền là sáu trăm vạn linh thạch, có được chăng?

Tần quản sự cười nói:

- Đúng vậy, nếu không kê giá cao lên, sau đó giảm xuống một chút, sẽ khiến cho khách hàng khó chịu. Hai thuyền này tổng cộng sáu trăm vạn linh thạch, một lời đã định, chúng ta phụ trách hết thảy sự tình sau đó.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Ta mua, đây là sáu trăm vạn linh thạch.

Dứt lời lấy ra sáu trăm viên linh thạch thượng phẩm đưa cho Tần quản sự, lão giơ tay nhận lấy, cười nói:

- Cần sáu canh giờ mới có thể bố trí xong hết thảy. Sau khi bố trí xong, cần huynh đệ phải tiến hành tế luyện, như vậy mới có thể hoàn thành.

Dư Tắc Thành quay người đi:

- Sáng sớm ngày mai ta tới nhận thuyền.

Dứt lời bèn chậm bước tiến vào phường thị, dáng vẻ dường như vừa mới mua một bó rau.

Sau khi Dư Tắc Thành rời đi, hai đại hán xuất hiện, đi tới cạnh Tần quản sự nói:

- Chưởng môn, tên này quả thật giàu có, đưa ra sáu trăm vạn linh thạch không hề chớp mắt, tối nay chúng ta...

Nói chưa hết lời, chúng đưa tay lên chém xuống, Tần quản sự lắc lắc đầu:

- Nói với các đệ tử, không được phép đắc tội với hắn. Lập tức tiến hành bố trí hai thuyền này đạt tới trạng thái tốt nhất cho ta.

Một tên đại hán lại nói:

- Chưởng môn, chúng ta giao thuyền cho hắn dễ dàng vậy sao, hắn chỉ có một mình...

Lão nhân nói:

- Năm xưa ta đối mặt Thâm Hải Sa Hoàng chưa từng biết sợ nhưng lúc nãy ta nhìn vào mắt hắn, có cảm giác người này còn đáng sợ hơn cả Thâm Hải Sa Hoàng. Cho nên các ngươi phải tin tưởng thần thông trực giác của ta, không ai được động tới hắn, chuẩn bị tốt hết thảy cho ta, ngày mai nhất định phải làm cho hắn hài lòng rời khỏi.

Đại hán nói với giọng không cam lòng:

- Chúng ta để hắn rời khỏi ung dung vậy ư?

Lão nhân cười nói:

- Chúng ta không chọc tới hắn nhưng có thể báo cho bọn họ biết. Như vậy nếu có xảy ra chuyện gì, sẽ không liên quan tới chúng ta.

Dư Tắc Thành tiến vào phượng thị trên không, sau lưng hắn có vài người đi theo. Vừa rồi hắn mua một lúc hai chiếc thuyền hết sáu trăm vạn linh thạch, lập tức khiến mọi người kinh hãi vô cùng, quả thật khó tin chuyện diễn ra trước mắt.

Dư Tắc Thành tiến vào phường thị, tự nhiên có người lặng lẽ theo sau, thầm tính toán xem có nên kiếm chác chút gì trên người hắn hay không.

Dư Tắc Thành không thèm để ý những kẻ theo sau, muốn theo thì cứ theo, vừa khéo ta cũng đang muốn thử kiếm pháp vừa mới luyện thành. Nếu có kẻ nào có mắt như mù muốn tới đây kiếm chác, chính là mời ta thử kiếm.

Dư Tắc Thành dạo quanh phường thị, trong này cửa hàng vô số, có chừng bốn mươi mấy chỗ. Những quán nhỏ nhiều không đếm xuể, trên đường người qua lại dập dìu, có chừng gần vạn tu sĩ tập hợp nơi này.

Hàng hóa do người tu tiên bán nơi đây vô cùng phong phú, muốn gì cũng có nhưng đại đa số là những vật phẩm thu hoạch từ Uyên Hải.

Nơi này rất nhiều loài cá, có thể nói tài nguyên phong phú, ở rừng ăn thú, ở biển ăn cá, tự nhiên nơi này ngư nghiệp là chủ yếu. Các loại hải sản, khoáng thạch quý hiếm dưới biển, muốn gì cũng có.

Dư Tắc Thành dạo chơi khắp chốn, tìm kiếm vật phẩm cần thiết cho mình. Trên đường đâu đâu cũng thấy những quầy hàng nhỏ do người tu tiên bày dưới đất, trên đó chất đầy hải sản của Uyên Hải.

Trong phố xá sầm uất, tiếng người vô cùng ồn ào huyên náo. Dư Tắc Thành thơ thẩn lang thang. Thật ra chất lượng vật phẩm nơi này hết sức bình thường, không hề có sức hấp dẫn với hắn. Nhưng hắn lại thích không khí nơi này, tiếng rao hàng làm cho hắn có cảm giác như mình trở lại tuổi thơ, đang đi dạo chợ.

Tha thẩn ngắm chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút, hỏi giá hết thứ này đến thứ khác, Dư Tắc Thành rất thích cảm giác này.

Đang đi, bất chợt Dư Tắc Thành chộp xuống một trảo, lập tức chụp trúng một ngón tay đang luồn vào đai lưng hắn. Dư Tắc Thành quay đầu lại nói:

- Phải chăng ta nên chặt bỏ tay ngươi?

Chỉ thấy một tên hành khất đã bị Dư Tắc Thành bắt quả tang tại trận, sắc mặt tên hành khất này trông có vẻ thanh tú, dáng người nhỏ gầy, y đang ra sức giãy dụa, nhưng tay Dư Tắc Thành cứng như sắt thép, y không tài nào giãy ra được.

Y biết mình không thể chạy trốn, lập tức ra vẻ đáng thương cầu xin: Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

- Đại ca, ta sai rồi, xin ngươi thả ta đi, ta sẽ không tái phạm.

Giọng y trong trẻo, nhìn gương mặt và thân thể là có thể thấy, y chính là một thiếu nữ giả làm hành khất.

Dư Tắc Thành không nói, dường như đang nhớ lại chuyện gì. Vừa rồi đối phương ra tay, trong đó có ẩn chứa chân nguyên lực biến hóa, chuyện này một tên khất cái nho nhỏ tuyệt đối không thể làm được, Dư Tắc Thành bèn nói:

- Hẳn ngươi là đệ tử Đạo tông.

Vừa nghe lời này, đối phương tức thì biến sắc. Tuy rằng Đạo tông chỉ là một trung môn nhưng lại nổi danh thiên hạ, bởi vì bất cứ thứ gì bọn họ cũng dám trộm, chuyện gì cũng đám làm. Lần trước Dư Tắc Thành mua được bốn viên Kim Đan, chính là đệ tử Đạo tông chạy tới Thất Thương tông trộm lấy, rốt cục trong khi chạy trốn bị đệ tử Hiên Viên kiếm phái giết chết. Kim Đan trộm được rơi vào tay Dư Tắc Thành.