Dư Tắc Thành nghe vậy chỉ cười không nói, lão điên lại nói tiếp: - Tên Vương Thư Nguyên kia gần đây vừa ngộ ra một bộ Hỗn Độn kiếm pháp, mạnh mẽ vô cùng. Y đánh bại cường địch liên tục ở địa vực Cổ Tần, được xưng một trong mười đại tiên chủng. Y dám buông lời cuồng ngôn, nói sẽ bắt ngươi phải cúi đầu dưới chân y xưng thần, ngươi có cảm giác gì không?
Dư Tắc Thành cười đáp:
- Chỉ là bại tướng dưới tay, một kiếm mà thôi.
Lão điên mỉm cười:
- Ta sẽ thay ngươi truyền câu nói này cho y, lần đại chiến Trúc Cơ sau, các ngươi sẽ hội ngộ.
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa, sau đó Dư Tắc Thành cáo từ lão điên, rời khỏi nơi này. Sau khi ra ngoài, sắc mặt Dư Tắc Thành trở nên hết sức âm trầm, kiếm pháp có thể được lão điên buông lời tán thường, ắt có chỗ bất phàm. Địa vực Cổ Tần có vài môn phái truyền thừa nhiều đời từ thời Tiên Tần, Xuân Thu Chiến Quốc nhất mạch, từ xưa tới nay vẫn là nơi hội tụ thực lực hùng mạnh nhất Tu Tiên Giới. Vương Thư Nguyên có thể trở thành một trong mười đại tiên chủng ở đó, nhất định là kiếm pháp của y đã đạt tới đại thành, ắt tương lai là kình địch của mình. Xem ra mình phải cố gắng nhiều hơn nữa, tuyệt đối không thể để cho y vượt qua mình. Cho dù y hùng mạnh tới đâu, cũng chỉ cần một kiếm mà thôi.
Dư Tắc Thành âm thầm hạ quyết tâm như vậy, sau đó ngự kiếm bay lên, bay về nơi của Dạ Hàn Đại ca mà Tứ sư huynh vừa chỉ.
Vị trí của Dạ Hàn Đại ca không nằm trong Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong, mà nằm trong Hoàng Ngưu cốc trên Gò Hiên Viên. Nơi này từ trước tới nay Dư Tắc Thành chưa từng nghe ai nhắc tới bao giờ, hắn bèn hạ kiếm quang bay ra khỏi nội môn Hiên Viên kiếm phái, tới Gò Hiên Viên.
Cái tên Hoàng Ngưu cốc quá tục, không biết có điểm gì đặc biệt, lại khiến cho Dạ Hàn Đại ca xây dựng động phủ nơi đó...
Dư Tắc Thành phi hành chậm rãi trên Gò Hiên Viên, vừa phi hành vừa mở công năng ghi nhớ của diễn võ đạo tràng, tìm xem cái gọi là Hoàng Ngưu cốc nằm ở nơi nào. Quả nhiên trên bản đồ vừa xuất hiện thêm một tiêu ký mới, chính là Hoàng Ngưu cốc.
Dư Tắc Thành theo tiêu ký đó bay tới. Cốc này không có tiếng tăm gì trên Gò Hiên Viên, xung quanh cũng không có danh lam thắng cảnh gì, thậm chí không có một linh mạch nào cả, không biết ở đó có chỉ là kỳ lạ...
Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành với tốc độ rất nhanh, không lâu sau đã tới nơi ghi trên bản đồ là Hoàng Ngưu cốc. Chỉ thấy nơi đây là một sơn cốc hết sức bình thường, không có chỗ nào là kỳ lạ. Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay vào trong đó, ngay cả pháp trận phòng ngự cũng không có, chỉ có một gian nhà cỏ trơ trọi trong cốc mà thôi.
Dư Tắc Thành bèn bay tới đó, hạ xuống phía trước nhà cỏ, do dự quan sát. Không biết vì sao hắn cảm thấy không giống như động phủ của người tu tiên chút nào, mà giống như phòng ốc dành cho phàm nhân cư trú trên Gò Hiên Viên hơn.
Nhưng cũng không giống lắm, phàm nhân ở lại trên Gò Hiên Viên, ở trong nhà đá mái ngói, hết sức xa hoa, chứ không đơn giản như ở nơi này.
Dư Tắc Thành còn đang do dự, chỉ thấy đại môn chậm rãi mở ra, Dạ Hàn Đại ca xuất hiện, y vẫn giống hệt như trước kia, không có gì thay đổi.Nhìn thấy Dạ Hàn, Dư Tắc Thành sửng sốt, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Dạ Hàn lên tiếng nói:
- Vào đi, Tắc Thành, ta chờ đệ đã lâu.
Dư Tắc Thành nghẹn ngào nói:
- Dạ Hàn Đại ca...
Sau đó tiến vào trong nhà. Vật dụng trong nhà rất đơn sơ, không hề sử dụng kỹ thuật không gian, chỉ là một gian nhà cỏ hết sức bình thường. Dư Tắc Thành nhìn quanh quất, do dự một lúc lâu mới hỏi:
- Dạ Hàn Đại ca, chẳng lẽ đây là động phủ của huynh sao?
Dạ Hàn cười nói:
- Đúng vậy, đây là nhà của ta.
Dư Tắc Thành lại nhìn quanh:
- Nơi đây không có linh khí tụ tập, không có gì cả...
Dạ Hàn đáp:
- Đúng vậy, đây chỉ là một gian nhà cỏ bình thường, sau khi ta xuất quan bèn tùy tiện bay một vòng. Lúc đến nơi đây, phát hiện phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, hơn nữa còn nhìn thấy một con bỏ, vì vậy ta mới đặt tên cho cốc này là Hoàng Ngưu cốc. Đây chính là động phủ của ta.
Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Nhưng ở đây không có linh mạch nào cả, làm sao tu luyện?
Dạ Hàn đáp:
- Từ mười vạn năm trước, lúc ấy cũng không có linh mạch gì cả, chẳng phải là tổ tiên chúng ta vẫn cứ tu tiên sao? Sau khi xuất quan. Kim Đan đại thành, ta đạt được chút sở ngộ, không phải tu tiên là tự do tự tại sao?
- Thế nào là tu tiên? Chính là ngự phong mà đi, tiêu dao nhân thế, gặp bạn đánh cờ, xây nhà trong rừng, đói nuốt mây, khát uống nước suối, nghiền ngẫm đạo lý thiên địa, ngộ tang thương chốn nhân gian...
Dư Tắc Thành nghe xong những lời của Dạ Hàn, thoáng động trong lòng. Có lẽ như vậy mới thật sự là tu tiên, không cần vì thiên địa chí bảo mà liều mạng cùng người khác, tiêu dao nhân thế, tự do tự tại.
Dạ Hàn nhìn thấy Dư Tắc Thành chìm trong mê man bèn nói:
- Sư đệ, mau tỉnh lại, ta đã là cảnh giới Kim Đan, dị tượng Kim Đan của ta là vạn vật tự nhiên, ý nghĩa của linh mạch linh khí đối với ta không lớn lắm cho nên mới có thể làm như vậy.
- Đệ bất quá chỉ mới cảnh giới Tố thể Trúc Cơ mà thôi, ngày tháng còn dài, chờ sau khi đạt tới Kim Đan hãy chiêm nghiệm sự tịnh mịch này.
Dư Tắc Thành lập tức được Dạ Hàn lay tỉnh, bèn nói:
- Tiêu dao nhân thế quả thật khiến cho người ta hâm mộ. Đúng rồi Dạ Hàn Đại ca, không biết Nhất Trúc sư huynh biết huynh xuất quan hay không?
Dạ Hàn đáp:
- Nhất Trúc vào ba năm trước cũng đã bế quan đột phá cảnh giới Kim Đan, tối thiểu phải mười năm nữa mới có thể xuất quan.
Dư Tắc Thành không khỏi kinh ngạc:
- A, Nhất Trúc sư huynh cũng bế quan sao?
Dạ Hàn nói:
- Lớp đệ tử chúng ta có người đã tiềm tu trăm năm trở lên, có kẻ chỉ mới khổ tu một hoa giáp. Với đặc điểm công pháp của Hiên Viên kiếm phái, đến lúc đó, tất cả mọi người hoặc kết thành Kim Đan, hoặc suốt đời vô vọng, không biết có bao nhiêu người đi được tới cũng con đường này...
- Sư đệ giỏi lắm, chỉ mới mười năm năm, đệ đã Trúc Cơ đại thành, vốn ta tưởng đệ phải mất ba mươi năm mới có thể Trúc Cơ. Giỏi, sư huynh không nhìn lầm đệ, đệ đã tranh thể diện cho sư huynh, ngoài ra còn phải cảm tạ đệ đã chiếu cố cháu ta. Tiểu Lục Tử đã nói cho ta biết.
Dư Tắc Thành đáp:
- Chỉ là giơ tay nhấc chân mà thôi, xin Đại ca bất tất phải nhọc lòng.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng rít gió, có người tới chơi. Dạ Hàn bèn mở cửa nghênh đón, có sáu vị sư huynh tỷ tiến vào, trong đó có một người là Nhược Đồng sư tỷ. Năm xưa chính nàng đã giúp Dư Tắc Thành thắp hồn đăng, là đồng môn duy nhất trong Hiên Viên kiếm phái ngoài Dư Tắc Thành tu luyện Huyết Cương quyết làm nguyên lực.
Nhược Đồng vừa thấy Dư Tắc Thành bèn cười nói:
- Dư sư đệ cũng xuất quan rồi ư, thật là hay quá, trù nghệ của đệ đã được bầu chọn là đệ nhất Hiên Viên, trưa nay đệ phải nấu cơm thiết đãi mọi người, đừng nói là đệ không mang theo tiên tửu.
Dư Tắc Thành cười đáp:
- Rượu thịt thì có sá gì... Đúng rồi, đệ còn có rất nhiều hải sản bắt từ Nam Hải về đây, hôm nay đệ sẽ trổ tài phục vụ mọi người một bữa.
Nhược Đồng sư tỷ cười nói:
- Hiếm khi có dịp được Dư sư đệ mời ăn tiệc, mọi người thật là có khẩu phúc.
Mọi người tụ tập lại tán gẫu với nhau, ai ai cũng thích cuộc sống nhàn nhã cất nhà trong rừng, gặp bạn đánh cờ như vậy. Dư Tắc Thành cũng hàn huyên một lúc, sau đó ra ngoài chuẩn bị rượu thịt. Hắn chuẩn bị cho mọi người một con Đại Bàng Giải, nướng Kim Thương Ngư, trai nấu muối, Toàn Quy nấu canh. Hô Giao chưng tương, Xích Nhuyễn chiên vàng... làm một mâm thức ăn vô cùng thịnh soạn. Sau đó lại lấy tiên tửu ra, mọi người trải chiếu dưới đất ngồi ngoài sơn cốc, nhấm nháp rượu thịt ngon lành do Dư Tắc Thành chuẩn bị.
Số rượu và thức ăn này ẩn chứa linh khí vô hạn, mùi vị thơm ngon vô cùng, lập tức khiến mọi người vừa ăn vừa suýt soa khen ngon, suýt chút nữa rớt lưỡi ra ngoài, cuối cũng cất tiếng khen nức nở, rằng trù nghệ Dư Tắc Thành quả thật vô song.
Mọi người ngâm thơ đối đáp, nâng chén đối ẩm. Dư Tắc Thành hứng chí bèn lấy hồ cầm ra khảy một bản, thật sự vô cùng vui vẻ.
Nhược Đồng sư tỷ cũng cao hứng, bèn biểu diễn một màn kiếm vũ phục vụ mọi người. Kiếm quang lấp lóe, thân thể thướt tha mềm mại động lòng người, khiến Dư Tắc Thành xem mê say tới nỗi há hốc mồm, chẳng trách người xưa hay khen ngợi kiếm vũ.
Thật sự là: "Sáng như Hậu Nghệ bắn mặt trời, vững vàng như tiên cõi rồng bay. Đến như sấm sét trời Thu giận, dừng như sông biển đọng trăng trong."
Nhược Đồng sư tỷ chấm dứt biểu diễn kiếm vũ, trở về chỗ của mình uống ừng ực một ngụm tiên tửu, sau đó hạ giọng khè nói:
- Cuối tháng này ta cũng sẽ bế tử quan, không kết Kim Đan không xuất quan!
Nàng vừa nói xong, lập tức mọi người trầm ngâm không nói. Bọn họ là lớp sư huynh đệ đồng bối, kẻ kết thành Kim Đan, người bế quan xung quan, kẻ Kim Đan vô vọng, rời khỏi kiếm phái, người có cuộc sống mịt mờ. Hiện tại đã tới một cửa ải bắt buộc bọn họ phải lựa chọn, tương lai không biết có bao nhiêu người vượt qua được cửa ải này, tiếp tục dấn bước trên tiên lộ...
Dạ Hàn nói:
- Sư muội không cần phải bế tử quan, tu vi của muội cũng đủ, nên xung kích vài lần đó mới là chính đạo.
Nhược Đồng sư tỷ cười nói:
- Sư huynh, đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta, nếu một lần không kết thành Kim Đan còn có cơ hội lần thứ hai sao? Phái ta chỉ có liều mạng một phen, không sợ sinh tử, tìm đường sống trong chỗ chết, như vậy mới có thể tìm được một đường sinh cơ. Muội thà vĩnh viễn không xuất quan, chết luôn trong đó, còn hơn sống uống một đời tầm thường vô vị.
- Hơn nữa dù muội xung quan không thành, chết ở bên trong, sư phụ cũng sẽ gieo hạt đời sau cho muội, sẽ tìm xem muội chuyển thế đầu thai nơi đâu, lại độ muội tiếp tục lên tiên lộ.
Dạ Hàn nói:
- Tái sinh chuyển thế mờ mịt vô cùng, rất nhiều tiền bối thà rằng thịt nát xương tan chứ không muốn làm như vậy. Sư muội, muội cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Nhược Đồng sư tỷ cười nói:
- Ý muội đã quyết, huynh làm được, muội cũng sẽ làm được, đừng quên huynh vẫn là bại tướng dưới tay muội, muội nhất định làm được.
Dạ Hàn gật gật đầu:
- Vậy thì tốt, ta sẽ cho muội biết những điểm quan trọng ta đã trải qua trong thời gian xung quan, nhất định muội sẽ thành công.
Cứ như vậy, tiệc rượu trôi qua rất nhanh, mọi người bắt đầu lục tục từ biệt rời khỏi. Dư Tắc Thành cũng cáo biệt Dạ Hàn sư huynh, một mình ngự kiếm bay về Thiên Đạo phong.
Dư Tắc Thành bay được nửa đường, chợt phía sau hắn có một đạo kiếm quang đuối theo kêu lớn:
- Tắc Thành sư đệ, chờ một chút, ta có việc tìm đệ.
Dư Tắc Thành nhìn lại thì ra là Nhược Đồng sư tỷ, hắn bèn ngừng kiếm quang chờ đợi. Nhược Đồng sư tỷ bay tới, hắn bèn hỏi:
- Xin hỏi sư tỷ có chuyện gì?
Nhược Đồng sư tỷ bay tới, há miệng định nói, nhưng dường như chuyện này khó bề mở miệng. Mãi một lúc sau, nàng mới khè nói:
- Chẳng hay sư đệ có thể cho ta xin ba giọt tinh huyết Huyết Cương không? Tương lai ta đột phá Kim Đan, định lấy Huyết Cương quyết là phụ, cần có tinh huyết Huyết Cương. Ớ Hiên Viên kiếm phái này chỉ có hai ta tu luyện Huyết Cương quyết làm nguyên lực, ta đành phải mạo muội tới nhờ đệ vậy.
Tinh huyết Huyết Cương này còn được gọi là Tâm Đầu huyết, chính là tinh hoa vô thượng của Huyết Cương quyết. Tuy rằng Dư Tắc Thành có luyện Huyết Yểm Chi Tâm nhưng loại Tâm Đầu huyết này bất quá chỉ có
mười ba giọt. Nếu hắn không luyện thành Huyết Yểm Chi Tâm cũng chỉ có sáu giọt mà thôi. Có thể nói rằng ba giọt này là một phần tư tinh hoa Huyết Cương quyết của Dư Tắc Thành, tối thiểu phải tu luyện thời gian nửa năm mới hoàn toàn khôi phục.
Thật ra cũng không hẳn là như vậy, Dư Tắc Thành có được thế giới Bàn Cố, có Xích Diệu Tử Hà đan, chỉ cần mười mấy ngày đã có thể hồi phục, cho nên ba giọt Tâm Đầu huyết này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Dư Tắc Thành không thèm đề ý, vung tay nói:
- Được, không thành vấn đề, Nhược Đồng sư tỷ, tới động phủ của đệ, đệ sẽ lấy ra cho tỷ.
Dứt lời. Dư Tắc Thành dẫn Nhược Đồng tới động phủ của mình ở Thiên Đạo phong. Sau khi tiến vào động phủ, Dư Tắc Thành bắt đầu lặng lẽ vận công. Huyết Cương quyết này Dư Tắc Thành cũng không hề tu luyện qua kể từ sau khi Trúc Cơ. Từ sau khi có được Cực Quang chân nguyên và Không Ma Kinh, tầm mắt hắn đã cao hơn trước, nhất quyết phải nâng cao uy lực của Huyết Cương quyết mới chịu tu luyện.
Dư Tắc Thành ngồi xuống chậm rãi vận công, khí huyết toàn thân bốc lên dần dần ngưng kết Tâm Đầu huyết. Hắn mở ngực áo ra, lấy ra từng giọt từng giọt, sau đó mới thu công.
Sau khi thu công, Dư Tắc Thành cảm thấy toàn thân uể oải kiệt sức, há miệng thờ hồng hộc. Hắn bèn giơ tay lấy một viên Xích Diệu Tử Hà đan nuốt vào, tiếp tục ngồi xuống vận khí khôi phục khí huyết.
Nửa ngày sau, Dư Tắc Thành mới khôi phục lại bình thường. Hắn mở bừng mắt chỉ thấy Nhược Đồng sư tỷ vẫn đang ngồi trước mặt nhìn mình chăm chú. Vừa thấy hắn khôi phục lại, nàng hỏi:
- Phải chăng đệ vừa uống Xích Diệu Tử Hà đan?
Dư Tắc Thành gật gật đầu, Nhược Đồng sư tỷ lại nói:
- Vốn lễ vật mà ta muốn dùng đáp tạ đệ, nếu mang ra so với Xích Diệu Tử Hà đan này quả thật hết sức tầm thường. Ta xấu hố không dám lấy ra, không có thứ gì tạ ơn đệ...
Dư Tắc Thành bèn đáp:
- Xin sư tỷ bất tất phải nhọc lòng, chỉ là chuyện nhỏ đối với đệ mà thôi.
Nhược Đồng sư tỷ lại nói:
- Đối với đệ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với ta lại là ân tình sâu như trời bể. Đời này ta chưa từng cầu ai, có ân tất báo, ta không có bảo bối gì, thứ duy nhất có thể so sánh với Xích Diệu Tử Hà đan này... chính là tấm thân thanh bạch của ta.
Vừa dứt lời, đột ngột y phục trên người Nhược Đồng sư tỷ rơi xuống, lộ ra một tòa thiên nhiên trắng như ngọc bạch không chút tỳ vết, say đắm lòng người.
Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy hoa mắt, hắn nuốt nước miếng đánh ực một cái, lắp bắp nói:
- Sư tỷ... sư tỷ... chuyện này...
Nhược Đồng sư tỷ khẽ đẩy một cái, Dư Tắc Thành lập tức ngã ngửa, nàng lại nói:
- Đây là lễ đáp tạ của ta, lần này Kết Đan cửu tử nhất sinh, nhưng ta bắt buộc phải làm như vậy. Ta cũng không muốn sau khi mình chết đi vẫn còn là xử nữ, không biết mùi vị nam nhân là như thế nào, vừa khéo mượn đệ hoàn thành tâm nguyện này ủa, dường như tay đệ có lôi điện hay sao, vì sao làm cho ta cảm thấy vô cùng khó chịu như vậy...
Dư Tắc Thành không còn lời gì để nói...
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh.
Sáng hôm sau hai người tỉnh dậy trong vòng tay nhau, nhìn nhau mà cười, lời bất tận ý.
Nhược Đồng sư tỷ chậm rãi đứng lên định ra về, nhưng bị Dư Tắc Thành giữ chặt tay, kéo trở lại vào lòng hắn. Lập tức Nhược Đồng đò bừng mặt lộ vẻ xấu hổ, nhớ tới từng cơn mưa gió tơi bời hôm qua, hai chân lập tức mềm nhũn. Dư Tắc Thành lại chậm rãi xuất ra Diệu Hóa Tiêu Hồn thủ sau đó hôn lên môi nàng, lập tức Nhược Đồng đắm chìm trong trạng thái để mê ngây ngất. Truyện Sắc Hiệp - http://Trà Truyện
Cứ như vậy, hai người bắt đầu một trường đại chiến mới, bên trong động phủ Xuân ý dạt dào, thanh âm hừ hừ vang lên không ngớt...
Sau khi hai người hảo hợp, Dư Tắc Thành dẫn Nhược Đồng dạo chơi trên Thiên Đạo phong, chậm bước trên thảm cỏ, chơi đùa vui vẻ dưới sông. Cũng trèo lên đỉnh núi sáng ngắm mặt trời mọc, chiều ngắm mặt trời lặn, còn gì lăng mạn cho bằng?
Cứ như vậy, hai người quấn quýt lấy nhau khoảng mười ngày, sau đó Dư Tắc Thành chuẩn bị rất nhiều vật phẩm cho Nhược Đồng đột phá Kim Đan như nước ao Tiên Lam Thần Tủy, chất dịch trên miệng núi lửa năm viên Xích Diệu Tử Hà đan...
Đêm ngày thứ mười, Nhược Đồng tỏ ra điên cuồng hơn bao giờ hết, dường như nàng chỉ hận không thể nuốt chửng lấy Dư Tắc Thành. Cả hai ân ái điên cuồng mãi đến khi trời gần sáng mới chịu chợp mất.
Hai người ôm nhau ngủ, dường như Dư Tắc Thành mơ hồ nghe có thanh âm loáng thoáng bên tai:
- Tái kiến, tiểu sư đệ của ta, tiểu lão công của ta, xin đừng quên ta...
Sau đó dường như có một nụ hôn đặt lên mặt hắn, như có nước mắt nóng hổi nhỏ trên mặt hắn. Dư Tắc Thành nửa tỉnh nửa mê, nhưng lại không thể nào tỉnh hẳn. Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau pháp chú hết hiệu lực, Dư Tắc Thành mới có thể chậm rãi ngồi dậy, đã không còn thấy Nhược Đồng đâu nữa, nàng đã sớm rời khỏi nơi này.
Trước khi đi, Nhược Đồng dọn dẹp sạch sẽ hết thảy trong động phủ Dư Tắc Thành. Y phục bẩn của Dư Tắc Thành, nàng cũng không dùng con rối pháp thuật giặt giũ, mà chính tay nàng giặt. Nhược Đồng chỉ lấy đi một viên Xích Diệu Tử Hà đan, những thứ khác đều để lại, ngoài ra còn có một ngọc giản.
Dư Tắc Thành cầm lấy ngọc giản, rót chân nguyên vào. Bên trong là tất cả những điểm quan trọng cần lưu ý khi tu luyện Huyết Cương quyết, ngoài ra không còn một lời thừa thãi nào khác. Nhược Đồng lặng lẽ mà đến. lặng lẽ mà đi, kiếp này coi như không còn ngày gặp lại...
Dư Tắc Thành than dài một tiếng, nằm vật ra giường, sau đó bất chợt nhảy dựng lên, mặc y phục vào chạy tới phong Lĩnh nơi Nhược Đồng ở, nhưng không tìm được nàng. Nửa tháng sau có tin truyền khắp Hiên Viên kiếm phái, Nhược Đồng chính thức bế tử quan, không thành Kim Đan không xuất quan.
Dư Tắc Thành cảm thấy hết sức buồn bực trong lòng, sau khi trở về động phủ bèn cầm lấy ngọc giản, tiến vào thế giới Bàn cồ bắt đầu tu luyện.
Dư Tắc Thành chậm rãi nghiên cứu quyển trung Huyết Cương quyết trong không gian ý thức Diễn Võ của mình. Hắn cảm thấy ý nghĩ trước kia của mình là sai lầm. Huyết Cương quyết này mới là căn bản của mình. Tuy rằng Cực Nguyên Hà Quang, Không Ma Kinh kia rất hùng mạnh, nhưng hiện tại cũng chưa thích hợp với mình, tối thiểu mình cũng chưa phát hiện ra chỗ thần hiệu của nó.
Mà Huyết Cương quyết này lại là pháp quyết khởi nghiệp của mình. Cũng nhờ nó, mình mới có được hôm nay, đây là căn bản của mình.
Dư Tắc Thành chậm rãi mở Huyết Cương quyết ra:
- Xích huyết chỉ tinh, nhân sinh cực đạo, ba vạn tinh quang, tám vạn linh phủ, Ngũ tạng đế quân, tả hồn hữu phách. Ngàn loại tiên cốt là động phủ, huyết nhục là tường, thân hình là nhà lao, hóa thành thân tiên của ta, tiến nhập tiên lộ. Khí huyết phương cương, nhân sinh cực đạo, duy chỉ có Huyết Cương...
Dư Tắc Thành xem từ từ, nghiền ngẫm từng chút một, bất ngờ Huyết Cương quyết trong cơ thể bùng nổ, phá tan tầng tầng chướng ngại, lưu chuyển khắp toàn thân Dư Tắc Thành.
Huyết Cương quyết trong quyển trung này hoàn toàn khác với quyển thượng,ở Luyện Khí kỳ, đệ tử Vô Thượng Thiên Đạo tông cần phải luyện hết toàn bộ bảy loại pháp quyết trong Nhất Khí Hóa Thất sắc mới có thể Trúc Cơ. Thông qua tu luyện quyển thượng Huyết Cương quyết, Dư Tắc Thành nhận định hẳn là quyển trung cũng phải luyện bảy loại pháp quyết hợp nhất mới có thể Kết Đan. Hiện tại sau khi xem xong quyển trung, hắn mới biết mình đã sai lầm. Quả thật mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, coi thường anh hùng trong thiên hạ.