Tiên Ngạo

Chương 300: Năm Đạo Nguyên Lực

Hiện tại Dư Tắc Thành đã có được năm loại nguyên lực, yếu nhất là Luyện Khí thuật của Xuất Khiếu tông, chúng chiếm cứ ở ba mươi sáu huyệt đạo của Dư Tắc Thành, tuần hoàn chậm rãi theo một lộ tuyến kỳ dị. Nhưng xét ở một góc độ nào đó, nó cũng là nguyên lực hùng mạnh nhất. Bởi vì trong ba mươi sáu huyệt đạo đều có ẩn chứa một tia Tam Muội Chân Hỏa lại là lửa của Nguyên Anh cho nên nó cũng là hùng mạnh nhất.

Vốn trước kia Huyết Cương quyết là chân nguyên lực hùng mạnh nhất của Dư Tắc Thành, nhưng vì Dư Tắc Thành chưa tu luyện quyển trung Huyết Cương quyết, cho nên nó vẫn còn vận chuyển theo lộ tuyến của Luyện Khí kỳ, vì vậy dần dần trở thành chân nguyên lực yếu nhất. Bằng không, Huyết Cương chân nguyên lực này huyết khí dương cương, chí dương chí cương, cương nhu tương hợp, khí thế mênh mông.

Tử Phủ Kim Đan khí là khí chủ tu hiện tại của Dư Tắc Thành, chiếm cứ vùng Đan Điền của hắn. Chân nguyên lực này đường đường chính chính, mênh mông cuồn cuộn.

Cực Quang chân nguyên lực lại hết sức bình hòa, không hề toát ra khí thế gì cả, chỉ cảm giác được một đạo hào quang yếu ớt. Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện nó như một hắc động, bất cứ nguyên lực nào chỉ cần tiếp xúc với nó, sẽ bị nó hấp thu dung hợp toàn bộ.

Đạo nguyên lực mới sinh ra này, bất giác Dư Tắc Thành nghĩ tới chuyện đặt tên cho nó là Hữu Gian Vô Gian Không Ma lực. Đạo nguyên lực này giống như hư không, hư vô mờ mịt, khiến người khó lòng nắm bắt. Đặc tính của chân nguyên lực này cũng Không Ma Kinh. Dư Tắc Thành chạy tới các tàng thư của Hiên Viên kiếm phái tra tìm, quả thật giống hệt như chân nguyên lực của hữu Gian Vô Gian Không Ma tông.

Hữu Gian Vô Gian Không Ma tông này cũng là một trong bảy đại môn phái trong truyền thuyết của Tu Tiên Giới, một môn phái nổi danh trong mười tám Ma tông thượng môn. Bọn họ được xưng là không gian đệ nhất, xuất quỷ nhập thần, sở trường chế tạo các loại pháp khí không gian, động phủ, truyền tống trận. Thiên hạ Lục Vực rộng lớn mênh mông là vậy, nhưng bọn họ hoàn toàn không có cảm giác có khoảng cách. Hôm nay ở đây, ngày mai ở nơi khác, các loại cấm chế, kết giới pháp trận trong thiên hạ dường như không có tác dụng với bọn họ.

Truyền thuyết về bọn họ khác với đệ tử của Vô Hình Ám Ma tông vĩnh viễn trà trộn trong các môn phái khác, hay như đệ tử Cực Nguyên Thần Đạo tông toàn là cảnh giới Phản Hư kỳ. Theo truyền thuyết, bọn họ đã hoàn toàn tiêu vong, đệ tử phái này chỉ hoành hành một thời. Phòng ngự của bất cứ nơi nào cũng không có tác dụng gì với họ, họ đi tới đâu lấy đi bảo vật tới đó, tích lũy vô số. Nhưng không biết vì sao hoàn toàn biến mất chỉ sau một đêm, cũng không ai biết vì sao bọn họ biến mất, biến mất bằng cách nào.

Chuyện hữu Gian Vô Gian Không Ma tông tiêu vong đặc biệt ly kỳ, có rất nhiều giả thiết. Có người nói bọn họ cũng nhau đi Vực Ngoại, cũng có người nói bọn họ tiêu vong do nội đấu. Có kẻ nói bọn họ bị người khác tiêu diệt, tóm lại là lời đồn có rất nhiều. Bởi vì số bảo vật mà bọn họ tích lũy, vô số người tu tiên chạy tới sơn môn của họ ở Thái Huyền sơn tiến hành thăm dò, rất nhiều kẻ ra đi không trở lại, cũng mất tích một cách thần bí. Cho nên Thái Huyền sơn cũng trở thành một trong mười đại hiểm địa của Tu Tiên Giới.

Dư Tắc Thành đọc tới đây phỏng đoán rằng, thật ra trong này còn có uẩn khúc không nhỏ. Theo lẽ thường, một môn phái biến mất như vậy hoàn toàn không có tư cách sánh ngang với Vô Hình Ám Ma tông và Cực Nguyên Thần Đạo tông trong truyền thuyết, nhưng rốt cục vẫn được xếp ngang hàng. Có thể nói sau lưng chuyện này còn có bí mật rất lớn, có điều trong sách không ghi lại, cho nên mình không thể biết mà thôi.

Hiện tại Dư Tắc Thành đột ngột có được thêm đạo nguyên lực này hết sức ly kỳ, trong lòng cũng cảm thấy tự hào. Hai đạo nguyên lực của mình là nguyên lực của hai trong bảy đại môn phái trong truyền thuyết, có lẽ tương lai bản thân mình cũng sẽ trở thành truyền thuyết...

Dư Tắc Thành chậm rãi ra khỏi động phủ, ba năm, lần này tu luyện mất hết ba năm. Hiện tại đã tới mùa Xuân, hoa núi nở đầy, chim hót líu lo.

Dư Tắc Thành uề oải vươn vai, sau đó chạy lên sườn núi, nằm lăn ra thảm có xanh mơn mởn một lúc. Sau đó hắn lại nhảy xuống con sông nhỏ dưới chân núi chơi đùa dưới nước một hồi. Nước sông mùa Xuân giá lạnh, bất quá Dư Tắc Thành lại thích cảm giác lạnh này.

Chơi đùa chán chê, hắn lên bờ khẽ vận chân nguyên, lập tức thân thế bốc hơi ngùn ngụt, y phục trở nên khô ráo.

Hẳn mình nên đi xem sư phụ thế nào, không biết ông đã xuất quan chưa... Dư Tắc Thành bất giác nhớ tới sư phụ mình. Lần này hắn không ngự kiếm mà đi bộ chậm rãi tới đình viện nơi mọi người hay tụ tập. Hắn không chú ý tới những động tác hiện tại của mình, bất giác dần dần bắt chước theo động tác của Hữu Hùng sư tổ. Cảnh giới vạn pháp tự nhiên, ảnh hưởng tới vạn vật xung quanh của Hữu Hùng sư tổ khiến cho Dư Tắc Thành hâm mộ không thôi, cho nên dần dần hắn bắt chước theo từ lúc nào không hay không biết.

Dọc trên đường đi. Dư Tắc Thành lấy Lưỡng Tâm ngọc ra xem. Muội muội mình đã xuất quan vào năm ngoái, hồi âm báo ca ca không cần lo lắng, Dư Tắc Thành viết tin mình vẫn khỏe gởi đi. Tuy rằng Lưỡng Tâm ngọc này liên hệ với nhau thuận tiện, bất quá tốc độ truyền tin của nó cũng chậm chạp vô cùng. Theo như hồi âm của muội muội, khoảng chừng bốn tháng sau mới tới tay mình.

Dư Tắc Thành đi từng bước nhẹ nhàng thong thả, khoảng cách giữa mỗi bước có chừng mười trượng. Tuy rằng hắn không ngự kiếm, nhưng tốc độ không chậm chút nào, không lâu sau đã tới đình viện nơi mọi người hay tụ tập. Không biết đình viện này có thứ gì thần kỳ mà mọi người thường hay tụ tập tại đó...

Tứ sư huynh vẫn ngồi dưới gốc bồ đào như trước, sư phụ vẫn chưa xuất quan. Tới nay đã bảy năm trôi qua, nhưng sư phụ vẫn chưa đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, chuyện này khiến Dư Tắc Thành vô cùng lo lắng.

Tứ sư huynh nhìn ra vẻ lo lắng của Dư Tắc Thành, bèn an ủi hắn:

- Này Tắc Thành, không cần lo lắng như vậy, sư phụ đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong tuyệt đối không thành vấn đề, vấn đề là người sẽ làm thế nào để hóa đan thành anh đây mới là cửa ải gian nan đối với sư phụ.

- Hiện tại đệ đã đạt tới cảnh giới Tố Thể cao cấp, đệ phải suy nghĩ cho cẩn thận. Lúc đệ đạt tới Dung Hợp kỳ phải tố thể tái sinh trạng thái thân thể, nhớ kỹ ở Trúc Cơ kỳ chỉ có một lần cơ hội như vậy mà thôi. Sau này muốn thay đổi thân thể, phải đợi tới Nguyên Anh mới được.

- Trong các cảnh giới tu tiên, người tu tiên có hai cơ hội thay đổi thân thể của mình, thứ nhất là tố thể tái sinh khi thoát khỏi cảnh giới Tố thể của Trúc Cơ kỳ. Lần thứ hai chính là khi Kim Đan hóa Anh đạt tới Nguyên Anh kỳ. Thay đổi thân thể như vậy là không thể nghịch chuyển, là thay đổi hoàn toàn, khác với biến hóa bằng pháp thuật.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Cảm tạ sư huynh chỉ điểm.

Tứ sư huynh còn nói:

- Bảy tháng trước, Dạ Hàn sư đệ có tới tìm đệ. Y đã xuất quan, đạt tới Kim Đan kỳ, đây là địa chỉ mà y để lại cho đệ.

Nghe được lời này, Dư Tắc Thành lập tức tâm thần chấn động, gấp giọng hỏi:

- Dạ Hàn Đại ca xuất quan rồi sao, rốt cục cũng đã Kim Đan đại thành ư?

Tứ sư huynh gật gật đầu:

- Đan thành tam phẩm, Kim Đan đại thành.

Dư Tắc Thành nghe vậy hết sức vui mừng, hận không thể ngự kiếm bay đi tìm Dạ Hàn ngay tức khắc. Hắn còn phải mất cả buổi sáng để xử lý xong xuôi mọi việc, lúc ấy mới có thể đi tìm Dạ Hàn Đại ca.

Dư Tắc Thành từ biệt Tứ sư huynh, đi tới chỗ Kim di. Kim di vẫn như trước đây, nhưng các vị lão nhân đều trở nên già yếu. Bọn họ không còn tâm sự với nhau như trước, mà hàng ngày chỉ mải mê ngủ vùi. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện

Kim đi nhìn bọn họ, sắc mặt u buồn:

- Bất kể là pháp thuật loại nào cũng không thể thay đổi được quy luật tự nhiên. Thân thể bọn họ đã không còn được như trước nữa, không ngoài trăm năm, thân thể bọn họ sẽ dần dần sụp đổ, hồn phách bọn họ sẽ dung hợp vào các thế giới ở Thiên Đạo phong này. Cuối cũng theo năm tháng trôi qua, tất cả cũng sẽ đánh mất mình, biến thành một phần của Thiên Đạo phong.

Dư Tắc Thành lẩm bẩm:

- Quy luật Thiên Đạo, không ai có thể trốn thoát, cho nên chúng ta phải kiên trì tới cùng, bước trên tiên lộ, thoát khỏi luân hồi, tự do tự tại.

Dư Tắc Thành và Kim di hàn huyên một lúc lâu, Kim di mới lấy tới càn khôn ra nói:

- Đi thôi, con đưa cơm cho lão đi đã lâu không gặp, có lẽ lão sẽ nhớ con.

Dư Tắc Thành lắc đầu:

- Lão điên không nhớ ai cả, trong lòng lão chỉ có Đại Đạo mà thôi.

Kim đi thở dài trở nên trầm ngâm lặng lẽ, không nói gì thêm. Giữa bà và lão điên chắc chắn không chỉ có quan hệ huyết thống, giữa hai người nhất định còn có liên hệ khác.

Dư Tắc Thành đi tới chỗ lão điên. Lão điên vẫn tự nhốt mình trong thạch thất như trước, vừa thấy Dư Tắc Thành bèn cau mày hỏi:

- Được thêm bốn chữ nữa rồi ư?

Dư Tắc Thành hỏi lại:

- Chữ gì vậy?

Lão điên cười nói:

- Ta nói ngươi vừa đạt thêm một tầng cảnh giới. Tiểu tử ngươi là Ngũ Hành Linh Căn, nhưng tốc độ tu luyện mau như tên bắn, càng ngày càng nhanh, cái gọi là thiên tài tu luyện e rằng không thể sánh bằng ngươi. Nói không chừng sáu mươi năm sau ngươi sẽ Kết Đan, đám tiên chủng các ngươi rất khá, Hữu Hùng làm chuyện này rất tốt.