Đạo hào quang kiếm trụ còn lại phóng lên cao, sau đó úp xuống, nháy mắt bao cả thành nhỏ vào trong. Trong khi con sóng kia bị chém nổ vang, thành nhỏ không còn bị hồng thủy tấn công, chỉ còn những đợt sóng nho nhỏ rẽ sang hai bên thành nhỏ. Cơn hồng thủy xung quanh thành lan tràn chực ùa vào, dưới sự bảo vệ của kiếm quang hoàn toàn bị ngăn cản bên ngoài thành. Mực nước cao hơn đê đấp đầu thành khoảng chừng mấy trượng, hoàn toàn nhờ vào đạo kiếm quang này ngăn cản bảo vệ.
Khí thế của hai đạo kiếm quang vừa rồi tuyệt đối kinh thế hãi tục, tất cả mọi người trong vân xa đều kinh ngạc sững người, không thể tin được vào hai mắt của mình. Vân Tử Trang không ngừng lẩm bẩm:
- Chuyện này không có khả năng, chuyện này không có khả năng, kiếm này chỉ có cao thủ Kim Đan kỳ mới có thể xuất ra được, chuyện này không có khả năng...
Tiêu chí rất lớn của Hiên Viên kiếm phái lơ lững giữa trời đột nhiên bắn xuống phía dưới từng đạo hào quang. Những đạo hào quang này dung nhập vào trong cơ thể hai người Dạ Hàn, theo hào quang bắn ra tiêu chí kia càng ngày càng nhỏ, tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí càng lúc càng nhanh.
Dư Tắc Thành lập tức hiểu ra tác dụng của tiêu chí hình kiếm này, nó hấp thu thiên địa nguyên khí hóa thành hào quang, có thể tiến hành bổ sung chân nguyên cho đệ tử Hiên Viên kiếm phái.
Đạo kiếm quang chém tan cơn sóng lúc nãy cũng đã thu hồi dung nhập vào đạo Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
kiếm quang hộ thành, bảo vệ an toàn cho thành nhỏ.
Sau thời gian uống cạn chén trà hồng thủy vẫn không lui, Dư Tắc Thành phát hiện ra tiêu chí hình kiếm của Hiên Viên kiếm phái bắn ra hào quang xuống dưới càng lúc càng nhanh, tiêu chí hình kiếm càng ngày càng nhỏ. Có thể thấy rằng hai người phía dưới cần bổ sung nguyên khí càng ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy chắc chắn không kiên trì được.
Dư Tắc Thành nhìn vu vơ ra ngoài xa bất chợt phát hiện một nơi có vẻ khác thường. Cuộn sóng bao vây chung quanh thành nhỏ cao hơn một trượng so với ngoài xa năm dặm, sóng này hoàn toàn tự dưng xuất hiện, đây tuyệt đối không phải là hiện tượng bình thường, có yêu nghiệt đang tác quái gây nên sóng gió.
Dư Tắc Thành lập tức lao ra ngoài vân xa, ngự kiếm lăng không bay thẳng đến thành nhỏ.
Vân Tử Trang thấy cảnh tượng như vậy lập tức kinh ngạc đến ngây người, ở phía sau kêu to:
-Không nên Tắc Thành, không nên đi ra ngoài, bên ngoài vô cùng nguy hiểm...
Mọi người trong xe cũng thấy Dư Tắc Thành xông ra ngoài, lập tức ai nấy tỏ ra kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc chuyển sang kính nể. Nhưng không ai dám lao ra ngoài như Dư Tắc Thành, bởi vì trong những người này chỉ có Phùng Liên Liên là có thể ngự kiếm phi hành, nhưng nàng trời sinh nhút nhát, tất cả mọi người không để ý tới sự tồn tại của nàng. Những người khác nếu không phải dựa vào pháp khí vậy cũng phải nhờ vào pháp quyết mới có thể phi hành, bình thường còn có thể bay được, dưới thời tiết mưa to gió lớn như hiện tại, nếu đi ra ngoài ắt phải ngã xuống. Phong Linh Tĩnh lớn tiếng hô:
- Hay quá, Tắc Thánh ca ca cố lên...
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay ra, hắn không bay tới thành nhỏ mà là vận khởi Huyết Nhãn Vọng Khí thuật, tìm kiếm yêu nghiệt gây nên sóng gió xung quanh thành nhỏ.
Lúc này giữa không trung mưa to như điên cuồng, gió ào ào thổi, tuyệt đối không phải là hiện tượng bình thường tự nhiên, hẳn có yêu nghiệt nào đó đang âm thầm phá rối.
Dư Tắc Thành bay quanh thành nhỏ một vòng cũng không phát hiện yêu nghiệt tồn tại, sau đó hắn lại bay thêm một vòng nữa. Thật là kỳ quái, Huyết Nhãn Vọng Khí thuật của mình lại không thể nhìn ra phản ứng huyết năng của yêu nghiệt.
Bất chợt một đạo thần thức xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành:
- Không cần tìm nữa, yêu nghiệt này tên là Trập Quy, là một trong ba trăm sáu mươi lăm tai thú. Mỗi lần có lũ bất ngờ xuất hiện, chúng sẽ nổi gió gây nên hồng thủy, ăn thi thể dân chúng bị chết đuối. Trập Quy này không có năng lực gì lớn nhưng nó có được năng lực lẩn trốn, vỏ rùa của nó có thế che đi thiên địa nguyên khí. Tất cả thuật vọng khí tìm địch của các môn phái tu tiên trong thiên hạ cũng không thể tìm thấy nó. Trừ phi thần thức của cấp bậc Tiên Nhân quét qua mới có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó, nếu không chúng đã tuyệt chủng từ lâu. Chờ nửa canh giờ sau pháp lực của nó hao hết sẽ tự động rời khỏi.
Thần thức truyền âm này chính là giọng của Dạ Hàn, hóa ra bọn họ đã sớm biết có yêu nghiệt làm càn. Nhưng Dư Tắc Thành cũng không bỏ cuộc, từ khi biết chuyện cho tới nay. Dư Tắc Thành cũng chưa từng bỏ cuộc lần nào, hắn tiếp tục ngự kiếm trên không tìm kiếm Trập Quy này. Nhìn bề ngoài hắn không nóng không lạnh, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa hề nàn chí, cho tới bây giờ cũng chưa từng phục qua người nào. Cho nên lúc làm trù sư hắn mới nghiên cứu ra món thang đại bổ, khi làm Chấp Sự hắn chiêu binh mãi mã không cam lòng làm con rối, khi tới Tây Lĩnh vì Lưu Thi Vận bất kể đối phương là ai hắn cũng không lùi bước.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm thế nào mới có thể tìm được Trập Quy? Ý niệm xoay chuyển rất nhanh trong đầu Dư Tắc Thành, hắn cố gắng nghĩ biện pháp. Bất chợt Dư Tắc Thành nhớ tới phi kiếm của mình là do Ngũ Hành hóa hợp mà thành, trong đó Tử cẩu Phiên Giang kiếm trước kia có được năng lực tác chiến trong nước, hiện tại biến thành Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm, hẳn là năng lực này vẫn chưa biến mất.
Nghĩ đến đây Dư Tắc Thành rót chân nguyên vào phi kiếm, trong hạch tâm phi kiếm có hơn mười đạo pháp thuật, lập tức có một pháp thuật đáp lại.
Pháp thuật chợt lóe hào quang, tim Dư Tắc Thành bất chợt nhảy mạnh, biết rằng mình đã thành công, cơ hội tới rồi. Đột nhiên Dư Tấc Thành hét lớn một tiếng, từ trên không hạ xuống lập tức chui vào trong cơn hồng thủy.
Dư Tắc Thành rơi xuống hồng thủy kêu bùm một tiếng, bọt nước bắn lên tung tóe, thân hình hắn chỉ lóe lên giữa cuộn sóng rồi biến mất. Sau khi Dư Tắc Thành tiến vào trong hồng thủy, lập tức đạo pháp thuật kia khởi động. Nước của hồng thủy có màu đục ngầu, tạp vật trong nước rất nhiều, căn bản khó lòng nhìn rõ, nhưng Dư Tắc Thành ở trong nước lại giống như cá gặp nước, vạn phần tự tại.
Huyết Cương chân nguyên lực thông qua phi kiếm xuất ra tác dụng vô cùng kỳ diệu, giống như một tầng sương mù lan khắp toàn thân, lan tới từng da thịt, mỗi một lỗ chân lông. Nhờ vậy, nó giúp cho thân thể Dư Tắc Thành sinh ra mối liên hệ tinh tế với vùng nước xung quanh. Dường như hắn chính là vị vương giả trong vùng nước này, vùng nước này phải phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Cảm ứng của Dư Tắc Thành nháy mắt kéo dài ra bốn phương tám hướng. Mặc dù hắn không nhìn được, nhưng từng chi tiết nhỏ bên trong hồng thủy đều hiện rõ rành rành trong đầu hắn. Dư Tắc Thành cảm thấy như mình biến thành động vật thủy sinh, dường như bản thân hắn chính là một con rồng trở lại lãnh địa của mình. Vùng nước này chính là vương quốc của hắn, hắn thấy rõ từng chỗ như lòng bàn tay. Không cần bế khí, hắn vẫn có thể hô hấp thông qua da thịt.
Ý niệm cám ứng của Dư Tắc Thành trải rộng thủy vực, nhưng vẫn không tìm được vị trí của Trập Quy. Dư Tắc Thành chỉ tin vào lực lượng mà mình nắm giữ, hắn hiểu rất rò ràng bản thân hiện tại cần cái gì, lập tức nghĩ tới một biện pháp. Hắn nhanh chóng nghịch chuyển Huyết Tàng thuật, khuếch tán huyết khí của mình ra vùng nước này.
Yêu thú chỉ là yêu thú, nó sẽ bị bản năng của chính bản thân mình khống chế. Tuy rằng Dư Tắc Thành không tìm thấy nó nhưng có thể dẫn dụ nó tới. Huyết khí đối với Trập Quy quả thật là thứ đại bổ. Bình thường chúng ẩn núp sâu dưới đất chỉ có trong cơn hồng thủy như hiện tại chúng mới trồi lên mặt đất tìm kiếm thực phẩm có máu. Lúc này thứ cần tìm ngay trước mắt, bất chấp mọi nguy hiểm, thân thể Trập Quy đã không còn khống chế được nữa bèn xông về phía Dư Tắc Thành.
Lập tức trong cảm ứng của Dư Tắc Thành, một điểm hư vô từ nơi xa đang đánh về phía hắn với tốc độ rất nhanh. Dư Tắc Thành thở chậm một hơi, cơ hội chỉ có một lần, nếu không làm kinh động Trập Quy này, giết không được nó là chuyện nhỏ, mình toi mạng mới là chuyện lớn.
Trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành đang trong trạng thái hồi hộp. Trập Quy đang tiếp cận hắn bất chợt có cảm giác vô cùng kinh khủng. Ký ức của hồng hoang mãnh thú, ký ức ở sâu trong tiềm thức của nó bất chợt thức tỉnh. Cảm giác kinh khủng ấy chính là rồng, đối phương là rồng, nó đang dụ dỗ mình, lập tức Trập Quy quay đầu định chạy trốn.
Thân thể Dư Tắc Thành thình lình toát ra bạch quang, phối hợp cùng Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm, nháy mắt cả hai hoàn toàn biến mất. Chỉ nghe bên trong hồng thủy vang lên một tiếng long ngâm.
Lúc Dư Tắc Thành rơi xuống nước, trên vân xa mọi người lập tức kêu lên sợ hãi. Vân Tử Trang muốn ra khỏi xe cứu giúp Dư Tắc Thành, nhưng nếu rời khỏi y khó lòng khống chế vân xa duy trì ổn định, nên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn. Đột nhiên sau khi Dư Tắc Thành rơi xuống nước một lúc, trên mặt đất vang lên một tiếng long ngâm, một quang long rất lớn từ dưới nước phóng lên cao, bay thẳng lên không. Sóng nước cuộn theo nó dâng lên sau đó hạ xuống, lần này hạ xuống, mức nước chênh lệch rất lớn với lúc trước. Toàn bộ hồng thủy vây khốn thành nhỏ dường như đã theo lần sóng hạ xuống nàg mà tiêu tan hoàn toàn. Hồng thủy vốn cao hơn đầu thành vài trượng ngay tức khắc hạ xuống thấp hơn đê đập.Thành nhỏ trở nên bình yên, dân chúng trong thành đã được cứu.
Con quang long tiêu tan giữa không trung, lộ ra Dư Tắc Thành đang ngự kiếm phi hành. Trong khoảnh khắc vừa rồi, Dư Tắc Thành xuất chiêu Thân Kiếm Hợp Nhất hóa thành quang long chém chết Trập Quy, phá giải tai nạn thành nhỏ. Hiện tại hắn ngự kiếm đứng giữa trời cao, dưới chân cuộn sóng bùng lên, không trung vang lên tiếng sấm rền, tia chớp chợt lóe dày đặc. Dưới cảnh sắc ấy, Dư Tắc Thành đứng trên phi kiếm, tà áo phất phơ trong gió tựa như Tiên Nhân trong tranh vẽ, lộ ra vẻ tự nhiên, phóng khoáng khó tả bằng lời.
Trập Quy vừa bị chém, lập tức mắt thường có thể thấy được hồng thủy giảm xuống thẳng một mạch. Hai người Dạ Hàn, Nhất Trúc thu hồi kiếm quang, há to miệng thở dốc.
Giữa không trung, Dư Tắc Thành hạ kiếm quang bay về phía hai người bọn họ, đáp xuống bên cạnh bọn họ, lập tức toàn thân rã rời ngã lăn ra đất, yếu tới mức không thể đứng lên.
Dạ Hàn chỉ vào tiêu chí Hiên Viên kiếm phái giữa không trung, lập tức tiêu chí kia khuếch đại lên năm lần sau đó tiêu tan. Sau khi tiêu tan hình thành ước chừng trăm đạo hào quang từ trên không bay xuống, lập tức chui vào thân thể ba người.
Trong hào quang có rất nhiều chân nguyên, ngay lập tức bổ sung cho thân thể Dư Tắc Thành vốn tiêu hao không còn chân nguyên. Lúc này hắn mới có thể đứng lên được, nhìn hai người.
Tuy rằng Dạ Hàn và Nhất Trúc chân nguyên sung túc, khí huyết tràn đầy, thân thể không ngại, nhưng Dư Tắc Thành vẫn phát giác bọn họ như thiếu cái gì, có vẻ gì đó khác thường.
Nhất Trúc nói:
- Cảm tạ đệ, Tắc Thành, nếu đệ không ra tay, hai người chúng ta sẽ ngã xuống
tại nơi đây. Không cần nghĩ nhiều, chờ sau khi nhập môn đệ sẽ biết, hai người chúng ta chỉ có tu vi Trúc Cơ, lại có thể xuất ra sức mạnh bậc này, không có khả năng không phải trả một cái giá nào đó.
Dạ Hàn nói:
- Hay cho một chiêu Thân Kiếm Hợp Nhất, chém chết Trập Quy. Hay lắm!
Dư Tắc Thành cười, lấy ra một lọ Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan, dốc ra ba viên, chia cho mỗi người một viên, sau đó há miệng nuốt vào.
Dạ Hàn vừa nhìn thấy, kinh ngạc nói:
- Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan của Càn Khôn giáo, đây là thần dược.
Nói xong y và Nhất Trúc thu lấy, sau đó nói với Dư Tắc Thành:
- Hiện tại hai người chúng ta ăn là lãng phí. Chờ thêm một thời gian nữa, sau khi chúng ta Xá Sinh Thủ Nghĩa dùng nó có thể gia tăng nguyên tủy.
- Đúng rồi Tắc Thành, đan dược này đệ lấy được ở nơi nào vậy? Còn được bao nhiêu? Dư Tắc Thành đáp lại:
- Đây là của Càn Ma Linh Tôn giáo, tuy nhiên bọn họ đã chết sạch hoàn toàn, không có khả năng có nữa. Trong bình này đệ còn có ba viên.
Dạ Hàn nghe xong thở dài một tiếng nói:
- Đáng tiếc, ba viên Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan kia của đệ, hiện tại không nên khinh suất dùng tới, chờ sau khi đệ nhập môn Trúc Cơ sẽ biết ích lợi của nó đối với đệ.
- Vì phương thuốc phối chế của Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan, năm xưa phái ta tìm tiêu diệt một chi nhánh của Càn Khôn giáo là Thiên Viên môn, đáng tiếc đan này chỉ có Chân Nhân Kim Đan mới có thể tế luyện, công pháp luyện đan lại xung khắc với công pháp phái ta. Hơn nữa đan này chỉ có tác dụng hai lần với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, rốt cục cũng không giải quyết được gì.
Lúc này một ít dân chúng tụ tập lại, trong đó có một người mặc quan phục, hẳn là Huyện lệnh nơi này, được đám quan lại hương thân ủng hộ ngập ngừng đi tới. Còn chưa đi đến trước mặt bọn họ đã quỳ sụp xuống, miệng hô lớn:
- Tạ ơn tiên sư cứu mạng, tiên sư từ bi, cảm tạ tiên sư cứu mạng....
Những lời này vừa vang lên lập tức toàn thành trên dưới mấy vạn người đồng thanh hô lớn, tiếng người ồn ào vọt lên tận trời cao. Nguyên châu địa thế hoang vắng, dân tình chất phác, loại ân cứu mạng như vậy ắt trọn đời bọn họ khó quên.
Nghe câu cảm tạ này, trên mặt Dạ Hàn, Nhất Trúc lộ ra vẻ an ủi, lại có vẻ như thỏa mãn. Dạ Hàn chợt hỏi:
- Tắc Thành, từ sau khi đệ tu luyện, có khi nào đệ có cảm giác mình có được lực lượng vượt qua phàm nhân, xem phàm nhân như loài sâu kiến hag không?
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu sau đó lại gật gật đầu, cảm giác như vậy quả thật đã từng xuất hiện trong lòng hắn.
Dạ Hàn tiếp tục nói:
- Nhớ kỹ cảm giác này tuyệt đối không được xuất hiện trong tông môn chúng ta, khi đệ có cảm giác này, khi đệ xem những phàm nhân như loài sâu kiến, đệ cũng đã còn cách cái chết không xa, đây là điều tối kỵ của kiếm phái chúng ta. Nhớ kỹ, nhớ kỹ...
Những lời nàg nói đầy thâm ý sâu xa, trong đó có đạo lý không thể diễn tả bằng lời, Nhất Trúc bên cạnh tiếp tục nói:
- Sư huynh nói cho hắn biết đi, Dư Tắc Thành, kiếm pháp phái ta có thể khiến người có được lực lượng siêu phàm, có thể lấy Trúc Cơ chiến Kim Đan, lấy Kim Đan đấu Nguyên Anh. Nhưng khi đệ mê luyến loại lực lượng vô biên này, nó sẽ hấp dẫn đệ, đặc biệt nhất là nó sẽ khiến đệ cho rằng mình khác với người thường.
khi đó đệ sẽ xem phàm nhân như loài sâu kiến. Nhưng phải biết rằng, trên thế gian này bất cứ việc nào cũng phải trả giá mới có thể đạt được, lúc ây đệ sẽ vì trả giá mà ngã xuống tiêu vong.
- Cho nên bất cứ lúc nào đệ cũng phải tỉnh táo nhận thức bản thân mình, đệ cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt bình thường, là một người phàm chẳng khác gì bọn họ.
Nói xong những lời này hai người không hề nói thêm lời nào nữa. Dạ Hàn quay sang nói với phàm nhân đang quỳ:
- Các ngươi xuống hạ du tìm một con rùa lớn, mai con rùa này có hình năm
cạnh, trên có hình mười hai ngồi sao. Các ngươi tìm bắt nó cho mau, để chậm ắt sinh mầm tai vạ.
Lập tức mọi người đồng thanh trả lời:
-Dạ!
Sau đó vô số tráng hán tỏa ra khỏi thành tìm kiếm, lúc này thời tiết dần dần sáng sủa, rốt cục trận mưa to đã chấm đứt, vầng dương lại xuất hiện trên không, trong lòng Dư Tắc Thành thoáng động, nói:
- Tìm cho ta một chiếc hồ cầm, phải là loại Ngũ Duy Thập Nhị Huyền mới được.
Lập tức Huyện lệnh lệnh cho đám thủ hạ bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, không đến thời gian một nén nhang đã mang lại một chiếc hồ cầm. Hồ cầm này hơi cũ, mặc dù vẻ ngoài có hơi cổ xưa nhưng so với hồ cầm của Dư Tắc Thành đã mất thì tinh xảo hơn nhiều. Trên hồ cầm được khảm năm viên ngọc bích, hình thành một đồ án kỳ dị nhưng dây đàn đều đã đứt hết. Huyện lệnh cung kính đưa tới nói:
- Chỗ chúng ta nhỏ hẹp, chỉ tìm được chiếc đàn cũ này. Chiếc đàn này có hơi hư
hỏng, thuộc loại đồ cổ, tìm được trong hiệu cầm đồ, là một trăm năm trước có một lão nhân mang đến hiệu cầm, sau đó chết đi để lại, xin tiên sư nguyên lượng.
Dư Tắc Thành nhận lấy, dù sao có còn hơn không, một thành nhỏ tồi tàn có được một chiếc như vậy đã vô cùng may mắn. Không bao lâu sau, con rùa lớn kia đã bị dân trong thành tìm được, mang tới. Dạ Hàn khẽ phất tay áo lập tức con rùa này bị y thu lấy, sau đó nói với mọi người:
- Trời cao có đức hiếu sinh, mạng các người không thể tuyệt. Không cần bái tạ chúng ta, hồng thủy đã lui, hãy trở về sửa sang nhà cửa đi thôi.
Dư Tắc Thành thầm nghĩ, tất cả hoa màu của bọn họ đã bị hồng thủy nhấn chìm, lấy cái gì mà sửa sang nhà cửa. Dư Tắc Thành bèn lấy trong thế giới Bàn cổ ra mười kim đĩnh, nói:
- Dùng số hoàng kim này mua lương thực cứu trợ dân chúng nghèo khổ, nếu ai dám tư túi một đồng tiền, phi kiếm này sẽ sửa sang lại cả nhà ngươi!
Viên Huyện lệnh kia nhìn thấy nhiều hoàng kim như vậy, lập tức hai mắt trợn trừng, lại nghe Dư Tắc Thành cảnh cáo lập tức nói:
- Tiểu nhân tuyệt đối không dám tư túi một đồng, hoàng thiên ở trên, nếu tiểu nhân dám làm như vậy, sẽ bị Thiên Lôi đánh chết.
Dạ Hàn vung tay lên, lập tức từ trên trời giáng xuống một đạo thiên lôi, nói:
- Lấy đó làm gương.
Nói xong kéo Dư Tắc Thành, lập tức ba người ngự kiếm bay lên, trở vê vân xa, tiếp tục ra đi.
Phía dưới dân chúng lại quỳ rạp xuống một mảng, dáng vẻ tỏ ra vô cùng cung kính bái tạ, cung tiễn vân xa rời khỏi. Vân xa tiếp tục phi hành về phía trước, lúc này hồng thủy tiêu tan, thời tiết trong sáng trở lại, lập tức tốc độ vân xa bay nhanh hơn.
Dạ Hàn lấy con rùa kia ra, bắt đầu phân giải. Y sử dụng bí pháp, xác rùa bay lên lơ lửng giữa không trung, sau đó huyết nhục mai rùa tự động phân giải thành từng phân một giữa không trung, rất nhanh đã biến thành một đống nguyên liệu.
Dạ Hàn nói:
- Trời đất, Tắc Thành đệ có biết con rùa này chết thế nào không? Không ngờ là bị dọa chết... Vỡ gan! Bị dọa chết tươi, thật sự là thần kỳ.
Đúng rồi Tắc Thành, rùa này là do đệ giết chết, mai xương rùa ta sẽ lấy danh nghĩa của đệ giao nộp cho môn phái, như vậy sư môn sẽ ban thường. Yêu đan của nó đệ hãy giữ lấy, tuy rằng đây là chỉ là yêu đan bình thường không có tác dụng gì nhiều, nhưng tương lai luyện dược còn có chỗ dùng.
- Nghỉ ngơi một lúc, ta sẽ nấu thịt rùa bồi bổ cho mọi người, máu rùa mang về ngâm rượu, mỗi người đều có phần. Đệ thấy thế nào?
Dư Tắc Thành gật đâu đồng ý, không hề có ý phản đối, cũng không thấy tỏ vẻ gì tiếc nuối. Lập tức Dạ Hàn và Nhất Trúc nhìn nhau cười, xem ra Dư Tắc Thành không phải người nhỏ mọn, có thể kết giao bằng hữu.
Dư Tắc Thành đang cắm cúi sửa chữa đàn cổ, chiếc đàn cổ này cất trong thời gian quá lâu, đã hư mục, không biết có thể sửa được hay không.
Nhất Trúc thấy vậy đột nhiên nói:
- Đưa đây ta sửa cho, lúc ta chưa tu tiên từng là nhạc công ở thanh lâu, chuyện này ta cũng có hiểu biết.