- Được rồi, địa phương nguy hiểm nhất đã qua rồi, lộ trình còn lại chỉ cần không gặp phải Cổ Lĩnh Thận Thành, vậy sẽ không có vấn đề gì.
Lúc trước mọi người nhìn thấy Dạ Hàn, Nhất Trúc tỏ ra khẩn trương như vậy, cũng biết rằng Nam Hải không đơn giản, nghe nói như thế mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phong Linh Tĩnh hỏi:
- Dạ Hàn Đại ca, Nam Hải này nguy hiểm lắm hay sao?
Nahe câu hỏi này, trên mặt Dạ Hàn và Nhất Trúc đều lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, Nhất Trúc nói:
- Nơi đây có thù oán không thể nào tẩy hết cùng Hiên Viên kiếm phái ta, nếu chỉ có hai người chúng ta có thể thoải mái qua đây, nhưng mang theo các ngươi nhất định phải vạn phần cẩn thận.
Phong Linh Tĩnh tiếp tục hỏi:
- Cùng Hiên Viên kiếm phái có thù oán không thể nào tẩy hết ư? Đó là thù gì, vì sao không tiêu diệt bọn họ?
Nhất Trúc cười nói:
- Là bọn họ có thù oán với chúng ta, không phải chúng ta có thù oán với bọn họ, các người có được thời cơ rất tốt. Thập Bát Gia Yêu Vương ở Nam Hải này đã hai mươi tám năm, cũng sắp sửa trưởng thành, tương lai chính là chuyện của các ngươi.
Dạ Hàn nói tiếp:
- Nơi này là lãnh địa của Tử Long Thân nhất tộc ở Thương Khung hải, tổng cộng có Thập Bát Gia Yêu Vương. Cứ cách mỗi ba mươi năm đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta thí luyện, sẽ phái người đến chỗ bọn họ thu gặt kinh nghiệm, nơi đây trở thành chỗ thí luyện của phái ta đã ba ngàn năm, trước sau có trăm đại Yêu Vương đã chết ở nơi này, các ngươi thử nghĩ xem thù này có lớn hay không?
- Hải yêu ở nơi này ba ngàn năm qua đã thành thói quen, mỗi lần nhìn thấy đệ tử Hiên Viên kiếm phái ắt sẽ lập tức ùa lên một lượt, bất chấp tính mạng liều chết công kích. Chuyện này đối với đệ tử thí luyện đối kháng quần địch có ích lợi rất lớn, năm xưa ta từng thu thập ba tên Yêu Vương, sau đó mới có thể đi vào Suất Hạc lĩnh tu hành.
- Kỳ thật nơi này chẳng những là thí luyện tràng của chúng ta, nó cũng là thí luyện tràng của Tử Long Thần nhất tộc ở Thương Khung hải. Những Yêu Vương sau mỗi lần thí luyện sống sót ắt sẽ được trọng dụng, được chuyển đi khỏi nơi này, đồng thời cũng sẽ bổ sung Thập Bát Gia Yêu Vương mới tới đây tu luyện ba mươi năm.
- Cho nên chúng ta vượt qua biển này không thể không cẩn thận. Được rồi, sắp sửa sẽ vào Nguyên châu, nơi này không thể so với địa phương khác, từ xưa đến nay thuộc vùng hoang dã, địa thế phức tạp, tà phái rất nhiều, yêu ma đầy rẫy, tất cả mọi người phải chú ý một chút.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Nhất Trúc sư huynh, huynh vừa nói cổ Lĩnh Thận Thành là gì vậy?
Nhất Trúc đáp lại:
- Đó cũng là cơ duyên khả ngộ bất khả cầu, cổ Lĩnh Thận Thành là một con cổ Thận thú (Ánh sáng soi xuống phản xạ lên không thành ra ảo cảnh muôn hình vạn trạng, ngày xưa cho rằng đó là con sò thần hóa ra và gọi là hải thị thận lâu) biến thành, con thú này ngàn năm trước là sủng vật của Chu Câu Tử tiền bối ở Vĩnh Sinh tông. Sau ngài ám sát chưởng mồn Vô Thượng Cảm ứng môn Vĩnh Sinh Chân Nhân không thành, chết ở Nguyên châu, sủng vật cổ Thận thú của ngài không biết vì sao chẳng những không chết, ngược lại càng ngày càng trở nên mạnh hơn.
- Con sò này phiêu bạt không ngừng bên trong địa vực Nguyên châu, có thể hóa thành thành trì, tái sinh thế giới. Những phàm nhân và người tu tiên không biết tiến vào ảo thành này sẽ bị ảo cảnh làm cho mê muội, sống một cuộc sống trong ảo cảnh, cuối cùng sẽ bị nó hấp thu hết sạch linh khí, trở thành bộ xương khô.
Tuy nhiên vật ấy đối với Hiên Viên kiếm phái ta cũng là đại bổ, chúng ta có thể mượn ảo cảnh ở trong đó tu luyện một loại bí thuật, chỉ cần không quá bảy ngày sẽ không có bất cứ chuyện gì.
- Vì chuyện này, các vị tiền bối chúng ta từng bắt cổ Thận thú về sư môn ba lần. Nói ra cũng thật là kỳ, sau khi bắt nó về động phủ của chúng ta, nơi hình thành ảo cảnh lại mất đi hiệu quả tu luyện, cuối cùng đành phái thả nó trở lại nơi này, ai có thể gặp được nó, coi như người đó có được duyên phận.
Nghe loại bí sử như vậy, mọi người ai nấy ngạc nhiên không thôi. Dư Tắc Thành gật đầu, thật sự là đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.
Vân xa vẫn không ngừng phi hành về phía trước, quả nhiên ở Nguyên châu này khác vói các nơi khác. Nơi đây điền sản nghèo nàn, là nơi khỉ ho cò gáy, khí hậu khắc nghiệt, hoang vắng vô cùng, chưa kể còn có rất nhiều thâm sơn cổ đầm. Rừng rậm nguyên thủy mà Dư Tắc Thành và huynh đệ cốt Luân từng đi qua nếu so với nơi này quả thật chính là thế ngoại đào nguyên.
Đến một hôm chợt trời đổ mưa to, trời mưa có thể nói là kinh khủng, vân xa phái giảm bớt tốc độ, phi hành ở tầng trời thấp. Bay được ước chừng ngàn dặm nhưng vẫn chưa bay ra khỏi vùng trời hiện tại.
Dưới mặt đất hồng thủy tràn ra, ngày hôm đó đến phiên Dạ Hàn làm cánh. Nhất Trúc ở trong vân xa, nhìn hồng thủy cuồn cuộn phía dưới vân xa, y không khỏi mặt nhăn mày nhó.
Mấy ngày nay quan hệ giữa mọi người đã trở nên rất tốt, Thành Lam chợt hỏi:
- Nhất Trúc ca làm sao vậy?
Nhất Trúc đáp:
- Mưa lớn như vậy, đối với dân chúng là đại họa, mùa màng bị hủy, nhà cửa ngập lụt, không biết có bao nhiêu người chết trong trường đại họa này đây....
Thành Lam đã từng là một tên khất cái, biết đươc nỗi khổ này bèn nói:
- Lúc đệ còn là một tên khât cái, hàng năm xảy ra thiên tai đều có một nhóm người chạy nạn đến quốc gia, thủ hạ của đệ sẽ có thêm vài tên tiểu khất cái, có người bán vợ đợ con hy vọng tìm một con đường sống, hết sức đáng thương, không ngờ người ở đây còn đáng thương hơn dân chúng ở chỗ chúng ta...
Phong Linh Tĩnh nói:
- Đây là do Quốc chủ bất tài làm cho dân chúng gánh họa. Yên quốc ta cho dù xảy ra nạn đói, cũng tuyệt đối không xuất hiện chuyện dân chúng chạy nạn, bán vợ đợ con, đây là thành tựu lớn nhất của gia tộc ta.
Dường như Thành Lam không phục lắm, cau mày ngẫm nghĩ một chút, cuối
cùng nói:
- Dường như Yên quốc quả thật chưa từng xảy ra chạy nạn vì đói, tuy nhiên quốc gia các người có mỏ vàng, có tiền, hơn nữa quốc thổ lại nhỏ, nạn đói vừa xuất hiện có thể giúp đỡ ngay, nơi này không được như vậy.
Lôi Băng Vân bên cạnh đột nhiên ngắt lời:
- Cầu người không bằng cầu mình, là phàm nhân cũng chẳng khác gì con kiến, chết thì cử việc chết đi.
Nàng vừa dứt lời lập tức Thành Lam và Phong Linh Tĩnh nổi giận đùng đùng, liều mạng tranh cãi với Lôi Băng Vân.
Cũng không ngờ Nhất Trúc lại lên tiếng trước:
- Vị sư muội này, cách nghĩ của muội là sai lầm, phàm nhân cũng là người như chúng ta, tất cả mọi người đều là nhân mạng như nhau. Nếu trong mắt muội bọn họ là con kiến, vậy trong mắt ta muội cũng là con kiến. Nếu muội có cách nghĩ này vậy nên khẩn trương tự tìm đường ra đi, nếu không muội ở Hiên Viên Kiêm Tông nhất định phải chết!
Lôi Băng Vân không thèm để ý đến lời Nhất Trúc, chỉ nói:
- Nhất Trúc sư huynh, huynh nhập đạo sớm hơn ta, thực lực cao hơn ta, có thể xem ta như con kiến. Nhưng ta tin rằng chỉ cần cho ta điều kiện tương đương, tương lai ta cũng có thể xem huynh như con kiến.
Trong lời nói mang theo ngạo khí phi thường, nhưng Nhất Trúc chỉ cười ha hả, vẻ khinh miệt lộ rõ trong mắt nhưng không nói ra lời. Lập tức không khí bên trong xe trở nên nặng nề khó chịu.
Dư Tắc Thành nghe bọn họ tranh cãi một lúc mới hồi phục tinh thần lại, tiếp tục tìm thần thông mới sinh từ Huyết Yểm Chi Tâm. Mấy ngày gần đây, ngày nào Dư Tắc Thành cũng tìm kiếm thần thông mới sinh ra nhưng tìm mấy ngày cũng không phát hiện thần thông mới là cái gì.
Tuy rằng hắn đã vượt qua cửa ải khó khăn Huyết Cương Hợp Nhất, nhưng Huyết Cương chân nguyên lực ẩn chứa trong cơ thể vẫn không đủ nên không thể xung phá cảnh giới Thai Tức sơ cấp. Ngày ngày Dư Tắc Thành lo hấp thu chân nguyên trong linh thach, không còn lòng dạ nào lo tới chuyện của bọn họ.
Số linh thạch mà hắn kiếm được trong họa trời vừa qua không ngờ chỉ trong vài ngày gần đây đã hấp thu hết sạch, khiến Dư Tắc Thành cũng phải sững sờ. Có khoảng chừng hơn hai trăm sáu mươi viên linh thạch hạ phẩm, không ngờ chỉ trong vài ngày đã tiêu hao hết sạch.
Tuy rằng hắn đã hút linh lực vào trong cơ thể, nhưng dường như toàn bộ linh lực của linh thạch đều bị thế giới Bàn cổ dung hợp. Mấy ngày nay Dư Tắc Thành cũng không tiến vào thế giới Bàn cổ một lần nào, bởi vì có sự tồn tại của Dạ Hàn, Nhất Trúc, Dư Tắc Thành không thể không cẩn thận hơn.
Viên linh thạch cuối cùng cũng bị Dư Tắc Thành chậm rãi hút khô, lập tức linh thạch hóa thành tro tàn, nhưng lực chân nguyên trong cơ thể vẫn không đạt tới mức đủ để đột phá cảnh giới, khiến Dư Tắc Thành không khỏi thở dài một tiếng.
Tuy rằng không tiến vào thế giới Bàn cổ được, nhưng Dư Tắc Thành vẫn có thể kiểm kê tài sản của mình một chút. Trong thế giới Bàn cổ, hắn có được một quyển Phù Đồ lục, phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, phi kiếm tứ giai Khúc Trực, Phi kiếm tứ giai Kim Thủy Phong Mang kiếm, mười lăm Long Linh. Hai bình Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan, một thanh Trảm Hồn Nhận. Một đồng tiền cổ, hai viên An Hồn đan.
Trên người mặc Chân Thủy Tỵ Trần Bào, Thập Nhị Định Thân Phù, Mi Tâm ẩn chứa Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long kiếm. Đáng tiếc những phi kiếm mà hắn có đều chưa tiến hành giám định qua, rất nhiều phi kiếm bản thân có được tiên thuật và năng lực nhưng chỉ có thể dựa vào bản thân mình chậm rãi nghiên cứu.
Không có linh thạch tu luyện, lập tức Dư Tắc Thành phát giác trong xe hết sức buồn chán. Đáng tiếc chiếc hồ cầm của hắn đã bị hư trong trận chiến với Đông Xuyên Ngũ Hổ, nếu không lúc này có thể khảy lên một bản để giải buồn. Thấy không khí trong xe khẩn trương. Dư Tắc Thành mở miệng hỏi:
- Nhất Trúc sư huynh, xin hỏi Hiên Viên kiếm phái có loại tiên thuật nào có thể
giám định phi kiếm chăng?
Nhất Trúc đáp lại:
- Hiên Viên Kiêm Tông chúng ta có được mười ba loại tiên thuật giám định phi kiếm đặc thù, mười một loại tiên thuật giám định pháp bảo đặc thù, chín loại tiên thuật giám định linh vật địa mạch đặc thù, bảy thứ pháp nhãn che mắt địch nhân đặc thù.
- Dưới chúng nó chính là tiên thuật giám định thông thường, có thể dùng cho vạn vật, dùng cho vật hay người đều được, tiên thuật loại này có hai mươi mốt loại.
Bên cạnh Vương Thư Nguyên đột nhiên mở miệng nói:
- Những tiên thuật này nếu so với Hóa Yên Thức Vật thuật của Cầm Yên tông; Thủy Vân Thiên Giám thuật của Thủy Vân tông, thứ nào lợi hại hơn?
Từ lúc Vương Thư Nguyên ngồi trên xe cho tới bây giờ không nói một câu, lần này đột nhiên mở miệng, tất cả mọi người đều cả kinh.
Thành Lam bên cạnh cùng hỏi:
- Đúng, Nhất Trúc Đại ca, xin huynh nói cho chúng ta nghe với.
Phong Linh Tĩnh cũng bắt đầu phụ họa, thật ra mục đích lên tiếng của hai người bọn họ không phải ở chỗ muốn hỏi chuyện này mà là muốn cô lập Lôi Băng Vân, không ai đếm xỉa tới nàng làm cho nàng hoàn toàn tách biệt.
Nhất Trúc đáp lại:
- Hóa Yên Thức Vật thuật, Thủy Vân Thiên Giám thuật, trong kiếm phái ta đều có pháp quyết, tuy nhiên thuộc loại pháp thuật đẳng cấp thấp hơn, không liệt trong những thứ ta vừa kể.
Không ngờ Hóa Yên Thức Vật thuật, Thủy Vân Thiên Giám thuật không được xếp vào hàng tiên thuật giám định thông thường. Vương Thư Nguyên nghe vậy hơi sửng sốt, trên mặt y đột nhiên lộ vẻ vui mộng.
Dư Tắc Thành thần sắc thoáng động chẳng lẽ tên Vương Thư Nguyên này có bảo vật gì mà Hóa Yên Thức Vật thuật, Thủy Vân Thiên Giám thuật giám định không ra cho nên mới hỏi như vậy? Vừa nghĩ như vậy, Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Vậy Tiên Thiên Nhất Khí Minh Chiếu thuật thì sao?
Nhất Trúc đột nhiên cười nói:
- Tiên Thiên Nhất Khí Minh Chiếu thuật của Tử Phủ Nhất Khí tông ư. ha ha.
Tiên Thiên Nhất Khí Minh Chiếu thuật chính là một trong hai mươi mốt loại tiên thuật thông thường kể trên.
- Tuy nhiên Tiên Thiên Nhất Khí Minh Chiếu thuật của chúng ta có thể nói là có nguồn gốc từ Tiên Thiên Nhất Khí Minh Chiếu thuật của Tử Phủ Nhất Khí tông và Tử Khí Đông Lai tông đời trước.
Tuy rằng Nhất Trúc không nói thẳng ra nhưng hàm ý rất rõ ràng. Dư Tắc Thành dè dặt hỏi:
- Vì sao Tử Phủ quyết học lại trở thành bí pháp của Hiên Viên Kiếm Tông? Tử Phủ Nhất Khí tông và Tử Khí Đông Lai tông không có ý kiến gì sao?
Nhất Trúc nói:
- Cho nên ta mới cười, Tử Phủ tông vào sáu ngàn năm trước bị phái ta đại phá, nếu không có cái gọi là chính đạo liên minh gồm Vô Lượng Khí tông, Liệt Thiên Kiếm Tông; Hạo Nhiên Chính Khí tông, Chân Phật Xả Thân tông ra mặt van xin hộ, trên đời sẽ không còn Tử Phủ. Bất quá cuối cùng bọn họ vẫn phân rã trờ thành sáu, bảy phái nhỏ.
Trong đó Tử Phủ Nhất Khí tông và Tử Khí Đông Lai tông dần dần quật khới, dần dần khôi phục lại nguyên khí trước kia, vẫn muốn báo thù rửa hận. Đúng rồi, Vô Thượng Thiên Đạo tông hủy diệt, thật cũng có một phần lực của chúng ta, động phủ Vô Thượng Thông Thiên lĩnh của bọn họ trước kia, hiện tại chính là Vô Thượng phong, một trong Thập Nhị phong của phái ta.
Dư Tắc Thành nghe vậy lập tức cảm thấy buồn cười, xem ra Tu Tiên giới này phức tạp hơn tưởng tượng của mình, cũng có môn phái xâm lược thành tính, kết địch khắp nơi như Hiên Viên Kiếm Tông vậy...
Dư Tắc Thành lại nói:
- Nhất Trúc Đại ca, có thể giúp đệ giám định một thanh phi kiếm chăng?
Nhất Trúc gật gật đầu. Dư Tắc Thành đang muốn lấy phi kiếm ra bất chợt vân xa hơi chững lại, lời Dạ Hàn truyền đến:
- Lập tức chuyển hướng lệch về phía Đông bốn mươi dặm, tốc độ tối đa.
Trong giọng nói mang theo ý chí kiên quyết không cho phép cãi lại, từ trước tới nay Dạ Hàn đối với mọi người vô cùng hiền hòa, lần này ra lệnh lại kiên quyết vô cùng, không hề cho phép vi phạm hag thương lượng.
Vân Tử Trang lập tức nghe lệnh chuyển hướng, y nghe theo lệnh Dạ Hàn vô điều kiện, tăng tốc vân xa, bằng tốc độ nhanh nhất, điều chỉnh phương hướng bay về phía Đông.
Lúc này không ai còn lòng dạ nào giám định phi kiếm, mọi người đều khẩn trương lên, không biết phía trước có gì khiến cho Dạ Hàn sốt ruột như vậy. Khoảng cách bốn mươi dặm chỉ trong thời gian uống cạn chén trà đã tới. Chỉ thấy xa xa có một tòa thành thị nằm trên một ngọn núi nhỏ, tuy rằng địa thế của thành này rất cao nhưng bốn phía đã bị hồng thủy vây quanh. Thành này chỉ là thành nhỏ, nhân khẩu có chừng hai vạn, có khoảng vạn tráng đinh lao động, đắp đê đập bốn phía xung quanh thành thị tiến hành chống đỡ hồng thủy tràn vào. Nhưng hồng thủy xung quanh thành lại đang dần dần lên cao, sắp sửa sẽ tràn qua đê đập, chỉ cần đê đập vừa vỡ lập tức hồng thủy sẽ ồ ạt tràn vào thành thị. Mà ở cách đó năm dặm trên đường núi có tiếng ầm ầm như sấm nổ truyền đến. Nơi đó lũ bất ngờ dồn lại thành một đợt sóng thật cao, chỉ cần nó vọt tới nơi này, đợt sóng ấy cao hơn tòa thành khoảng chừng mười thước, chỉ cần hồng thủy lướt qua vạn vật ắt sẽ tan biến. Thời gian thành nhỏ bị nhấn chìm không còn bao lâu nữa, dưới cái tổ lật úp, không quả trứng nào còn nguyên vẹn, vận mệnh của phàm nhân trong đó không cần đoán cũng biết.
Người trong thành nhỏ nhìn thấy cơn sóng lớn ngập trời kia, trong thành lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn. Vô số tráng đinh đang gia cố đê đập bắt đầu chạy trốn tứ tán, dưới cơn sóng lớn như vậy, bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Từ trên vân xa nhìn xuống, dân chúng phía dưới giống như vô số trùng kiến đang điên cuồng chạy loạn, nam phụ lão ấu đều là như vậy, tiếng động ồn ào huyên náo rung trời. May là ở trên cao như vậy, còn có thể nghe được vô số tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng. Nguồn truyện: Trà Truyện
Có người vì quá sợ hãi ngã lăn ra mặt đất, có kẻ nhắm nhà lầu chỗ cao mà chạy tới, có người tìm hang lớn chui vào nấp nhưng hết thảy đều là vô dụng. Trước mặt lực lượng thiên nhiên hùng vĩ, trước mặt cơn lũ lớn bất ngờ này, con người bỗng chốc trở nên vô cùng nhỏ bé, vô cùng yếu ớt.
Dạ Hàn rống to, nhảy từ trên vân xa xuống, hóa thành một đạo hào quang sáng rực bay về phía đầu thành. Lần này kiếm quang của y trông như sao chổi xẹt qua, đuôi ánh sáng của nó dường như đang bừng bừng cháy, sáng ngời chói mắt.
Ánh sáng như vậy hết sức rõ ràng, chẳng khác nào ngọn lửa trong đêm đen khiến cho dân chúng đang bị hồng thủy bao vây chú ý. Trước tiên bọn họ hơi sững sờ một chút, những tiếng kêu gào sợ hãi dường như bị ngăn chặn lại sau đó chợt bùng lên, thanh âm rung trời: "Tiên sư, cứu mạng...
Đạo kiếm quang này của Dạ Hàn đã mang tới hy vọng vô bờ cho dân chúng trong thành vốn đang tuyệt vọng. Gần như tất cả dân chúng đều quỳ sụp xuống, lớn tiếng la lên:
-Tiên Nhân cứu mạng... Tiên sư từ bi...
Nhất Trúc ở trong xe kêu to:
- Tử Trang cố gắng điều khiển vân xa... Nếu như hai người chúng ta ngã xuống ở nơi này phiền đệ đưa bọn họ đến Hiên Viên kiếm phái!
Dứt lời y cũng bước ra khoảng không bên ngoài vân xa, miệng niệm:
- Linh đài không cách nào trốn chạy, gió táp mưa sa ấm cố hương.
Như hàn tinh sáng rồi chợt tắt, ta lấy máu ta tiến Hiên Viên.
- Trên đỉnh đầu y lập tức sinh ra một đạo kiếm quang, một điểm quang hoa bắn thẳng về phía chân trời, càng lúc càng lớn giữa không trung, sau đó hóa thành một tiêu chí hình kiếm thật lớn. Chính là tiêu chí Hiên Viên kiếm phái lúc trước khắc trên vân xa. Tiêu chí hình kiếm này biến hóa trên không cao chừng trăm trượng, toát ra ánh sáng rực rỡ giống như vô số ngôi sao tụ tập lại. Thiên địa nguyên khí trong phạm vi trăm dặm toàn bộ tụ tập về phía tiêu chí này.
Sau đó Nhất Trúc ngự kiếm bay lên, bay về phía Dạ Hàn. Hai người sóng vai cùng nhau, đối mặt cơn sóng lớn đang cuồn cuộn ào tới.
Lúc này cơn sóng lớn kia đang thổi quét tới, ngọn sóng cao khoảng chừng mười mấy thước. Nó đi đến chỗ nào, vạn vật tan nát, phòng ngã nhà sập, núi đá vỡ ra, đại thụ bật gốc. Đây là lực lượng hung bạo của thiên nhiên, kinh khủng hơn bất cứ pháp quyết tiên thuật nào.
Đối mặt cơn sóng lớn hai người Dạ Hàn và Nhất Trúc nhìn nhau cười, chỉ thấy trên người Dạ Hàn dâng lên mười một đạo kiếm quang, sau đó từng đạo dung nhập vào trong cơ thể. Mà Nhất Trúc ngoại trừ sáu đôi kiếm dực sau lưng, trên người y còn hiện lên năm đạo kiếm quang giống như lồng chim, bám vào xung quanh thân thể y.
Đây là tất cả phi kiếm của bọn họ. Lúc trước Dạ Hàn đấu với Phong Linh Chân Nhân, bất quá chỉ mới sử dụng chín đạo kiếm quang, cũng chưa xuất ra hết tất cả bản lãnh thật sự.
Sóng lớn nháy mắt đã ập tới, hai người ngâm lên một tiếng, lập tức hai đạo hào quang kiếm trụ ngút trời bùng lên xông thẳng về phía con sóng. Có một trong hai đạo hào quang kiếm trụ ra sức chém xuống, lập tức cột sáng bắn thẳng lên từ trên trời giáng xuống. Cơn sóng khổng lồ đang ầm ầm ập tới lập tức bị chém trúng, vang lên một tiếng nổ đinh tai. Cơn sóng khổng lồ vô cùng mạnh mẽ tưởng chừng không thể ngăn cản nháy mắt đầu sóng đã bị chém đứt ra chia làm hai đoạn, coi như con sóng ập về phía thành nhỏ kia đã hoàn toàn tiêu tan.