Bởi vì trên đường đi sẽ có nhiều thời gian nói chuyện với nhau, nên ba người Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y không đề cập đến những việc đã trải qua trong biên quân Long Xà, mà trước tiên bàn đến những chuyện đang xảy ra.
- Đông lão sư có tìm bọn ngươi hay không?
- Không có.
- Đông lão sư đến đầm Thu Cát tìm ta, nói cho ta biết vài chuyện...cho nên, ta biết nơi tụ họp này vốn được chính học viện lựa chọn. Đây là ám khẩu Hộ bộ dùng để liên lạc với các mật thám chuyên thám thính chuyện buôn lậu muối.
Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, thấp giọng nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
- Văn Nhân Thương Nguyệt là đối thủ ngay cả học viện Thanh Loan cũng không dám coi thường. Nếu như mọi việc đều do học viện an bài, vậy đáng ra không thể xảy ra chuyện chúng ta vừa mới bắt đầu đã bị đối thủ phát hiện hành tung.
- Chỉ sợ không phải như ngươi nghĩ.
Biên Lăng Hàm mặc kệ bùn đất dính trên mặt mình, đôi mi thanh tú nhíu lại, cố gắng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, nói:
- Người này lục soát đồ của chúng ta, mục đích là muốn biết chúng ta là ai, cho thấy hắn và thế lực sau lưng hắn cũng không thể xác định được thân phận của chúng ta hoặc là sắp tới muốn làm gì...Đường hầm bên dưới chắc đã được đào từ trước, cho nên khả năng lớn nhất chính là thế lực sau lưng người này từ lâu đã biết đây là ám khẩu của triều đình, nên đặc biệt chú ý, cho người ở đây đợi thỏ.
Lâm Tịch suy nghĩ một chút, gật đầu:
- Có lẽ đúng. Nhưng trong tất cả các ám khẩu của các Ti ở lăng tỉnh, đây chỉ là một ám khẩu rất bình thường mà thôi.
- Văn Nhân Thương Nguyệt chắc không lợi hại đến mức có thể phát hiện và giám thị từng ám khẩu của triều đình chứ?
Khương Tiếu Y gượng cười, cảm thấy sống lưng hơi lành lạnh.
- Rất có thể đây là người của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhìn Khương Tiếu Y nói:
- Đông lão sư nói cho ta biết vài chuyện ở phía tây, trên đường đi ta sẽ cẩn thận nói lại cho hai ngươi biết. Nhưng đơn giản mà nói, hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt đã trở thành kẻ thù chung của hoàng đế, cửu lão, học viện Thanh Loan, thậm chí là tân hoàng đế Đường Tàng...Thậm chí lão thủ phụ họ Văn Nhân cũng không dám làm trái, không dám dùng đến thế lực của mình, hoàn toàn phủ nhận quan hệ với Văn Nhân Thương Nguyệt, thậm chí là ra sức nhiều hơn, có lẽ vì muốn bảo vệ vị trí sau bức màn che của mình. Trừ khi là điên rồi, nếu không, sẽ không có một thế lực nào ở Vân Tần mạo hiểm chọc giận tất cả thế lực nguy hiểm nhất thiên hạ này. Cho nên, hoặc là Văn Nhân Thương Nguyệt rất lợi hại, lợi hại đến mức biết được từng ám khẩu của triều đình, hoặc chính là những mưu sĩ bên cạnh hắn vô cùng lợi hại, đoán là những người tu hành cường đại sẽ không đến những ám khẩu quan trọng nhất, nên bọn họ đã đặc biệt chú ý đến các ám khẩu rất bình thường.
Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch, nói:
- Cho dù là do hắn nhận ra hay là do mưu sĩ tính toán...tất cả cho thấy Văn Nhân Thương Nguyệt rất mạnh.
Lâm Tịch thở nhẹ một hơi:
- Xem ra ta đúng là không phải kiểu người biến thái kia.
Khương Tiếu Y không hiểu được, nói:
- Cái gì biến thái?
- Là loại người đối thủ càng mạnh bản thân càng hưng phấn.
Lâm Tịch sờ sờ lỗ mũi, nói:
- Đối thủ càng mạnh, ta chỉ cảm thấy khẩn trương và lo lắng hơn.
Biên Lăng Hàm trợn mắt nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
- Bây giờ ngươi còn có thể nói nhảm như vậy đã rất biến thái rồi.
Thấy Biên Lăng Hàm cau mày nói như thế, Lâm Tịch và Khương Tiếu Y nhất thời không nhịn được mà khẽ cười, cảm thấy giống như hồi đấu võ mồm khi còn ở học viện.
- Ngươi đã cảm thấy đây rất có thể là người của Văn Nhân Thương Nguyệt, vậy kế tiếp ngươi định làm gì?
Lâm Tịch nghiêm mặt lại, suy nghĩ rồi nói:
- Cứ theo an bài mà làm.
Biên Lăng Hàm cau mày, nói:
- Tại sao? Ta cho rằng một người có tính cách không theo lý lẽ thông thường làm việc như ngươi, sẽ trực tiếp bỏ qua sự an bài này.
- Nếu như chỉ có mình ta, ta sẽ làm như ngươi nói. Nhưng nếu như ta là thống lĩnh, những người này cũng nghe mệnh lệnh của ta, ta phải chịu trách nhiệm vì bọn họ. Trước khi có mệnh lệnh mới truyền đến, bọn họ nhất định sẽ lựa chọn thi hành mệnh mệnh.
Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, nói:
- Lần này Vân Tần chọn người tới thi hành nhiệm vụ ở phía tây, nhất định là những người cực kỳ trung thành, có thể vì vinh quang đế quốc mà không tiếc hi sinh tính...Mặc dù ta không dám đảm bảo toàn bộ bọn họ đều là người như vậy, nhưng ta nghĩ ít nhất phần lớn mấy người "Đồ hắc hổ" đều như thế. Ta đã từng thấy nhiều quân nhân và người tu hành như vậy ở vùng đất hoang vu...bọn họ rất đáng tôn kính, ta cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi quen biết họ, chung đường đi tới phía tây.
- Cho nên, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của họ.
Hơi dừng lại chốc lát, Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, trầm giọng nói:
- Sau này khi đi trên đường, ta sẽ suy nghĩ làm cách nào để bảo vệ bọn họ an toàn, làm thế nào để tu hành với bọn ngươi.
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đều kinh ngạc nhìn Lâm Tịch, nói:
- Chúng ta tu hành?
Lâm Tịch cười cười, đưa tay ra.
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y thấy tay hắn phát sáng, sau dó có một luồng ánh sáng màu vàng nhạt từ ngón tay hắn phát ra ngoài, giống như một dòng nước chảy.
Những mảnh gỗ vụn dưới nền đất sương phòng bị chấn thành phấn vụn, không gian bỗng nhiên im lặng.
- Văn Nhân Thương Nguyệt rất mạnh, nhưng ngươi cũng rất mạnh.
Biên Lăng Hàm trầm mặc một hồi, thở dài:
- Thật sự rất mạnh.
Lâm Tịch hơi say mê, nhưng hắn lập tức chấn chỉnh lại, nói:
- Ngay lúc ngươi từ trong động đất chui ra ngoài, ta nghĩ tới vài việc có thể giúp các ngươi tiến bộ mau hơn...hoặc là có thể nói với bọn ngươi rằng ta đã hiểu được vài lý lẽ liên quan đến tu hành.
Biên Lăng Hàm cau mày lại, không khỏi nghĩ rằng chẳng lẽ phương pháp tu hành của ngươi có thể khiến chúng ta tiến bộ nhanh hơn so với những gì lão sư học viện đã dạy?
- Ta đã nói, bất kể mọi việc thế nào...khi ta nói các ngươi tin tưởng ta, các ngươi nhất định phải tin ta.
Nhưng câu nói kế tiếp của Lâm Tịch lại khiến nàng ngẩn ngơ, nàng không thể nào quên được Lâm Tịch đã nói lời trên với mình trong tình huống như thế nào, nên nàng đáp ứng Lâm Tịch.
- Cho dù trên đường đi không gặp phải bộ hạ Văn Nhân Thương Nguyệt, khi đi và phía tây...nhất định sẽ phải chiến đấu, không thể không chém giết với người của Văn Nhân Thương Nguyệt, điều duy nhất không thể xác định là không biết phải mất bao lâu, phải gặp đối thủ như thế nào...Cho nên, trên đường đi này, chỉ cần có cơ hội, ta sẽ khiến cách tu hành của mình trở nên tàn nhẫn hơn, sẽ ép được các ngươi tàn nhẫn hơn.
...
Tiểu đội Lâm Tịch thống lĩnh có tất cả mười người.
Ngoại trừ chín người đã gặp nhau, còn có một tên "sói mập", theo tư liệu ghi lại người này khoảng hai mươi mốt tuổi, tên Tào Dương, nhân sĩ lăng Ngọc Khải hành tỉnh Hà Lạc, có thể nói là người duy nhất khác quê trong Thập lang.
Hiện tại "sói mập" đã thành công được lão quan viên Luật chính ti cáo lão tín nhiệm, lẫn vào trong đoàn xe của Tần Chấp Ngôn.
Theo thông tin đưa xuống, đoàn xe của Tần Chấp Ngôn có tổng cộng mười hai chiếc, trong đó có năm chiếc xe được dùng để Tần Chấp Ngôn cất chứa vật báu quý giá.
Vào lúc này, toàn bộ người ngựa của Tần Chấp Ngôn đang ngủ trọ trong tửu lâu Thuận An phía tây thành Thái An. Đợi đến khi trời sáng, cửa thành phía tây mở lại, đoàn xe sẽ tiếp tục đi về phía tây, mục đích cuối cùng là thành Phiền ở hành tỉnh Tương Thủy. Nhưng chỉ cần đám người Lâm Tịch còn sống, tất nhiên sẽ không để đoàn xe này đi xa như thế, một khi đi tới tòa thành nằm tiếp giáp giữa hành tỉnh Đông Lâm và hành tỉnh Lạc Hà, đám người Lâm Tịch sẽ lập tức ra tay, tiếp tục đợi người bên trên đưa lệnh.
Nhưng đám người Lâm Tịch tuyệt đối không thể ngờ rằng mệnh lệnh tiếp theo sau khi đến tòa thành đó lại đang ở trong tay tên "sói mập" này.
Hiện giờ "sói mập" đang trong một căn phòng bình thường ở khách sạn Thuận An, thỏa sức hưởng thụ một nồi súp thịt bằm và mấy cái bánh lạc trắng rất dầy.
Sói mập dĩ nhiên rất mập. Đây là một thanh niên có tướng mạo bình thường, trên mặt có ít tàn nhang, mặc một cái áo lụa màu trắng rộng rãi, nhưng có lẽ vì quá mập nên cổ áo lại khít chặt với làn da, khiến cho mồ hôi trên áo lụa trắng rất rõ ràng.
Bữa tối với súp thịt bằm, bên trên rắc thêm một chút hành lá tất nhiên không thể coi là mỹ vị được, mà bánh lạc trắng người ở thành Thuận An rất thích ăn lại không lên men, viền ngoài rất cứng, người bên ngoài khi ăn nhất định sẽ rất khó chịu, nhưng không hiểu vì sao tên mập tàn nhang này lại ăn rất ngon lành.
Sau khi ăn xong hết một nồi súp thịt bằm và mười mấy cái bánh lạc trắng, hắn mới lấy tay vỗ vỗ bụng, cầm một cái khăn dầy lau sạch mồ hôi trên mặt và trong bụng mình, tiếp theo quăng gọn vào một chậu nước lạnh ở gần đấy.
Hiện giờ trời đã về khuya.
Người trẻ tuổi mập mạp tàn nhang này cúi đầu nhìn thấy một cái rương gỗ dưới mông mình. Vừa nhìn thấy cái rương gỗ này, sắc mặt còn đang thỏa mãn vì vừa mới ăn xong của hắn lập tức sầu khổ, trông như sắp khóc vậy.
Hắn xách cái rương gỗ này lên giường mình, kể từ lúc đó ánh mắt của hắn luôn tập trung vào cái rương gỗ, không bao giờ rời mắt.
Mãi cho đến khi lên giường, hắn cũng đều ngồi xếp bằng trên cái rương gỗ đó.
- Chẳng lẽ mập mạp cũng là sai...học viện Thanh Loan chưa từng có đệ tử mập sao? Chỉ vì ta mập mà bắt ta phải làm sói mập sao...
- Lâm Tịch Lâm Tịch...rốt cuộc khi nào mới gặp ngươi, ngươi bắt ta phải chờ đến bao giờ...
- Còn muốn ta mang cái rương này cho ngươi...nói gì hòm còn người còn, hòm mất người mất...không biết ta sợ nhất là bị dọa sao...học viện Thanh Loan có nhiều đệ tử lợi hại như thế, tại sao phải bắt ta tới đây...có cần phải quá đáng như vậy, không nói đến việc không biết bao giờ Lâm Tịch mới đến đây, để cho ta mang cái rương này mà không cho phép ta nhìn xem thử bên trong có cái gì...
- Lâm Tịch ơi Lâm Tịch, ngươi nhất định phải tới nhanh đi, nhất định ở bên ngươi còn có hai tên kia...Ta chỉ có một mình phải làm sao bây giờ.
Sau khi ngồi tê mông trên rương gỗ, người trẻ tuổi mập mạp tàn nhang này nhắm hai mắt lại, tựa hồ muốn minh tưởng tu hành, nhưng miệng hắn lại không ngừng lẩm bẩm những tiếng oán trách than thở chỉ có hắn mới nghe được.
Trong những lời oán trách này không hề có một chữ tự giác tự ngộ, có thể thấy người trẻ tuổi mập mạp tàn nhang này thật sự rất nhát gan.
Nhưng tốc độ tiến vào minh tưởng tu hành của hắn lại không chậm, âm thanh của hắn ngày một nhỏ hơn, hơi thở trở nên bình thản, tóc gáy và mái tóc trên đầu hắn bắt đầu lay động theo hô hấp, tu vi của hắn bất giác từ Hồn sư trung giai tăng lên thành Hồn sư cao giai.