- Chngs ta cỡi ngựa hay là dùng xe ngựa?
- Dùng xe ngựa.
- Ta thích xe ngựa.
Trước lúc Cát Tường tức giận, Lâm Tịch và "Đồ hắc hổ" vẫn đang nói chuyện với nhau. Nghe "Đồ hắc hổ" nói sẽ dùng xe ngựa lên đường, Lâm Tịch khẽ mỉm cười, ít nhất ngồi xe ngựa sẽ dễ dàng tu hành hơn.
"Đồ hắc hổ" khẽ nhíu chặt mày, ông ta không biết rõ tên thanh niên đã được thượng cấp đề làm thống lĩnh này không xem trọng sinh tử nên mới nhẹ nhàng như vậy, hay là trẻ tuổi khinh thường, phớt lờ những bộ hạ đáng sợ của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Bởi vì Lâm Tịch còn quá trẻ, mà trên người hắn ta lại không có cái khí thế thiết huyết trầm lãnh, nên trong hai loại khả năng trên, "Đồ hắc hổ" vẫn nghiêng về phía sau hơn.
Lâm Tịch nhìn thấu thần sắc khó chịu cùng với nét sầu lo ẩn giữa đôi lông mày của nam tử cao lớn đầu hói này, hắn nghiêm mặt lại, chân thành nói:
- Cách dàn xếp này rất ổn thỏa, hoàn toàn thay thế được thân phận Thập lang...Còn một lang còn lại có thể đi theo một chiếc xe ngựa khác, sau đấy từ từ gia nhập vào đoàn xe chúng ta. Nhưng ngươi có nghĩ rằng nếu như ngay từ đầu đã có người biết thân phận và hành tung chúng ta không? Vậy bất kể chúng ta làm gì, kết quả cũng là vô dụng.
- Khả năng này rất nhỏ.
"Đồ hắc hổ" lắc đầu.
Nhưng ngay lúc ông ta lắc đầu, mọi người lại nghe thấy âm thanh gỗ bị chấn nát từ phòng của Lâm Tịch phát ra.
Mọi người nhất thời biến sắc.
Tiểu nhị trẻ tuổi đang đứng canh gác bên ngoài lập tức đứng lên. Ngay khi hắn ta vừa đứng lên, đám người Lâm Tịch và "Đồ hắc hổ" đã phóng ra ngoài tiểu viện.
- Các ngươi không nên vào phòng, mau bao vây xung quanh.
Vừa chạm chân xuống đất, Lâm Tịch lập tức ra lệnh cho đám người "Đồ hắc hổ".
Mới vừa mấy tức trước, "Đồ hắc hổ" còn cảm thấy Lâm Tịch quá ôn hòa, không có khí tức thiết huyết trầm lãnh, không giống một tướng lãnh kinh nghiệm trên chiến trường, thậm chí là còn giống một quan văn hơn. Nhưng sau khi Lâm Tịch quát khẽ một tiếng như vậy, "Đồ hắc hổ" bỗng nhiên ngẩn người, cảm thấy có một khí tức lạnh lẽo và trầm lãnh đập vào mặt mình.
Ông ta hiểu rõ chỉ có tướng lãnh trong quân doanh, hơn nữa còn phải là người đã từng chân chính trải qua sinh tử, mới có thể mang theo khí tức thiết huyết lạnh lẽo này trong một câu phát lệnh tự nhiên như vậy được.
Vào lúc ông ta bất giác xoay đầu nhìn Lâm Tịch, Lâm Tịch đã nhanh chóng tiến sát cửa. Ngay khi chạm đến cánh cửa vào phòng, cả người hắn bỗng nhiên cúi thấp xuống, sau đấy đẩy cửa phóng vào bên trong.
- Các ngươi bảo vệ phía trước, chúng ta ra phía sau!
Không một chút do dự, "Đồ hắc hổ" quát nhẹ với "Ải cước lang hổ quy phác" và "Thổ lang đặng thu thành", sau đấy cấp tốc chạy nhanh, nhảy lên nóc nhà, lao ra phía sau sương phòng của Lâm Tịch.
...
Lâm Tịch phóng vào trong phòng, dùng một tay làm điểm tựa rồi bật người lên cao, ngay lập tức nhìn thấy Cát Tường vẫn bình yên vô sự, mà bên cạnh Cát Tường còn có tượng đá một người cao gầy bịt mặt.
Hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức nhảy lùi lại một bước, đóng cửa lại.
- Cát Tường...người này đã bị ngươi biến thành một người Thái Lan đang điên cuồng đua xe rồi.
Sau khi đóng cửa, lại nhìn thấy người cao gầy bịt mặt bị đóng băng này đang đưa hai tay ra, tạo thành tư thế giống như một người đua xe, Lâm Tịch nhất thời cười mếu, nói thầm một cái.
Tuy nhiên, khi thấy Cát Tường đang dùng cặp mắt đen lúng liếng rất vô tội nhìn mình, ra vẻ không biết mình đã làm sai chuyện gì, Lâm Tịch nhất thời đi lên trước vài bước, vòng qua tượng đá người cao gầy bịt mặt, vuốt vuốt đầu Cát Tường, thấp giọng nói với Cát Tường bằng âm thanh chỉ có hắn và Cát Tường nghe được:
- Làm tốt lắm, lần sau còn có tên bịt mặt nào dám vào đây trộm đồ của chúng ta, ngươi cứ biến hắn thành như vậy.
Lúc này hắn đã nhìn thấy sự khác lạ dưới gầm giường. Mặc dù hắn không biết người cao gầy bịt mặt này rốt cuộc là ai, tại sao lại theo dõi hắn, nhưng tuyệt đối không phải là người học viện hoặc người nào đấy đi theo bảo vệ hắn. Đã như vậy, người này chỉ có là kẻ thù của hắn, nếu như là kẻ thù, lại bị Cát Tường giết chết, cũng chỉ có thể nói là hắn không may. Lâm Tịch tất nhiên sẽ không tỏ ra thương hại hay hối tiếc.
Cát Tường hiển nhiên không biết câu nói "người Thái Lan đua xe" mà Lâm Tịch vừa nói có ý gì, nhưng nó lại cảm thấy Lâm Tịch rất hài lòng và khen ngợi mình, nên nó cũng thỏa mãn vuốt vuốt bụng mình, thở phào nhẹ nhõm, kêu "ô" một cái.
- Thế nào rồi?
Ngay lúc này, "Đồ hắc hổ" ở đằng sau lập tức quát lên hỏi.
- Người đã chết...đào động dưới đất đi vào. Các ngươi mau kiểm tra phòng của mình, xem thử có người nào đột nhập vào hay không?
Lâm Tịch cau mày lại, nhìn bức tượng đá người cao gầy bịt mặt ngay trước người mình. Hắn vươn tay ra, mạnh mẽ vỗ vào trước ngực và sau lưng bức tượng đá. "Rắc", một tiếng động vang lên, phần băng tuyết trên người cao gầy bịt mặt rớt xuống hơn phân nửa, để lộ bộ quần áo màu đen bình thường bên trong.
Nghe thấy tiếng Lâm Tịch ở bên trong phát ra, ngoại trừ Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, tất cả những người còn lại đều cảm thấy lạnh lẽo, không thể ngờ rằng tên thanh niên bề ngoài trông rất nhu nhược và ôn kìa lại là một tên giết người không gớm tay, tâm địa ác độc như thế, trong nháy mắt đã giết chết người ẩn núp trong phòng. Hơn nữa, giọng nói lại còn rất bình tĩnh.
Đằng sau sương phòng, nghe thấy âm thanh bình tĩnh không một chút rung động của Lâm Tịch, "Đồ hắc hổ" lập tức biết sự bình tĩnh này không phải là giả dối, biết mình đã hoàn toàn nghĩ sai về tên thanh niên trẻ tuổi này. Đồng thời với cảm giác lạnh lẽo đang dâng lên trong lòng, ông ta còn cảm thấy rất may mắn.
Ông ta nhanh chóng quay về sương phòng của mình, sau đấy tên nam tử cao lớn hói đầu này lập tức nhìn thấy mấy bọc đồ của mình đã bị tháo ra từ lâu, mà bên dưới gầm giường còn có một cái động đủ để cho một người ra vào.
...
Lâm Tịch tháo khăn bịt mặt màu đen trên người cao gầy xuống.
Dung mạo người này rất bình thường, lông mày thưa thớt, ánh mắt hơi lõm vào bên trong. Mặc dù vì lạnh lẽo nên da thịt hắn ta đã trở nên hơi xám trắng, thậm chí có vài sợi gân máu và động mạch nhô cao lên hơn rất nhiều, nhưng Lâm Tịch vẫn có thể nhận ra người này không lớn tuổi lắm. Text được lấy tại http://Trà Truyện
Tiếp theo, Lâm Tịch cẩn thận tìm kiếm từng góc nhỏ trên người hắn ta.
Nhưng vị khách cao gầy bịt mặt không mời mà tới này lại không mang theo bất kỳ vật gì trên người cả, sạch sẽ đến lạ thường, ngay cả chút bạc vụn hay binh khí cũng không có. Điều duy nhất đặc biệt chính là móng tay của hắn rất dài, giống như những thanh đao nhỏ vậy, ở móng tay còn dính rất nhiều đất bụi, khiến người ta cảm thấy hắn đã dùng đôi tay mình để đào nên cái động vừa đủ cho một người ở dưới gầm giường.
Trong ánh mắt tò mò của Cát ùường, Lâm Tịch lập tức cúi người xuống trước cái động dưới gầm giường. Hắn thấy có một lối đi sâu xuống dưới khoảng mấy thước, sau đấy kéo dài thành một hàng ngang như ống thoát nước vậy. Màu đất bên dưới và ở ngay cửa động rất khác nhau, hơn nữa còn có dấu vết đào bới của công cụ bằng sắt, Lâm Tịch có thể đoán được như vậy là nhờ vào những vết tích ở hai bên thành động.
Đến đây mọi việc đã không còn khó đoán nữa, đường hầm bên dưới đã được đào từ trước, chỉ giữ lại một phần đất rất mỏng ở ngay dưới gầm giường không đào lên nữa. Nhưng cho dù là tế, nếu như muốn dùng móng tay để từ từ đào được lớp đất vô cùng chắc chắn này, vậy tên nam tử cao gầy kia ít nhất phải khiến hồn lực thẩm thấu đến móng tay mình, có nghĩa hắn ta là một người tu hành cấp Hồn sư.
Nếu như là người tu hành có tu vi như thế, cho dù Lâm Tịch có thể xuất hiện ở đây đúng lúc, hắn cũng không chắc mình có thể bắt sống được, bởi vì hắn cũng không muốn để nhiều người thấy thực lực mình mạnh đến đâu.
Có tiếng bước chân nhanh chóng đến bên ngoài cửa.
- Có bốn người bị động đến hành lý, cũng bị đào từ dưới đất đi lên, có muốn kiểm tra đường hầm hay không?
Âm thanh của "Đồ hắc hổ" từ bên ngoài vọng vào.
- Dĩ nhiên muốn.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua thi thể tên nam tử cao gầy vẫn bị đóng băng ở phần dưới, lại nhìn thoáng qua Cát Tường.
- Phải tìm hiểu xem tên chuột chũi này từ đâu tới, để Hồng lang đi xuống kiểm tra...Còn nữa, chuẩn bị cho ta một cái áo la tụ, để cho Ngọc diện lang mang vào.
Áo la tụ là một loại áo có ống tay rất lớn, bên trong là một trường bào rộng lớn có nhiều túi dùng để chứa đồ. Nhiều người đọc sách cảm thấy loại áo này trông rất nho nhã, nên từ lâu các quan văn đã quen dùng, được lưu truyền rộng rãi trong dân gian.
Trường bào Tế ti Vân Tần cũng được may theo hình thức này, nhưng cổ áo lại cao hơn, kéo dài thẳng đến cằm người mặc.
"Hồng lang" chính là Biên Lăng Hàm, "Ngọc diện lang" là Khương Tiếu Y.
Biên Lăng Hàm có vóc người nhỏ nhắn, đi vào động đất này tất nhiên sẽ không khó khăn. Hôm nay Lâm Tịch chưa sử dụng năng lực quay về mười phút trước, có thể đảm bảo an toàn của nàng. Hơn nữa, một khi tiến vào động đất dài hẹp này để điều tra theo dõi, Lâm Tịch cảm thấy áp lực bên trong sẽ giúp tiến cảnh Biên Lăng Hàm nhanh hơn.
Hiện giờ tu vi của Lâm Tịch đã vượt xa Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm, chính Khương Tiếu Y cũng nói hắn đã có năng lực có thể khiến học viện dựa vào, hắn tất nhiên cũng muốn tốc độ tu hành của hai người bạn của mình nhanh hơn một chút.
Khương Tiếu Y nhanh chóng gõ cửa đi vào.
- Đây là Tam vĩ hắc hồ miêu của ngươi? Thật lợi hại...
Sau khi phục vụ trong biên quân Long Xà một thời gian, rõ ràng trông Khương Tiếu Y đã thành thục hơn rất nhiều, trên ngoài toát ra khí tức chỉ xuất hiện trên các quân nhân chân chính, nhưng có lẽ vì lý do ở nơi ánh sáng mặt trời không chiếu tới, nên màu da của hắn đã tái nhợt hơn chút ít.
Bạn tốt lâu ngày không gặp, nên vừa đi vào hắn đã đập tay với Lâm Tịch một cái. Khi nhìn thấy rõ thi thể đứng yên bất động cùng với Cát Tường, cho dù hắn là bằng hữu tốt của Lâm Tịch, hắn cũng cảm thấy hơi sợ hãi, nhất thời không dám tới gần Cát Tường.
Lâm Tịch nhận lấy áo la tụ màu xanh trong tay Khương Tiếu Y, đi tới trước một bước, nhanh chóng vươn tay ôm Khương Tiếu Y.
- Yên tâm, Cát Tường rất thông minh, sẽ không biến ngươi thành tượng đá đâu.
Sau khi nói với Khương Tiếu Y câu này bằng âm thanh chỉ hai người nghe được, Lâm Tịch lập tức lôi Khương Tiếu Y đến trước người Cát Tường, nhẹ giọng nói với Cát Tường:
- Hắn là bạn tốt của ta...bắt đầu từ hôm nay, hắn cũng là bạn tốt của ngươi.
Lâm Tịch vừa nói vừa vuốt ve đầu Cát Tường, sau đấy nháy mắt bảo Khương Tiếu Y hãy làm giống hắn.
- Đây cũng là sinh linh đã nháy mắt giết chết Liệt kim hắc thứu đấy.
Khương Tiếu Y biết bên trong bộ dáng vô tội và hồn nhiên của Cát Tường kia là một thực lực mạnh mẽ đến mức nào. Hắn bất giác gượng cười, chần chừ một hồi rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Cát Tường.
Cát Tường hiểu ý Lâm Tịch, có ý tốt kêu "ô" nhẹ một tiếng với Khương Tiếu Y.
Khương Tiếu Y lập tức đổ mồ hôi lạnh.
- Ta lên đây.
Ngay lúc này, âm thanh của Biên Lăng Hàm từ dưới động đất dưới gầm giường Lâm Tịch vang ên.
Biên Lăng Hàm dính đầy bụi đất chui ra ngoài. Khi thấy rõ đằng sau Lâm Tịch và Khương Tiếu Y là một thi thể đã bị đóng băng, nàng lập tức ngừng lại, lông mày co giật liên tục.
- Đường hầm chỉ có một lối duy nhất, đầu bên kia là một chuồng vịt ở cạnh bờ sông, từ đấy có thể đi bất cứ nơi nào, không có đầu mối.
Sau một lúc ngẩn người, Biên Lăng Hàm mới nhanh chóng thấp giọng nói.
- Đây cũng là bạn tốt của ta.
Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai Biên Lăng Hàm, sau đấy bảo Biên Lăng Hàm hãy vuốt ve đầu Cát Tường như mình đang làm.
Khi còn ở biên quan Long Xà, Biên Lăng Hàm đã từng nghe nói Lâm Tịch trở thành Tế ti Linh Tế, nhưng nàng không nghĩ rằng Tam vĩ hắc hồ miêu kinh khủng có thể nháy mắt giết chết Liệt kim hắc thứu lại khả ái như vậy.
Mặc dù khi nhìn thấy sinh linh có thực lực mạnh hơn mình, người đối diện luôn cảm thấy khó bình tĩnh được, nhưng dù sao một thiếu nữ như Biên Lăng Hàm lại rất thích các loài thú nhỏ đáng yêu, nên Biên Lăng Hàm lập tức đưa tay lên đầu Cát Tường. Thấy bộ dáng Cát Tường đáng yêu như thế, nàng càng cảm thấy yêu thương hơn, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều.
Cát Tường cảm thấy bàn tay của Biên Lăng Hàm còn mềm mại hơn Lâm Tịch, nó cũng cảm thấy Biên Lăng Hàm rất thích mình, nên lập tức tỏ ra vẻ đang hưởng thụ, dụi dụi đầu vào tay Biên Lăng Hàm một hồi. Chẳng qua có một việc nó nghĩ mãi vẫn không hiểu, nếu cũng là bạn tốt, tại sao Lâm Tịch lại ôm chặt Khương Tiếu Y mà không ôm Biên Lăng Hàm, ngược lại chỉ vỗ vỗ bả vai?