Tiên Hà Phong Bạo

Chương 560: Cự đầu gặp mặt (2)

Đổng Băng Vân thần sắc phức tạp, khóe miệng không khỏi nổi lên một tia đắng chát: không nghĩ tới vẫn bị hắn làm được?

Giờ khắc này, nàng đã không dám hoài nghi khả năng Từ Huyền ngày sau có thể chủ đạo tiêu diệt Đông Phương gia nữa.

- Dọa hỏng ta rồi... Hắn cuối cùng cũng không khiến ta thất vọng.

Tử Tiêu công chúa thở phào một hơi, trên mặt bộ dáng vẫn còn sợ hãi, đôi mắt dễ thương quay lại, nhìn về phía Từ Huyền đang đáp xuống đất, dị sắc sóng gợn sóng gợn, mừng rỡ không thôi.

Lúc đầu khi ở Bát Hoang Sa Mạc thiếu niên kia đã nhiều lần chế tạo kỳ tích, hóa không thể thành có thể, chưa bao giờ làm cho nàng thất vọng cả.

Cho dù cách xa nhau vài chục năm, giờ gặp lại, đối phương vẫn như vậy.

Chẳng biết tại sao, trong lòng nàng ngoài phức tạp ra, lại hiện ra vô lực thật sâu nữa.

Tuế nguyệt trôi qua, quan hệ vi diệu giữa nàng và Từ Huyền tựa hồ nhất trần không biến. Nàng vẫn là người con gái yếu ớt cần được bảo vệ ngày xưa, mà Từ Huyền vẫn là người giữ vị trí cường thế như cũ.

- Hay cho mười chiêu định thắng bại!

Tử Tiêu Quốc Sư vỗ tay mà cười:

- Từ Huyền, xem ra vinh hạnh đặc biết Côn Vân tu giới tân tú đệ nhất nhân, không phải ngươi thì không còn ai nữa rồi.

Đối với bình luận này, trên trận không người nào dám không phục.

- Quốc sư nói đúng.

Thái Hoàng trưởng lão đồng ý, đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười:

- Lấy thực lực của Từ đạo hữu, không nói đến tân tú đệ nhất nhân, cho dù phóng mắt khắp toàn bộ Côn Vân tu giới, kể cả tất cả cường giả thế hệ trước, đều là số một số hai. Chỉ sợ vị trí Côn Vân đệ nhất nhân cũng phải xem lại một phen rồi.

Nói xong lời cuối cùng, Thái Hoàng trưởng lão, còn hữu ý vô ý liếc qua Đông Phương Quân.

Trên trận lại lần nữa yên tĩnh, chợt nhấc lên sóng to gió lớn.

Nhìn chung Côn Vân tu giới, trong thế hệ trước, thực lực thái hoàng thực lực của Thái Hoàng trưởng lão, dù cho không phải mạnh nhất, nhưng ít ra cũng là nổi tiếng Top 3, hơn nữa tư lịch của lão cũng nhiều nhất.

Hắn đã nói lời nói này, có thể thấy được thực lực Từ Huyền đã có khả năng rung chuyển địa vị vô địch của Đông Phương Quân Côn Vân đệ nhất nhân rồi.

Sở Đông ở một phương Hoàng tộc khóe mắt mỉm cười, vẻ mặt vui mừng: mười chiêu định thắng bại, Từ Huyền gánh chịu phong hiểm lớn lao, cần có phách lực không thể tưởng tượng, mà cuối cùng hắn lại thành công, hiệu quả cực kỳ rõ ràng, uy danh địa vị bay thẳng lên, đạt tới cùng cấp độ với Côn Vân đệ nhất nhân.

Tu giả Đông Phương gia sắc mặt đều rất là khó coi.

Đông Phương Quân, mặt âm trầm, không nói một lời, trong mắt Đông Phương Quý vẫn còn thấy cừu hận, nhìn chằm chằm vào Từ Huyền, nhưng cũng không thể che dấu được kiêng kị và bất đắc dĩ trong lòng.

Rất nhanh, Tử Tiêu Quốc Sư mỉm cười nhìn qua Từ Huyền:

- Địa vị Côn Vân Tân Tú đệ nhất nhân đã không thể hoài nghi. Theo như hứa hẹn, Tử Tiêu ta đáp ứng gả công chúa cho ngươi.

Lời vừa nói ra trên trận một mảnh lắc lư.

Trên người Từ Huyền phản phất bao phủ vô số quầng sáng, thừa nhận đông đảo ánh mắt hâm mô ghen ghét.

Mà cao tầng Đông Phương gia và hoàng tộc đều vẻ mặt khẩn trương, đồng thời trong mắt cũng lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Lấy thực lực hiện giờ của Từ Huyền mà xem, một khi Tử Tiêu Quốc toàn lực ủng hộ, cho dù Đông Phương gia và hoàng tộc liên thủ cũng rất khó thủ thắng.

Giờ khắc này, Tử Tiêu công chúa cúi đầu xuống, mặt như rặng mây đỏ, con mắt vụng trộm nhìn qua Từ Huyền được mọi người chú mục, bàn tay trắng nõn nắm lấy mép váy, tâm hồn thiếu nữ nhảy lên như hưu.

- Cái này quả thật là một chuyện trọng đại, Từ mỗ phải đi về cân nhắc mấy ngày đã.

Từ Huyền phảng phất sớm có đoán trước, không rảnh suy tư đáp.

- Tốt, bổn quốc sư cho ngươi ba ngày cân nhắc.

Tử Tiêu Quốc Sư có chút mỉm cười, so sánh với thái độ cường thế cự tuyệt liên hồn thì lần này ít nhất cũng có chỗ trống để qua lại.

Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng lão, cũng đều hơi buông lỏng một hơi, đối với quyết định của Từ Huyền rất là khó hiểu.

Màn đêm buông xuống, tiệc tối chấm dứt, chúng cường giả bên trong đô thành rời khỏi hoàng cung, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.

Có thể đoán trước, từ sau ngày hôm nay, danh tiếng Từ Huyền sẽ được kéo lên, trở thành cấp độ đứng sừng sững ở đỉnh phong Côn Vân tu giới.

Phản hồi điểm dừng chân, Từ Huyền rất nhanh gặp mặt Sở Đông.

- Dựa theo kế hoạch, ta đã thành công trì hoãn thời gian.

Khóe mắt Từ Huyền mang theo vui vẻ.

- Hết thảy thuận lợi, thậm chí còn kinh hỉ ngoài ý liệu, liên hôn không phải lựa chọn chốt. Kế tiếp vì tương lai xa hơn, chúng ta phải mời Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng lão những người này...

Trong ánh mắt thâm thúy của Sở Đông xẹt qua một đạo tinh quang, ngưng mắt nhìn phương xa, tựa hồ xuyên thủng khe hở thời không.

Từ Huyền nhẹ gật đầu, hiển nhiên cũng minh bạch chuyện này.

Ngay tại đêm đó, hai phong thư hàm được bí mật truyền lại đến cao tầng Côn Vân hoàng tộc và Đông Phương gia.

Đêm khuya hôm sau, trong một phủ đệ vắng vẻ của Côn Vân Quốc.

Từ Huyền và Sở Đông, ngồi ở tiểu đình bên trong, còn có bốn cái ghế không nữa.

Sưu sưu --

Đột nhiên, từ chỗ sâu trong nguyệt dạ bay tới hai người, theo thứ tự là một hoàng bào thanh niên, đẹp đẽ quý giá chính khí, khí vũ hiên ngang, mặt khác là một vị lão giả thanh sam râu bạc trắng, khí tức mịt mờ, như một giếng cổ thâm bất khả trắc vậy.

- Thái Hoàng trưởng lão, quốc quân, mời ngồi.

Sở Đông đứng dậy đưa tay, trên mặt vui vẻ.

Côn Vân Quốc quân và Thái Hoàng trưởng lão sắc mặt phức tạp nhìn Sở Đông, tùy ý khách sáo hai câu, liền bắt đầu chờ đợi.

Lại qua một lát, trong hư không truyền đến khí tức phá khôngthâm trầm kinh hãi.

XÍU... UU! Bá bá!

Một thân ảnh cao lớn màu tím đen và một nam tử tóc dài mang mặt nạ vàng xuất hiện.

- Đông Phương Đại trưởng lão, còn có... Vô Song Điện Vương, nhị vị cuối cùng đã đến.

Lúc ánh mắt Sở Đông rơi xuống Kim Điện Vương lúc, hơi có chút ngoài ý muốn. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Hiển nhiên hắn đoán người đến là Đông Phương Quý, nhưng không ngờ lại là vị Vô Song Điện Vương này.

- Từ minh chủ hôm nay phong quang vô hạn, đạt được công chúa ưu ái gả cho, được Tử Tiêu Quốc che chở, chẳng khác nào cá chép nhảy Long Môn, sao còn nghĩ đến những người chúng ta thế.

Con mắt lạnh như đao phong của Đông Phương Quân dừng lại trên người Từ Huyền trên người, mơ hồ có vài phần địch ý và sát cơ.

- Nếu Từ mỗ đáp ứng liên hôn, còn có thể tìm chư vị sao?

Từ Huyền hỏi lại cười cười.

Mấy người ở đây, đều hai mặt nhìn nhau.

Rốt cục, Vô Song Điện Vương trầm mặc thật lâu mở miệng, thanh âm réo rắt mà giàu từ tính, lại khiến cho hào khí trên trận trì trêh:

- Từ minh chủ lần này không mang theo Nhiếp Hàn, chẳng lẻ không sợ chúng ta song phương liên thủ... Lưu ngươi lại sao!

Ở một phủ đệ cũ nát không biết tên trong thủ đô, mấy đại nhân vật nắm giữ vận mệnh muôn dân trăm họ Côn Vân tu giới hàng lâm.

Thái Hoàng trưởng lão, Đông Phương Quân, Từ Huyền, đại biểu cho người cầm quyền ba cổ thế lực cường đại nhất Côn Vân Quốc.