Hàn ý tràn ngập, trong hang động thinh lặng như tờ!
Mọi người nhìn chằm chằm vào thi thể Chu Bát và Điền Ngọc Sơn hóa thành vầng sáng dần dần tan vào trong không khí. Trên mặt đất chỉ còn một cái ngân tiên và hai túi trữ vật, chỉ còn hai món này để chứng minh sự tồn tại của hai người.
Tiểu Thần cầm lấy ngọn roi bạc và túi trữ vật, trong túi trữ vật có không ít tiên thạch và đan dược. Những thứ này hẳn là Điền Ngọc Sơn đã cướp của người trước nhưng giờ người khác lại được hưởng.
Lúc này, Bạch Mộc Trần từ trong đám người đi ra đứng cùng nhóm Tiểu Thần. Ánh mắt của hắn nhìn lướt xung quanh.
"Thì ra là ngươi!"
Ánh mắt của Xích Hổ đột nhiên trợn trừng kinh ngạc nhìn về phía Bạch Mộc Trần. Bây giờ thì gã đã hiểu vì sao nhóm Tiểu Thần có thể nhanh chóng nổi lên như thế, thì ra có cao nhân chỉ điểm phía sau bọn chúng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Mộc Trần, Xích Hổ đã biết người này cực kì nguy hiểm. Sự nguy hiểm gã cảm nhận được còn rõ ràng hơn nhiều so với Điền Ngọc Sơn. Gã vốn tưởng rằng cuộc gặp gỡ ba năm trước chỉ là ngẫu nhiên, bây giờ nghĩ lại thì dường như sự tình không đơn giản như vậy.
"Cổ đại ca, nên xử lý những người này như thế nào?"
Tiểu Thần nhìn Bạch Mộc Trần rồi hỏi khẽ, khuôn mặt tỏ vẻ khó xử. Y không phải một người thích giết chóc, nếu để cho hắn đem toàn bộ những người trước mắt này diệt khẩu, hắn thật không đành lòng tàn nhẫn xuống tay, nhưng lưu lại những người này, xác thực lại hậu hoạn vô cùng.
"Ngươi... Các ngươi muốn làm gì!?"
Đầu lĩnh quặng nô và quặng nô đối địch đột nhiên bừng tỉnh đứng tụ lại một đội. Tất cả cảnh giác nhìn đám người Tiểu Thần, ai ai cũng lộ ra dáng muốn liều mạng. Kỳ thực những người này cũng hiểu, chính mình căn bản là không đủ tư cách liều mạng, chỉ có thể làm ra dáng vẻ mà thôi, người ta có khả năng giết chết Tán Tiên dễ dàng, đối phó với bọn họ cũng không cầm động ngón tay.
Đám người Tiểu Thần cũng chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, chỉ đợi một tiếng ra lệnh liền hành động.
Bạch Mộc Trần nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi thở dài. Cả đời này hắn làm ra không ít sát nghiệt, từ sớm quen với cảnh sinh ly tử biệt trong cuộc sống, nhưng điều này cũng không nói lên hắn có thói quen giết người, thích giết người, nhất là có cùng kiếp "Tiên nô" với mình.
"Bỏ đi, tạm thời nhốt bọn chúng lại! Chỉ cần phong bế nơi nay lại thì tạm thời bọn chúng cũng ra không được."
Bạch Mộc Trần vừa nói như thế, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, ai cũng muốn không có chém giết là tốt hơn.
Xích Hổ không phục, gã cắn răng hỏi giọng lạnh lùng: "Các hạ là ai? Muốn giết cứ giết, vì sao lại muốn giam chúng ta ở đây?"
Không đợi Bạch Mộc Trần đáp lời, Tiểu Thần ở bên lạnh lùng khiển trách nói: "Xích lão hổ, ngươi cho là mình là ai? Các ngươi cũng chỉ là thủ hạ của Điền Ngọc Sơn, là chó săn mà thôi, có tư cách gì mà xưng anh hùng hảo hán hả? Cũng là Cổ đại ca nhân từ, khoan hồng độ lượng để lại tính mạng cho bọn ngươi bằng không ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường."
Nghe thấy lời đáp, mặt Xích Hổ nóng bừng lên không nói được lời nào.
Một gã đầu lĩnh khác run run hỏi: "Ngươi... Cuối cùng là các ngươi muốn làm gì!?",
"Làm gì à?"
Tiểu Thần nhìn xung quanh hai bên rồi cười quái dị hai tiếng: "Vừa rồi tên Chu Bát kia không phải đã nói rồi sao? Chúng ta, muốn tạo phản..."
"Cái... Cái gì!?"
Đám người Xích Hổ sợ quá mặt mày tái mét.
"Ngươi... Các ngươi... Điên rồi! Tất cả các ngươi đều điên rồi!"
Vài tên đầu lĩnh quặng nô nhìn đám người Tiểu Thần như thấy quỷ, thân thể chúng run sợ không dám nhìn thẳng vào mặt mọi người.
Xích Hổ tỉnh táo lại bèn tức giận nói: "Tiểu Thần, ngươi biết mình đang nói cái gì sao? Nếu ngươi dám làm xằng bậy, hại... mình đã đành, còn liên lụy người khác, ngươi dầu gì cũng đứng đầu mỏ quặng một phương, quản gần nghìn huynh đệ thủ hạ, tại sao ngươi không quan tâm đến sự sống chết của mọi người, chỉ vì một câu nói nhất thời của người khác mà tự bán mình."
"Bán à?"
Tiểu Thần không giận ngược lại cười lớn: "Xích lão hổ, ngươi muốn ta nói ngươi ấu trĩ hả? Hay ngây thơ? Lẽ nào ngươi muốn cứ sống thế này hết cả đời?"
Không đợi đối phương đáp lại, Tiểu Thần nói tiếp: "Xích lão hổ, dù gì ngươi cũng là nhân vật có chủ kiến, sao lại ngu muội thế? Ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Tam đại tiên tông sẽ cho chúng ta một con đường sống sao? Từ xưa tới nay, kết cục cuối cùng của những quặng nô này là gì? ngươi biết rõ hơn ta mới phải chứ! Phản cũng là chết, không phản cũng là chết, nếu là thật sự có một con đường sống, chúng ta cần gì đâm đầu vào tuyệt lộ này.Sở dĩ chúng ta nhốt bọn ngươi lại chỗ này cũng là vì bảo vệ danh tính cho các ngươi. Lần này khởi sự nếu thành công, các ngươi có thể tự do tự tại rời khỏi nơi này, nếu chúng ta thất bại thì đều chết hết, các ngươi cũng sẽ không phải gánh trách nhiệm quá lớn..."
"Tự do ư?"
Nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt đám người Tiểu Thần, Xích Hổ không nói lên lời. Đã bao nhiêu năm, gã cho là mình đã không còn muốn phản khác, từ lâu đã cam chịu số mệnh. Gã không ngờ đối phương chỉ nói mấy câu đã như không như kim châm vào nỗi sợ hãi tận sau trong tâm của mình.
Tiểu Thần không hề để ý tới người khác mà quay sang Bạch Mộc Trần nói: "Cổ đại ca, nếu quáng trường có hành động thì chúng ta phải trở về gấp, người có kế hoạch gì không?"
"Ta theo các ngươi trở về mỏ quặng."
Bạch Mộc Trần móc lấy đất bôi lên mặt để cho mình giống hệt các quặng nô bình thường khác.
Nghe được câu này tâm thần Tiểu Thần đại chấn. Y vội vàng kéo Bạch Mộc Trần nói: "Cổ đại ca, ngươi làm như vậy quá nguy hiểm, hay là nghĩ biện pháp khác xem sao!"
Bạch Mộc Trần khoát tay áo nói: "Căn cứ vào tin tức ta có được từ trong trí nhớ của Hoa Dương, Tụ Tiên Lệnh luôn được ba vị Chấp Sự mang theo bên mình. Do đó, phải diệt trừ bọn chúng mới có thể gải phóng cho bọn ngươi. Nguyên thần các ngươi cũng bị ràng buộc trong đó nên không thể đối phó với tiên sĩ giữ Tụ Tiên Lệnh. Muốn làm thật trót lọt việc này chỉ có thể là ta..."
"Không! Ngươi không thể mạo hiểm."
Nguyên Minh Tử và Trần Tịch cũng tiến lên khuyên can, thanh âm nức nở của tên béo vang lên: "Cổ đại ca, chúng ta chết thí đã chết, nhưng trên người ngài phải gánh trọng trách rất nặng, người là hy vọng của cả bọn ta, chỉ cần người còn sống chắc chắn sẽ có một ngày thành công, người không thể đi!"
Đừng nhìn bình thường Nguyên Minh Tử nhu nhược nhát gan nhưng tâm tư tinh tế của y thì không kém ai.
Bạch Mộc Trần vỗ vai ba người bảo: "Các ngươi muốn gì ta đều biết, thế nhưng có một số việc không thể trốn tránh được, ta và các ngươi đều như nhau, đều có sự yếu đuối và sợ hãi. Bởi vậy, cho nên chúng ta càng cần thêm dũng khí để đối mặt. Thành công thì có tự do, thất bại thì coi là giải thoát, không cần biết thành công hay thất bại, ít nhất chúng ta đã nỗ lực hết mình, như vậy là đủ rồi."
Dứt lời, Bạch Mộc Trần rời sơn động.
Không đợi bọn Xích Hổ kịp phản ứng, nhóm Tiểu Thần cũng bỏ nơi đây. Trước khi bỏ đi thì lấp cửa động lại.
Mọi người nhìn nhau,ai nấy đều im lặng, dường như mỗi người đều có nỗi niềm riêng.
...
------------
Lối vào quáng trường được canh phòng nghiêm ngặt, có hàng lối nghiêm chỉnh rõ ràng.
Tam đại tiên tông đều phái ra đệ tử cùng nhau canh gác, mấy nghìn quặng nô xếp thành một hàng dài, kiểm tra xong thì người nào người nấy mới được đi vào. Mặc dù hàng ngũ rất dài nhưng không quáng nô nào có can đảm oán thán nửa câu.
Trái với ở dưới, những đệ tử tiên tông này lại cảm thấy chán nản, vì vậy từng tốp túm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm với nhau.
"Ôi! Cứ kiểm tra thế này thì khi nào mới lại được ngủ đây."
"Không phải là thế sao? Vài nghìn quặng nô, kiểm tra từng người một rất vất vả."
"Bên trên rõ thật là xem thường mọi chuyện, quáng trường có cấm chế, không có Tiên Ấn lệnh bài phù hợp chứng minh thân phận thì đừng có mong trà trộn vào đây, cần gì phải làm chuyện căng thẳng như vậy"
"Không thể nói như vậy, Tiên Giới rộng lớn không thiếu điều lạ, cũng không chừng có người không cần lệnh bài cũng có thể đi vào, cẩn thận vẫn hơn."
"Cẩn thận cái rắm, đáng chết vẫn phải chết, nghe nói bên trên đắc tội với một đại nhân vật nên người ta tới trả thù."
"Là sao? Bản thân ta cảm thấy đó là một âm mưu, nhất định là có thế lực nào đó muốn cướp quáng trường của chúng ta."
"A! Có thể là vậy đấy."
Trong khi mấy người nói chuyện phiếm, một gã tiên sĩ lớn tuổi đi thẳng tới chỗ này, chúng đệ tử lập tức ngậm mồm chuyên tâm làm việc của mình.