Cảm nhận thấy có người tới gần, nhóm của Bạch Mộc Trần lập tức ngừng lại, ai nấy đều khẽ cau mày.
Hang động vô cùng bí ẩn này là do chính tay Bạch Mộc Trần khai quật để mọi người có thể tập trung tu luyện, hơn nữa ở bên ngoài còn bố trí người canh gác, tại sao mà một nhóm người có thể tiến tới nơi này mà không có báo động?
Bạch Mộc Trần nháy mắt với đám người Tiểu Thần, sau đó lặng lẽ nấp vào một góc hòa vào đám quặng nô xung quanh.
……
Chỉ một lát sau, một đám người từ từ tiến vào hang động, chúng đứng vây kín cửa động lại.
“ Chà, Ở đây có khá nhiều người!”
Chu Bát đi đến trước mặt mọi người, y dùng ánh mắt bất thiện lướt qua đám người Tiểu Thần:“ Nhiều người các ngươi tụ tập ở chỗ này làm gì? Hắc hắc, có phải muốn tạo phản không? ”
Người ta có câu: hai người có thù gặp nhau mặt mày đỏ gay, Chu Bát nói chuyện độc địa không cho người ta một con đường sống, gã chỉ giận không thể làm tất cả mọi người ở đây chết ngay tức thì.
Lần trước gã bị Tiểu Thần cho ăn quả đắng nên ở quáng trường không thể ngóc đầu lên được, thủ hạ và huynh đệ đều nhất loạt bỏ đi, thậm chí ngay cả quặng nô bình thường cũng không còn sợ gã nữa. Trần Tịch muốn nhân cơ hội đó diệt trừ tận gốc người này đi nhưng Tiểu Thần lại cho là chưa đúng thời cơ, vì vậy quyết định để mặc cho gã tự sinh tự diệt. Mấy năm trôi qua, Chu Bát cố gắng “ kiên cường ” sống sót, đúng là thật giống với câu nói xưa, người tốt mệnh không sống dài, họa hại tới ngàn năm.
“ Họ Chu kia, ngươi tới đây làm cái gì? Lần trước ngươi bị đánh còn chưa đủ đau sao? ”
Như tính cách trước đây của Tiểu Thần thì sẽ bất kể đúng sai đã nhảy xổ ra tay nhưng hiện tại y dù gì cũng coi là đầu lĩnh quặng nô một phương, bây giờ y làm việc không còn theo cảm tính nữa. Người tới bất thiện, nếu như tùy tiện động thủ thì thua thiệt rất có thể là chính mình.
Dĩ nhiên, không phải Tiểu Thần kiêng dè gì Chu Bát, nhóm Tiểu Thần căn bản đặt đối phương dưới tầm. Nguyên nhân là bọn họ hiểu rất rõ con người Chu Bát, người này là hạng người xum xoe nịnh hót bợ đỡ bề trên, điển hình cho loại người giống lừa ưa nặng. Nếu gã đã dám dong trống mở cờ xuất hiện ở đây thì rõ ràng đối phương có chuẩn bị nên không thể không đề phòng !
“ Hừ !”
Chu Bát không trả lời trực tiếp mà lui sang một bên.
Rất nhanh chóng lại có mấy tên đầu lĩnh quặng nô khác đi ra. Xem ra trong trận chiến này, các đầu lĩnh quặng nô của Ngự Khí Tông đều đã tới đủ, Xích Hổ cũng có mặt những gã chỉ âm thầm đứng một bên xem ra cũng không phải là người chủ trì trận này.
“ Xích Hổ, các ngươi có ý gì thế hả!? ”
Khuôn mặt Tiểu Thần đanh lại, nhiều đầu lĩnh quặng nô tụ đột nhiên nhóm họp ở đây chắc chắn không phải chỉ là chuyện trùng hợp.
“ Bịch!”
Một thân hình bay qua đỉnh đầu mọi người, rơi xuống chân Tiểu Thần. Hóa ra đó là thi thể của một tên quặng nô.
Nhìn thấy tên quặng nô này, sắc mặt của Tiểu Thần thay đổi. Người này phụ trách việc canh gác bên ngoài động, không ngờ chết bất thình lình, ngay cả cơ hội báo tin cũng không có.
“ Đứa nào!? Ai đã làm chuyện này !? Có can đảm đứng ra nhận cho ta !”
Tiểu Thần quỳ trên mặt đất, y ôm lấy thi thể của huynh đệ mình hét to một tiếng, trong lòng sinh ra cảm giác tức giận và đau xót…… huynh đệ của mình không chết trong lúc chiến đấu, mà lại chết trong tay “đồng loại”, đây quả thật là buồn cho hiện thực trần trụi.
“ Tiểu tử, ngươi muốn cùng ta nói chuyện sao? Hừ hừ !”
Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, cả đám Chu Bát dạt sang hai bên nhường đường cho một bóng người từ từ đi tới.
Người này có khuôn mặt khá già, thân hình gày gò, lưng hơi còng, hình dáng của lão dường như chỉ một trận gió có thể thổi bay. Tuy nhiên đám Tiểu Thần nhìn thấy người đó lại không dám khinh thường mà ngược lại không khí khẩn trương như gặp phải đại địch.
Điền Ngọc Sơn, đại đầu lĩnh của quặng nô Ngự Khí Tông, tu vi đạt tới Tán tiên nhị kiếp.
“ Điền lão đại, ngươi có ý gì đây? ”
Tiểu Thần cố nén sự tức giận, hắn lạnh giọng hỏi đối phương :“Tiểu Thần ta tự thấy chưa bao giờ đắc tội với ngài điều gì, phần hiếu kính cũng không dám giảm bớt chút nào, sao ngài lại tới ra tay với huynh đệ của ta, chẳng lẽ làm lão đại lại có thể như thế? ”
Điền Ngọc Sơn liếc nhìn thi thể trên mặt đất rồi nói giọng khinh thường :“ Người này đã thấy ta dám không đi tới bái kiến lại còn muốn chạy đi báo tin, sao ta có thể tha cho hắn? Còn các ngươi ……”
Dừng lại một chút, vẻ mặt Điền Ngọc Sơn lạnh lùng:“ Mỗ phụng lệnh đến đây để đưa bọn ngươi về quáng trường ngay lập tức, nếu quá hạn không về thì hồn phi phách tán ……”
“ Cái gì? !”
Tiểu Thần ngớ người theo thói quen bèn quay đầu lại nhìn về phía Bạch Mộc Trần, nhưng đúng lúc này Trần Tịch vội vàng vỗ vào bả vai Tiểu Thần để y tỉnh táo lại.
Điền Ngọc Sơn không nhìn ra điều dị thường, lão lại nói tiếp :“ Được rồi, bắt đầu từ bây giờ tất cả các ngươi đều do ta quản lý, đưa hết túi trữ vật và quáng vật ra đây, tên nào phản kháng giết không tha!”
Thế cục hiện nay ở quáng trường hết sức khẩn trương, vì vậy chuyện của quặng nô đều giao cho đại đầu lĩnh quặng nô toàn quyền phụ trách. Để tránh phát sinh ngoài ý muốn, Điền Ngọc Sơn quyết định mạnh tay trấn áp toàn bộ quặng nô.
“ Điền lão đại, ngươi làm như vậy có phải là quá quắt không? ”
Tất nhiên, Tiểu Thần không đồng ý yêu cầu của Điền Ngọc Sơn, dù sao trong túi trữ vật có chứa không ít tiên thạch và tiên phù. Nếu đối phương trông thấy thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“ Quá đáng á? Thật không …… Ta lại không thấy như thế? ”
Điền Ngọc Sơn dường như đã đoán trước đối phương sẽ không dễ thỏa hiệp, cho nên lão không nói nhiều mà duỗi ngón tay nhẹ nhàng búng một cái. Chỉ thấy một luồng sáng bắn về phía Tiểu Thần, y tránh né không kịp nên bị luồng sáng hất ngã dúi dụi trên mặt đất.
“ Mới vừa rồi ta có nói, tên nào dám phản kháng sẽ giết không tha! Đây chỉ là một trừng phạt nho nhỏ, nếu các ngươi vẫn u mê cố chấp, ta sẽ không nương tay thế đâu!”
Trong lúc nói chuyện, Điền Ngọc Sơn rút ra một ngọn trường tiên, trường tiên giống như ngân xà cuồng vũ vòng quanh người lão.
Thấy cảnh tượng như vậy, tâm trạng Chu Bát nhất thời vui mừng, gã hùng hổ lao lên phía trước giơ tay chửi mắng :“ Này, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Muốn chết phải không? Còn không mau đem tất cả mọi thứ dâng lên Điền lão đại !”
“ Muốn chết hả? ”
Tiểu Thần được Nguyên Minh Tử đỡ dậy, y lấy tay lau vết máu ở khóe miệng rồi thốt lên :“ Đúng vậy, chúng ta đang muốn chết đây, chúng ta làm tất cả những việc này không phải là đang tìm chết sao. Ha ha, loại người giống như ngươi mãi mãi sẽ không hiểu …… không điên cuồng làm sao có thể thành công? ”
“ Ngươi …… ngươi nói hươu nói vượn gì đó!? ”
Chu Bát nhìn thấy ánh mắt Tiểu Thần ở trạng thái kích động trong lòng đâm ra sợ hãi. Gã đang định lui về phía sau thì có một luồng hàn mang từ sau lưng Tiểu Thần chợt bộc phát bay về phía Điền Ngọc Sơn.
“ Cái gì !? ”
Điền Ngọc Sơn kinh sợ vô cùng, giờ muốn tránh né thì đã không kịp nên lão chỉ có thể huy động ngân tiên trong tay định đánh tan hàn mang.
“ Phốc !”
Một âm thanh vang lên, roi bạc bị hàn mang đánh văng ra.
Điền Ngọc Sơn quá kinh hãi, lão đành trơ mắt nhìn hàn mang bắn vào thân thể của mình.
Sợ hãi ! Đau khổ! Ý thức dần dần mơ hồ ……
Trong lúc hoảng hốt, Điền Ngọc Sơn phảng phất nhìn thấy trong bóng tối có một đôi mắt lạnh lùng đang theo dõi chính mình, giống như là đang thở dài lại như là thương hại.
Sinh mạng vốn mỏng manh cho nên vô cùng trân quý, hẳn nhiên phải cố mà trân trọng.
Khi ngươi coi thường sinh mạng của người khác thì đồng thời người khác cũng coi thường sinh mạng của ngươi.
Cho tới lúc chết, Điền Ngọc Sơn dường như đã hiểu chút gì nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
……
Biến hóa xuất hiện đột ngột làm cho đám Xích Hổ trở tay không kịp, ai mà ngờ rằng đến cả Điền Ngọc Sơn tự mình ra mặt mà đám Tiểu Thần vẫn còn càn rỡ như thế, còn dám ra tay giết người, hơn nữa giết một cách dứt khoát như vậy.
Một vị Tán tiên Nhị kiếp cứ như thế chết đi, chết một cách dễ dàng, thậm chí không có một chút lực phản kháng.
Thế mà đám Tiểu Thần đối với cái chết của Điền Ngọc Sơn chẳng biểu lộ bất ngờ gì cả, cứ như đó là chuyện đương nhiên, là việc thường ngày.
Tiên phù đúng là thủ đoạn đánh lén tuyệt hảo, đặc biệt là uy lực lớn kinh người của thuật dung hợp và cộng hưởng tiên phù. Chỉ cần sử dụng đúng cách thì dù gặp phải cường địch cũng không phải là không có sức mà đối chọi lại.