Hiện giờ chưa đến thời điểm tập hợp một tháng một lần, ở đây ngoại trừ đệ tử thủ trị của Tiên Tông thì có rất ít quáng nô ra vào, thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh và vắng vẻ.
Đúng lúc này, ba đạo lưu quang xẹt qua vùng trời của quặng mỏ rồi từ từ hạ xuống phía trên bệ đá, đó đúng là tam đại chấp sự ngoại môn của Tiên Tông đóng giữ ở quặng mỏ Tiên Nô - Trác Vô Cấu, Ngô Niệm Tri cùng Liên Vân.
Ba người đã rời khỏi quặng mỏ hơn nửa năm, hôm nay đột nhiên nghênh ngang trở về nên đương nhiên kinh động đến toàn bộ quặng mỏ.
......
Không bao lâu sau, môn hạ đệ tử lục tục chạy đến nghênh đón, ba vị giám sát có mặt.
“Xin tham kiến các vị chấp sự!”.
Sau khi các đệ tử hành lễ, ba gã giám sát cùng nhau ra khỏi hàng bước lên trước, từng người một báo cáo tình hình của quặng mỏ thời gian gần đây.
Cho dù đã đi hơn nửa năm nhưng địa vị của ba vị chấp sự ở mỏ quặng Tiên Nô vẫn không hề thay đổi, nhất là trên người họ lờ mờ toát ra khí tức cường đại càng khiến mọi người kinh hãi.
Cảm nhận được sự cường đại của ba người, trong lòng Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành càng thêm kính sợ, còn Hoa Dương thì trái lại, lúc cúi đầu thi lễ, trong mắt hắn ẩn hiện sự đố kỵ và thù hận.
Đúng vậy, Hoa Dương vô cùng ghen ghét, có lẽ người khác không biết ba vị chấp sự đi đâu, còn hắn thì lại biết rất rõ.
Hơn nửa năm nay, ba người Trác Vô Cấu đối với bên ngoài thì tỏ ra mình có nhiệm vụ khác, trên thực tế là đi nghe Đại La Kim Tiên giảng đạo.
Phải biết rằng không phải ai cũng có cơ hội được tham dự giảng đàn do Đại La Kim Tiên mở. Tính trong cả Phượng Lân Châu, chỉ có hơn ba trăm Tiên Sĩ được đi nghe Đại La Kim Tiên giảng đạo, mà trong số đó phần lớn đều là đầu sỏ Tiên Tông hoặc Thiên Tiên cao thủ, chỉ có một số rất ít là những hậu bối tiền đồ vô lượng. Nếu không phải ba người Trác Vô Cấu có tư chất không tầm thường, lại được tông phái giới thiệu thì chỉ sợ tam đại Tiên Tông cũng sẽ không trao cho bọn hắn cơ hội này.
Ban đầu, dựa vào bối cảnh quan hệ của mình thì Hoa Dương cũng có thể có cơ hội này, thế nhưng “Mỏ quặng chi biến” chẳng những khiến hắn bị trọng thương, hơn nữa còn khiến hắn từ phượng lân rớt xuống trở thành một trò hề cho mọi người, do đó đã mất đi tư cách nghe đạo.
Trái lại, ba người Trác Vô Cấu may mắn được nghe Đại La Kim Tiên giảng đạo, tu vị lại tăng lên rất nhiều.
Hôm nay Trác Vô Cấu đã từ Chân Tiên cửu phẩm hậu kỳ bước vào cảnh giới đỉnh phong đại viên nãn, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa cảnh độ kiếp, một khi thành công thì hắn sẽ trở thành Thiên Tiên, không thể nói đó là không mạnh. Còn Ngô Niệm Tri cũng đã củng cố cảnh giới Chân Tiên cửu phẩm hậu kỳ, thu hoạch khá phong phú. Về phần Liên Vân thì cũng có những bước đột phá, bước vào hàng ngũ Chân Tiên cửu phẩm trung kỳ.
Trước sau chênh lệch như thế sao có thể không khiến Hoa Dương ghen ghét được!
......
“Chúc mừng sư huynh, được nghe Đại La Kim Tiên giảng giải đạo pháp, xem ra cảnh giới Thiên Tiên đã ở trong tầm tay rồi!"
Hoa Dương dùng vẻ mặt tươi cười để che dấu những ý nghĩ trong nội tâm.
Đương nhiên ý nghĩ cũng chỉ là ý nghĩ, thật ra Hoa Dương cũng không bận tâm lắm, dù sao thì không lâu trước đó hắn cũng đã được một vị Đại La Kim Tiên xem trọng nên nhận được khá nhiều chỗ tốt, xem như là có được có mất.
“Sư đệ quá khách khí rồi, nghe nói vài ngày trước sư đệ đã tiếp đãi một vị Kim Tiên ở thượng giới, hôm nay lại thấy tu vi của sư đệ cũng tăng mạnh, chắc hẳn đã thu hoạch không ít nhỉ!”.
Ngô Niệm Tri khách khí vài câu, cười cười như có thâm ý.
Hoa Dương cười khan hai tiếng, tỏ vẻ buồn rầu nói: “Sư huynh cũng biết đấy, thượng tiên rất khó hầu hạ, nếu có gì không hợp ý đối phương thì bị khinh thường là chuyện nhỏ, xui xẻo mất đi tính mạng thì đúng là không có chỗ để kêu oan."
“Sư đệ khách khí rồi.”
Ngô Niệm Tri há lại không biết tính cách của vị sư đệ này, có điều mọi người đều là đệ tử Thị Tộc, trò chuyện chỉ là để giữ thể diện cho nhau mà thôi.
Khi mọi người đang ân cần hỏi han nhau, một tên đệ tử thủ trị từ lối vào mỏ quặng vội vã chạy tới.
“Bẩm báo chấp sự, bên ngoài có hai vị đại nhân bái kiến......”
“Hả? Là người nào?”
“Hắn...... Bọn hắn tự xưng là người của quan gia.”
Nghe môn hạ báo lại, ba vị chấp sự đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Từ trước đến này Thiên Uyên sơn mạch là nơi cằn cỗi hoang vu, mỏ quặng Tiên Nô này càng không có gì đặc biệt, bình thường cũng chẳng có người đến đây chứ nói chi là người của quan gia.
Quan gia là chỉ thế lực của "Tử Tiêu cung" do Tiên Đế cai quản, quyền hạn tương đương với hoàng triệu của thế tục hạ giới.
Tử Tiêu Cung là chính phái của Tiên Giới, ít nhất thì trên danh nghĩa là vậy. Toàn bộ Tiên Giới đều nằm dưới sự khống chế của Tử Tiêu Cung, kể cả tứ đại tiên giáo cũng bị quản thúc. Có điều Tiên Đế đã bế quan từ vài ngàn năm trước, từ đó về sau tam đại đế cùng khống chế chính cuộc trong tay, sự tranh đoạt bên trong Tử Tiêu Cung rất gay gắt, nhờ đó tứ đại tiên giáo mới có thể từ từ lớn mạnh, thậm chí còn cùng Tử Tiêu Cung hạn chế lẫn nhau.
Đương nhiên dù Tử Tiêu Cung hỗn loạn hoặc suy yếu thì đều không phải là việc mà một Chân Tiên nho nhỏ có thể can thiệp vào, vì vậy càng không có người dám thờ ơ.
Trác Vô Cấu và Liên Vân còn chưa kịp phản ứng thì Ngô Niệm Tri vội vàng quát lớn: “Mọi người thất thần cái gì? Còn không mau đi mời người ta đến...... Không! Không được, như vậy thì quá thất lễ, chúng ta nên tự mình ra nghênh đón.”
......
------------.
Ở lối vào mỏ quặng Tiên Nô, hai người một béo một gầy mặc trang phục thêu chim tước của các Tiên Sĩ trẻ tuổi đang đứng sóng vai nhau, bọn họ chính là hai vị Chân Tiên xuất hiện trong rừng hoang trước đó không lâu.
Thấy quần áo và cách ăn mặc của hai người như vậy, tam đại chấp sự vội vàng bước đến khom người vái lạy.
“Tiểu nhân xin ra mắt hai vị quan gia.”
"Được rồi, không cần đa lễ.”.
Sau khi nhận lễ, hai người phân biệt đưa tay ấn vào mi tâm.
Chỉ thấy một luồng sáng màu xanh lóe lên, hai tin tức liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Tiên ấn của Tiên Sĩ béo biểu thị: Trầm Ngọc...... Chân Tiên cửu phẩm...... Tử Tiêu Cung...... Chân linh tám trăm chín mươi năm...... Quan tịch nhất đẳng......
Còn tiên ấn của Tiên Sĩ gầy là: Dương Quân Thạch...... Chân Tiên cửu phẩm...... Tử Tiêu Cung...... Chân linh chín trăm sáu mươi năm...... Quan tịch nhất đẳng......
Vừa thấy hai tin tức này, trong lòng mọi người đã không còn nghi ngờ gì nữa, đồng thời vẻ mặt cũng càng thêm cung kính.
Hai người này chỉ mới tu hành ngàn năm đã có tu vi Chân Tiên cửu phẩm, dù có nhìn khắp nhất trung thiên thì những nhân vật như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa đều là Chân Tiên cửu phẩm, ba người Trác Vô Cấu không hề nhìn thấu tu vi của đối phương chút nào, thậm chí còn cảm nhận được một loại khí tức khiến người ta sợ hãi, từ đó có thể thấy được dù chỉ là tiên quan cấp thấp nhất, nhưng nếu đã do Tử Tiêu Cung phái đi thì đều không phải là người mà đám tiểu nhân vật bọn hắn có thể so sánh được.
......
Sau khi đã xác nhận thân phận quan gia, ba người Trác Vô Cấu ba người lập tức đưa đối phương vào trong mỏ quặng, những đệ tử liên quan cũng đồng thời bái lạy.
Tiên Giới là nơi rất nghiêm ngặt về tôn ti trật tự, bạch thân là dân, tiên tịch làm quan, nếu tiên dân bình thược gặp phải người của quan gia thì phải hành lễ chào hỏi để tỏ lòng tôn kính. Tam đại Tiên Tông cũng có chút địa vị ở Phượng Lân châu, có điều trong toàn bộ nhất trung thiên thì thực lực tam đại Tiên Tông lại đứng ngoài trăm thứ hạng đầu, đối mặt với một quái vật khổng lồ như Tử Tiêu Cung, bọn hắn hoàn toàn không dám thất lễ.
“Nơi này do ai phụ trách?”.
Trầm Ngọc đảo qua mọi người, sau cùng ánh mắt dừng lại trên người ba vị chấp sự.
Với tư cách là người đứng đầu ba vị chấp sự, đương nhiên việc này sẽ do Trác Vô Cấu trả lời.
“Tiểu nhân là Trác Vô Cấu của Thiên kiếm tông, cùng hai vị chấp khác chịu trách nhiệm xử lý những công việc liên quan đến mỏ quăng, không biết hai vị đại nhân tới đây có việc gì?”.
Nghe xong câu trả lời của Trác Vô Cấu, Trầm Ngọc và Dương Quân Thạch nhìn nhau gật gật đầu. Sau đó Trầm Ngọc lật tay lấy ra một tấm lệnh bài Tử Ngọc, nghiêm nghị nói: “Ba vị đạo hữu, bổn quan phụng lệnh của thượng giới đến trưng thu một vạn Tiên Nô ở Phượng Lân châu, xin mọi người toàn lực phối hợp.”.
“Cái gì!?”.
Đám Trác Vô Cấu nghe vậy, không khỏi sửng sờ ngay tại trận.