Một cái là tâm đắc tu hành của Đại La Kim Tiên cửu phẩm, một cái là mầm móng căn cơ bị hao tổn của Đại La Kim Tiên cửu phẩm, có thể nói hai thứ này đều là chí bảo của tiên đạo, đặc biệt kinh nghiệm tu hành của Kim Tiên còn là vật mà vô số Tiên Sĩ tha thiết mơ ước.
Mà hiện giờ hai thứ này lại cùng nằm trước mắt người ta.
"Tiểu tử, hai thứ này là gì vậy?"
Quách Nam nhìn về phía Bạch Mộc Trần với ánh mắt bất thiện, giọng điệu chất vấn như của một vị chấp pháp chân chính.
Người xưa có câu thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Đạo lý dễ hiểu như vậy chẳng lẽ Bạch Mộc Trần lại không hiểu chứ? Hắn vốn đã vô cùng cẩn thận, từ trước đến nay vẫn cất dấu hai vật này trong người, có điều hắn không ngờ Quách Nam lại bá đạo như thế, chẳng những thẳng tay lục soát túi tồn trữ mà còn trắng trợn tra soát trên người mình, thật sự là làm hắn vừa sợ vừa giận!
"Bẩm đại nhân, ngọc giản này là một vài tâm đắc tu hành tiên đạo mà Cổ tiền bối lưu lại, còn hạt châu nát kia là do tiểu nhân mua được của một người bán hàng rong ở Nô Thị, lúc đó cảm thấy hạt châu này có chút cổ quái nên mới mang theo bên người..."
Bạch Mộc Trần cung kính trả lời, cho dù hết hồn nhưng trên mặt không có chút lúng túng nào.
"Ngươi... Ngươi nói cái gì? Đây... Đây là tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành..."
Vừa nghe xong câu đầu tiên của Bạch Mộc Trần, Quách Nam nhất thời run rẩy, không kiềm chế được nỗi kích động, còn sau đó đối phương nói gì thì hắn hoàn toàn không để tâm đến. Chỉ thấy hắn cầm lấy ngọc giản rồi dùng thần thức đảo qua, một lượng tin tức khổng lồ tràn vào trong đầu... Thiên Hành lục?
Quả nhiên là tâm đắc tu luyện của Đại La Kim Tiên cửu phẩm, bảo bối như vậy mà lại nằm trong tay một tên Tiên nô nho nhỏ đúng là phí của trời, thật phí của trời mà!
Mừng như điên! Đố kỵ! Tham lam! Dục vọng! Sát khí! Do dự!
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Quách Nam đã hiện lên vô số ý nghĩ.
Cảm thấy trên người đối phương đột nhiên lộ ra một tia sát khí, Bạch Mộc Trần liền hiểu có chuyện không tốt nên vội vàng giải thích: "Đúng vậy thưa đại nhân, lúc Cổ tiền bối rời đi có nói đã gặp nhau là duyên phận, vì vậy để lại ngọc giản này cho tiểu nhân, đáng tiếc ngộ tính của tiểu nhân quá nông cạn, không thể nào tìm hiểu được ảo diệu trong đó..."
Dừng một chút, Bạch Mộc Trần ra vẻ giật mình nói: "Đúng rồi, đại nhân đã có tu vi Thiên Tiên, nhất định là thiên tư thông minh, một khi tiểu nhân đã vô duyên với vật này thì không bằng hiến tặng nó cho đại nhân, như vậy đại nhân nhất định có thể phát huy được những tâm đắc của Cổ tiền bối."
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?! Ngươi muốn hiến ngọc giản này cho ta?"
Quách Nam nghe vậy liền sửng sốt, hai mắt chăm chú đánh giá đối phương, sát niệm trong lòng tạm thời biến mất.
Bạch Mộc Trần cười gượng gạo rồi nói thẳng: "Không dối gạt đại nhân, thật ra tiểu nhân cũng biết thân biết phận, sau khi có được thứ này thì chẳng có ngày nào được bình yên cả, lúc nào cũng sợ bị người khác biết thì lại hại đến tính mạng của mình. Tiểu nhân chỉ là Tiên nô, nào có phúc để giữ vật ấy chứ. Hơn nữa tư chất của tiểu nhân rất bình thường, cho dù cố giữ vật ấy chỉ sợ cũng phụ sự nhờ vả của Cổ tiền bối."
"Không sai không sai..."
Quách Nam gật đầu liên tiếp, cố nén sự kích động trong lòng rồi nói: "Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại nhanh nhẹn sáng dạ như thế, chẳng những hiểu được nên lấy hay nên bỏ mà còn có thể vượt qua được cám dỗ lớn như thế, có thể xem như là hạng người có tâm chí kiên định."
"Đại nhân quá khen."
Bạch Mộc Trần liên tục chắp tay vái, thái độ vô cùng khiêm tốn.
Thu lại nụ cười trên mặt, Quách Nam nghiêm nghị nói: "Bảo bối trên thế gian nên thuộc về người có đức. Ngươi đã quyết định như vậy thì Quách mỗ sẽ thành toàn cho ngươi... Đương nhiên Quách mỗ cũng sẽ không lấy không đồ của ngươi, sau khi ghi lại ta sẽ trả cho ngươi, hơn nữa nếu về sau ngươi gặp khó khăn gì thì cứ việc tìm đến Quách mỗ."
"Đa tạ đại nhân đã cất nhắc, tiểu nhân vô cùng cảm kích!"
Bạch Mộc Trần tỏ ra cung kính vạn phần, có điều trong lòng thì cười lạnh không thôi.
Cái gì mà trả lại với hứa hẹn giúp đỡ chứ, hết thảy đều chỉ là lời nói suông không đáng một xu. Cuối cùng Bạch Mộc Trần cũng nhìn thấu tiên đạo hiện giờ đã không hề đại biểu cho thiên địa chính đạo, mà đó là một thế giới trong đó quyền lực vi tôn. Cái gọi là đạo đức và tu dưỡng, hay chính trực và thiện lương lại càng không biết đã bị quăng đến xó nào rồi, hạng người tu vi càng cao chẳng qua cũng chỉ là ỷ thế hiếp người, hoàn toàn không đáng để tôn trọng và tôn kính.
"Tốt! Tốt lắm!"
Quách Nam vô cùng hài lòng, hắn gật đầu rồi bước đến vỗ vỗ vai Bạch Mộc Trần tỏ vẻ tán thưởng. Sau đó hắn lướt qua hạt châu sứt mẻ kia một chút, thấy không có chỗ nào đặc biệt liền hào phóng trả lại cho đối phương.
Bị Quách Nam vỗ vai hai cái, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên kinh hãi trong lòng, cảm giác như có vật gì đó chui vào thân thể mình, nhưng sau khi hắn cẩn thận xem xét vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Càng như vậy càng khiến cho người ta lo sợ.
Bạch Mộc Trần không nghĩ rằng mình bị ảo giác, rất có thể đối phương đã hạ cấm chế gì đó trên người mình, chỉ vì tu vi quá thấp nên hắn mới không phát hiện ra vấn đề mà thôi. Dù là vậy nhưng hắn vẫn không dám tỏ ra có gì bất thường, ngược lại còn giả bộ ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt.
"Nếu đại nhân không còn gì sai bảo thì tiểu nhân không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi nữa."
"Được rồi, ngươi đi đi, nếu gặp khó khăn gì thì tới đây tìm ta."
"Tạ ơn đại nhân."
Bạch Mộc Trần cung kính trả lời rồi cáo lui, Quách Nam tìm được chỗ tốt nên cũng không làm khó hắn nữa.
...
------------
Tiên hành vô quy xử, mạc tiếu quỷ thần ngôn.
Sau khi rời khỏi Tàn Thư Tập, Bạch Mộc Trần rảo bước trên một con đường trong Nô Thị, trong lòng có chút mờ mịt xen lẫn trống rỗng. Ở Tiên Giới đã ba mươi năm, đây là lần đầu tiên Tàn Thư Tập mang đến cho hắn cảm giác của một gia đình, đáng tiếc từ nay về sau hắn sẽ không thuộc về nơi này nữa.
"Thôi, sớm hay muộn cũng phải rời khỏi, giờ cũng chỉ là sớm một chút..."
Bạch Mộc Trần thở một hơi dài, sau đó nở một nụ cười đau khổ.
Đôi khi hắn rất chán ghét sự dối trá của mình, nhưng vì sinh tồn nên hắn không thể không lá mặt lá trái, làm ra vẻ nghèo hèn. Khi đối mặt với các thế lực lớn kia, điều duy nhất hắn có thể làm chính là cố gắng giữ được một chút tôn nghiêm bé nhỏ này.
Một sinh linh nhỏ nhoi nhưng lại có sức sống mãnh liệt, Bạch Mộc Trần hy vọng mình cũng có thể như vậy.
...
------------
Trong Tàn Thư Tập, Quách Nam quỳ trên mặt đất, bên trong Huyền Quang Kính lơ lửng phía trên hiện ra một thân ảnh mờ ảo không nhìn rõ chân thật.
"Tiểu nhân Quách Nam, xin bái kiến quan gia!"
Quách Nam cung kính dập đầu về phía thân ảnh trong kính, trong ánh mắt chẳng hề có nửa điểm cao ngạo như ban nãy.
"Tình huống hạ giới như thế nào?"
Trong kính truyền ra một giọng nói ôn hòa khiến cho người ta vô cùng thoải mái.
Quách Nam vội vàng nói: "Bẩm quan gia, Tàn Thư Tập đã được thu hồi... Chẳng qua, theo người trông coi nơi này thì đã có đệ tử của Phi Thăng Điện tới đây."
"Hả? Người tới là ai?"
"Một người là Hoa Tử Lệ, tôn nhi của đại trưởng lão Phi Thăng Điện, còn người kia là Vân Tố, con gái của Cổ Thiên Hành, tiểu nhân hoài nghi Cổ Thiên Hành để lại thứ đó con gái của mình..."
Ngay lập tức, Quách Nam bẩm báo tất cả sự việc vừa phát sinh, chỉ che giấu chuyện mình đoạt được tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành.
"Quan gia, theo tiểu nhân quan sát thì Tiên nô kia chắc không biết tình hình, có nên bắt hắn..."
"Câm mồm!"
Người trong kính cắt ngang lời nói của Quách Nam một cách lạnh lùng rồi nói với vẻ nghiêm túc: "Ngươi biết được bao nhiêu về những thủ đoạn của Cổ Thiên Hành? Ngươi quan sát? Chỉ bằng ngươi thì có thể quan sát ra cái gì hả? Năm đó đường đường là Tinh Diệu Tiên Quân cũng suýt chút nữa ngã xuống dưới tay Cổ Thiên Hành, huống chi là ngươi?"
"Dạ dạ, là tiểu nhân nói xằng nói bậy."
Nghe được lời ấy, Quách Nam toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi quả thật hắn có tư tâm, hy vọng có thể mượn cơ hội diệt trừ Bạch Mộc Trần, sau đó sẽ không có ai biết chuyện hắn đoạt được tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành.
Trầm mặc một lát, người trong kính thản nhiên nói: "Được rồi, nên xử trí người này như thế nào thì cấp trên đã có tính toán rồi, ngươi chỉ cần giám thị ngườ này cho tốt, không được để hắn phát hiện ra, càng không được động đến hắn, nói không chừng Cổ Thiên Hành có thể sẽ quay lại tìm hắn... Ngươi có hiểu không?"
"Thuộc hạ hiểu."
Quách Nam vâng dạ vái ba lần, Huyền Quang Kính hóa thành một làn khói nhẹ rồi dần dần tiêu tán trong không trung.