Quá trình mua sắm vừa đáng sợ vừa gian khổ, hơn nữa Khương Phàm nhất định không phối hợp, làm quản lí cửa hàng hao hết tâm lực.
Ngồi trên xe trở về, Chu Thần thở dài một hơi, mua mấy cái đồ vớ vẩn mà hết cả một ngày, Khương Phàm đúng là có một không hai.
Ở trên xe buýt hắn còn không ngồi yên cho, đem hết gái xinh đến trai đẹp ra đùa giỡn, lôi lôi kéo kéo Chu Thần ngồi ở hàng cuối, không ngừng xoa đầu y, giống như hắn mặc quần áo Minnie vào, to ra vài vòng, liền thành chủ nhân của người nào đó.
Chu Thần bồi hắn một ngày mệt sắp chết, bị xoa tới xoa lui nhưng cũng đành chấp nhận mà dựa vào con chuột bông to đùng ấy, đang lim dim nhìn xe đi qua trạm dừng thì giật mình bật dậy, chết cha đi quá mất tiêu rồi!
Lôi Khương Phàm vội vội vàng vàng xuống xe, cũng may chưa đi quá xa, Chu Thần nhìn quanh chợt thấy có chút quen mắt, hình như chính là chỗ Trương Hồng Tường hay mua sữa đậu.
Cái loại người gì chắc đốt hương muỗi cũng bay đến! Y vừa thoáng nghĩ đến, tên kia đã chui ở đâu ra dắt chó đi tới! (Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến =))))))
Trương Tổng và Sở lão bản thật sự không giống nhau, nhìn cái tên trước mặt làm chủ mà nhàn nhàn nhã nhã, chẳng bù cho lão bản nhà y, ngày nào cũng tăng ca. Tuổi tác giống nhau mà lại khác biệt đến vậy; bất quá nhìn lại chính mình xem, người với người đâu thể đem so được, dù gì người ta đều đã có sự nghiệp của mình, y chẳng qua vẫn là thằng làm công, không hơn không kém.
Trương Hồng Tường đi tới, cười như đòi nợ: “Này này, chờ tôi với!”
Miễn cưỡng kéo khóe miệng, Chu Thần đưa tay ra phía sau lôi mạnh, Khương Phàm đột nhiên bị y kéo xuống xe còn chưa rõ phương hướng liền lảo đảo, “Xử sự cho đúng mực.”
Trương Hồng Tường lúc này mới chú ý bên cạnh Chu Thần còn có người, liền trực tiếp đem xếp vô mục tình địch. Cảm thấy nên chào bạn Minnie này một tiếng trước rồi tính, hắn liền thừa dịp Chu Thần không để ý, nhét vào tay y sợi dây dắt chó, thành thục tiêu sái đến trước “cô” thú nhồi bông, duỗi tay định bắt: “Xin chào, tôi là Trương Hồng Tường.”
Khương Phàm vênh tớn cái mặt con chuột lên, đáp: “Không quen không biết, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ.”
“Ấy, là như thế này,” Chu Thần trợn mắt nhìn cái tên vốn phải xấu hổ nhưng mặt lại không đổi sắc cười ha hả, sau đó bên hông y đã bị người ôm chặt, “Ta đây là nam nhân của y, ngươi vẫn là nên nhận thức một chút.”
Chu Thần đã muốn kinh hãi rối loạn, không biết là nên đập cho tên dở hơi Trương Hồng Tường một trận trước hay là giải thích trước.
Chỉ thấy chuột Minnie đã xông tới, kéo Chu Thần qua ôm vào trong ngực, lớn tiếng tuyên bố: “Y là của ta!”
Nhìn thấy Chu Thần quẫn bách bị Minnie lôi đi, Trương Hồng Tường lúc này mới bỏ xuống vẻ tươi cười, lẩm bẩm: “Này là vì muốn làm cho tôi ghen? Ai da, nhìn còn rất giống thật nha.”
Về đến nhà, Chu Thần lập tức đem tên Khương Phàm nhét vào phòng tắm, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, xoay người đi rót nước cùng mang bánh quy cho Harry ăn.
Lúc đứng trong bếp rửa rau liền nhớ tới Ngụy Tuyền Tử, chính là cô gái bị bức hôn kia, nàng nói ra hạn cho y tới hôm nay trả lời nàng, rốt cuộc đi tới đi lui một ngày liền quên béng mất!
Rút ra hai tờ giấy ăn lau khô tay, tìm được danh thiếp của nàng chuẩn bị gọi lại phát hiện ra di động đã đình công từ bao giờ, điện thoại của Khương Phàm đặt trên bàn trà, dùng một chút chắc không vấn đề gì đi.
Khởi động điện thoại của Khương Phàm xong, ấn số trên danh thiếp đợi một lúc, bên kia nhấc máy thanh âm có vẻ cứng nhắc, vô cảm tình.
Chu Thần báo xong tính danh người nọ đột ngột thay đổi thái độ, không nói được mấy câu liền hẹn gặp y, nhất định phải sớm gặp bằng được.
Cúp điện thoại xong Chu Thần vội lau mồ hôi, nữ nhân bây giờ thật đáng sợ, một hồi giọng lạnh như băng, lúc sau đã thành nhiệt tình vồ vập, thật làm cho người ta không thể tiêu hóa.
Vừa mới ấn nút dừng cuộc gọi, điện thoại liền rung lên, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, y tưởng là bạn Khương Phàm gọi, liền nhấc máy.
“Ta thao cả mẹ ngươi Khương Phàm, đang trốn ở chỗ nào, mau vác gi** về đây cho ta, ngươi có tin ta chém chết cả nhà ngươi xem ngươi còn dám trốn!”
“…”
“Thằng chó má nhà ngươi!”
“Vị này… tiên sinh,” Trời mới biết y phải dùng bao nhiêu trí tuệ mới có thể mở miệng nói câu “tiên sinh” với cái kẻ mặt người dạ thú vừa mắng y như vậy, “tôi không phải Khương Phàm.”
“Cút mẹ mày đi, đây nếu không phải số của nó tao vặn đầu xuống cho mày làm bóng đá.”
Chu Thần quyết đoán cúp điện thoại, hơn nữa sáng suốt trực tiếp tháo pin ra, sau đó bình thản thả trở lại trên bàn, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Lần này Khương Phàm lại hồ đồ chọc phải cái gì rồi, mắng chửi người so với hắn còn khó nghe hơn, thân y còn lo chưa xong sao mà dám quản.
Khi Chu Thần làm xong cơm chiều bưng ra, nhìn đồng hồ mới phát hiện Khương Phàm đã ở trong phòng tắm hơn một giờ, cũng không phải cả tháng mới tắm rửa, hẳn là không bẩn đến vậy đi?
Chu Thần đi đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa hỏi: “Tiểu Phàm, xong chưa, ra ăn cơm.”
Bên trong chỉ vang ra ào ào tiếng nước chảy.
Chu Thần tính toán, bình nước nóng nhà y chảy liền một giờ, hiện tại chắc chỉ còn dư lại nước lạnh… y lại gõ cửa, nắm cửa vẫn bất động, liền quyết định mở cửa đi vào. Phát hiện người kia đã nằm yên trong nước, mắt thấy đầu sắp trượt vào nước đến nơi, Chu Thần run rẩy cả người, tưởng đã xảy ra án mạng,
Sống chết đem cái tên trước khi hy sinh còn bày đặt trang điểm kia lôi lên giường, sờ tay lên trán người nọ liền thấy nóng muốn bỏng tay, mẹ nó, đã sốt thành cái dạng gì a!
Chu Thần hận không thể một chưởng đập chết hắn, miễn cho người này chết bất đắc kỳ tử lại rước lấy xui xẻo vào nhà y, luống cuống tay chân tìm thuốc cho Khương Phàm uống, giúp hắn chườm đá hạ nhiệt. Y nghĩ thầm nếu nửa đêm còn không hạ sốt chắc phải đưa hắn tới bệnh viện.
Một lát sau, Khương Phàm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hỏi y hắn bị làm sao.
Chu Thần đem tình hình nguy hiểm vừa rồi thuật lại một lần, còn gặng hỏi rốt cuộc là làm sao, bỗng dưng nửa đêm xuất hiện ở cửa nhà y hù dọa người thì thôi không nói, lại còn mưu toan chết ở nhà y, quả thực tội không thể tha!
Khương Phàm lăn lộn không chịu nói, Chu Thần điên tiết dọa còn dám không nói? Hắn rốt cuộc nhăn nhó thật lâu rồi trở mình, tự chỉ vô bàn tọa.
Chu Thần bị động tác xấu hổ kia của Khương Phàm dọa cho cả kinh lùi hai bước. Sau đó mới lại gần xốc chăn lên, đem quần Khương Phàm xả xuống, phát hiện… hoa cúc đáng thương kia là bị bạo hành…
Chu Thần hình dung không nổi lúc này tâm tình y ra làm sao, mặc dù có chút thương cảm, nhưng lại rất muốn cười, chưa kịp nghĩ nhiều, bàn tay đã tự phản ứng, vỗ mông Khương Phàm mà nói: “Hoang dã như vậy, bản lĩnh thật.” Nói xong hai người xấu hổ liếc nhau một cái.
“Làm sao giờ, tớ không đi viện đâu.”
“Dùng kim sang dược vậy.” Chu Thần mở hộp thuốc ra lục tìm.
“Nhà cậu cũng có cái này á?”
“Dùng ô-xy già với thuốc giảm đau đi, ráng chịu đau nha đại thiếu gia.” Chu Thần lấy ra thuốc sát trùng bắt đầu giúp Khương Phàm bôi thuốc.
“Làm thế nào mà bị nạo đến cỡ này, bị người ta cường bạo hả?”
“Ai bảo, là ta đây cường bạo hắn trước!”
“Cậu là dùng chỗ này cường bạo người ta hả? Hay nha.”
“Cậu nói… Ai nha!” Khương Phàm đang muốn xoay người giảng giải cho Chu Thần nghe chiến sử của hắn, vết thương dính vào nước thuốc, đau đến lông mày nhăn thành một đoàn, nói không ra lời. Qua một hồi lâu cảm nhận sâu sắc mới qua đi, lại mở miệng: “Cậu bảo tớ sau này biết làm sao? Như người tàn phế rồi?? Hả??”
“Làm thì cứ làm thôi, coi như rèn luyện thân thể.”
“Không dám, tên kia gãy tay phải đi bó thạch cao, đến lúc về hai tay đều khỏi rồi, chắc sẽ giết chết tớ mất, may mà tớ chạy trốn kịp.”
Chu Thần vừa bôi thuốc vừa nghĩ đến cuộc gọi vừa nãy, không tốt chính là người kia tháo thạch cao xong đánh tới, khí thế kẻ nằm trên quả nhiên là áp đảo.
Xử lý tốt chỗ nào đó của Khương Phàm xong, y đi đổi ga trải giường dính máu. Thật bội phục Khương Phàm, bị thương như vậy còn có thể dạo phố một ngày, có lăn ra chết cũng không thấy kì quái.
Khương Phàm mông trần ngồi ngây râu đợi Chu Thần thay ga giường, chợt nghe có người gọi cửa.
Chu Thần buồn bực, giờ này còn có ai tới? Chẳng lẽ là Lam Đông Đông và thầy giáo Loan?
“Đến đây” Chu Thần một mặt hô, một mặt chạy ra mở cửa, ngoài cửa thế nào lại là Sở Thiên Dịch, cười ôn hòa nói: “Gọi điện thoại cho cậu thì thấy cậu tắt máy, tôi đến xem thế nào.”