Tiềm Thủy Loan

Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Trong xe im lặng một thời gian, cho tới khi đến tiểu khu nơi chị gái kia chỉ, Chu Thần dừng lại cạnh một luống hoa, y đoán chừng không đến lượt mình đậu xe vào gara, nếu không thì y hôm nay thật sự nhiệt tình quá mức.

Xuống xe y liền hướng bên ngoài tiểu khu mà đi, lúc sau nghe thấy tiếng đóng cửa xe rồi nối tiếp là một loạt âm thanh giày cao góthỗn loạn đạp lên nền đất, cô gái kia nói to phóng tới: “Cho tôi địa chỉ liên lạc của anh đi.”

Chu Thần quay đầu lại, nhìn nàng nhún vai, “Không mang danh thiếp.” Đối phương đang nghĩ gì y đã biết, bởi y cũng có suy nghĩ tương tự… Nhưng gạt người và giấu diếm là hai chuyện khác nhau, y không muốn lừa ai, cũng không tính toán sẽ tiếp tục qua lại với người này.

Cô gái có vẻ không nhìn ra ý cự tuyệt của y, lấy đi động ra nói, “Cho tôi số điện thoại vậy,” ngẩng đầu nhìn y tiếp lời, “Còn cần anh giúp chút chuyện.”

“Hê, lại tính cho tôi 50 đồng?”

“Xong việc, xe này tặng anh.”

Chu Thần thử khuyên giải vị nữ nhân vì trong nhà không ngừng bức hôn mà nóng lòng muốn giở trò này, kết quả chuốc lấy thất bại mà ngậm miệng; tồi tệ hơn, y còn bị nàng thuyết phục, hai người trao đổi số điện thoại xong y mới trở về.

Về tới nhà bỗng dưng cảm thấy kì quái, còn chưa kịp mở cửa, vừa mới dập điếu thuốc đã bị một đống thịt bên cạnh làm cho sợ tới mức cả kinh.

Y đá đá vào khối thịt đen đen kia, khối thịt mới chậm rãi giật giật, lúc sau lộ ra một cái đầu.

Chu Thần nhìn kỹ, ôi trời ơi! Thì ra là tên chết bầm Khương Phàm!

Cái tên chết bầm kia, mặt mày vốn yêu nghiệt nhưng giờ lại thật nhu hòa, không hiểu là không kịp trang điểm hay là thế nào nữa.

“Nửa đêm nhà ngươi mò đến nhà làm hết hồn a! Có đứng lên không thì bảo!”

“Đứng không nổi, đỡ tớ cái…”

Thanh âm thản nhiên khàn khàn mang theo mỏi mệt, Chu Thần nhất thời cảm thấy có vấn đề, vội đem người dìu vào trong phòng.

Kết quả vừa mới đến sô-pha, người nọ liền ôm chặt sô-pha không buông, nằm úp sấp trên đó bất động.

Chu Thần kêu hắn vài tiếng không thấy nhúc nhích, chẳng còn cách nào đành vào trong nhà cầm chăn gối ra đắp lên cho hắn, còn y vẫn theo thói quen, tắm xong liền đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau đã bị Khương Phàm đánh thức, nằm úp trên giường nói vọng ra: “Cậu làm cái gì thế hả?”

“Cậu nuôi chó từ lúc nào??? Còn đáng yêu như vậy, nhưng sao nó cứ đẩy đẩy chân tớ nha?”

Chu Thần mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, “Ai bảo cậu chiếm địa bàn của nó.”

“Nó tên gì?”

“Harry.”

“Của ai vậy?”

“Hàng xóm.”

Khương Phàm ngẩng đầu, cười đến đáng khinh, “Có vấn đề nha, vấn đề hơi bị to nha…”

Chu Phàm dựa vào sô-pha nhìn Khương Phàm, khoảng cách giữa hai người không đến mấy ly, “Cậu càng ngày càng trẻ ra nha.”

Khương Phàm đầu tiên là khó hiểu, lúc sau nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong mắt Chu Thần, nháy mắt sắc mặt đại biến, nhìn trái nhìn phải như đang tìm cái gì, rất nhanh nhấc lên áo khoác của mình chụp lên đầu, nói với Chu Thần: “Nhanh nhanh, đem hộp hóa trang của cậu cho tớ.” Trong lời nói lộ ra bối rối.

“Tớ làm thế quái nào lại có mấy cái đồ ấy được?!” Chu Thần giữ chặt Khương Phàm đang lao về phía phòng tắm hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Khương Phàm gạt tay y ra chạy đi, đem phòng tắm của Chu Thần phá tan hoang, vẫn chỉ tìm được dao cạo râu cùng kem cạo râu.

“Này, làm sao vậy?” Chu Thần ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ lên mặt Khương Phàm đang ngồi dựa trên bồn tắm lớn hỏi.

Vừa nãy thoạt nhìn còn có chút hồng hào, lúc này sắc mặt đã tái nhợt như có bệnh, ngay cả môi run lên cũng lộ ra xanh trắng.

Chu Thần cảm thấy không thích hợp, Khương Phàm ngày thường diễn cũng không tốt như vậy.

Người nọ vẫn nhắc đi nhắc lại cái gì mà, “tớ muốn hóa trang tớ muốn hóa trang”. Chu Thần đành phải nửa quát nửa dụ kéo hắn vào phòng ngủ. “Cậu nằm xuống một lát, tớ đi hỏi xem Chu Giai có mấy thứ kia hay không.”

“Tớ bị dị ứng.”

“Vậy cậu dùng của hãng nào?”

“Không biết.”

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Chu Thần nhẹ giọng hỏi, nhưng đối phương chính là đem chăn trùm kín không nói một câu.

Thở dài một hơi, y lấy di động gọi một cuộc, hồi lâu mới thấy bên kia nhấc máy.

“Sếp à, tôi muốn xin nghỉ một hôm.”

Sở Thiên Dịch đấu tranh tâm lý hồi lâu mới nhận điện, nhất là khi hắn vừa mới suy nghĩ cẩn thận một việc, lúc sau nhìn thấy trên màn hình di động hiện lên tên Chu Thần, hắn lần đầu tiên phát hiện, đã ba mươi tuổi đầu còn có thể vì một cuộc điện thoại mà bất an, có chút hưng phấn, lại sợ chính mình hi vọng quá nhiều.

“Có chút việc riêng… hôm nay chắc không đi làm được.”

Buồn bực, phát hiện hôm nay sẽ không nhìn thấy Chu Thần, tâm tình đột nhiên hỏng hết.

“Không nói lời nào coi như anh đáp ứng nhé, bye.”

“Chu Thần…”

Điện thoại vừa mới đặt xuống lại nghe thấy thanh âm, Chu Thần lại kề sát vào tai nghe xem hắn định nói cái gì, bên kia lại cứ vậy mà bảo trì yên lặng.

“Nhạt nhẽo!” Quyết đoán dập máy, Chu Thần nén giận đi lại tại chỗ hai vòng, lúc sau mới nhớ tới trong phòng còn có một tên bị bệnh thần kinh.

Y trở vào vén chăn lên, người nọ lại ở lì trong chăn không dám chui ra.

Chu Thần tựa vào bên giường suy nghĩ thật lâu. Y trước đây từng hỏi Khương Phàm vì cái gì về nước vẫn chăm chỉ hóa trang, người nọ chỉ nói vì thích.

Chu Thần đã vài lần hóa trang làm con gái chỉ là vì đã từng có ý niệm muốn thử, thuận tiện thì làm thôi. Trước kia Sở Thiên Dịch thích nữ nhân, y muốn thử xem làm nữ nhân có cảm giác gì, bất quá kết luận cuối cùng rút ra là khi mặc quần áo phụ nữ, y sẽ không còn là y nữa.

Y tất nhiên hiểu rõ tâm bệnh bên trong con người mình, bất quá vấn đề của Khương Phàm có khi còn nghiêm trọng hơn… Đã đến mức không trang điểm thì không dám gặp ai sao?

“Vậy giờ tính sao? Tớ cũng không thể tùy tiện mua đồ cho cậu được, chẳng may bị hủy dung tớ cũng không thể cưới cậu về…” Chu Thần vỗ chăn nói chuyện, “Tớ đưa cậu đi, mua cái gì do cậu chọn.”

“Như thế nào ra khỏi cửa được?” Thanh âm từ trong chăn truyền tới, ú ớ như người bị bịt miệng.

Chu Thần nghĩ nghĩ, “Đã có cách.”

“Hô… Không khí bên ngoài thật sảng khoái…”

Chu Thần nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Nói giỡn hở?”

Khương Phàm từ đầu đến chân mặc một bộ thú nhồi bông Minnie (không phải Mickey nhé bà con, là Minnie cơ =)))), bộ dáng ban đầu đã hoàn toàn nhìn không ra; y thật hoài nghi làm thế nào mà Khương Phàm còn hít thở được, chứ đừng nói còn thấy không khí sảng khoái này nọ.  Bộ đồ này là của một cửa hàng cho thuê trang phục hóa trang trong khu Chu Thần ở. Bởi vì quan hệ của y với ông chủ cửa hàng kia cũng không tệ lắm nên đi thuê còn được giảm giá.

“Như vậy chui nổi vào xe không?”

“Vậy đi xe buýt đi.”

“…”

Chu Thần mặc dù lo lắng cho tình trạng của Khương Phàm nhưng lại nhận thấy, bị lôi đi cùng với một thứ đồ nhồi bông cỡ này, y nên lo lắng cho chính bản thân mình mới đúng.

Trừ bỏ bộ dạng bên ngoài, Khương Phàm đã khôi phục bảy tám phần, tâm trí cũng bình thường trở lại, ngẫu nhiên trên đường gặp mấy nhóc tì còn có thể thân thiết ôm một cái, lúc sau không bế trẻ con nữa sẽ quay ra ôm Chu Thần.

Được Minnie ôm cảm giác cũng không tệ lắm, Chu Thần nghĩ.

“Tớ yêu cậu lắm nha~” Chuột bông sáp đến gần, Chu Thần cảm giác được cái mũi kia ở trên đầu mình xoa tới xoa lui.

“Đã biết đã biết, tiền thuê bộ đồ này coi như miễn cho cậu, được chưa?”

“…Aiya…”

Phía sau chạy tới vài bạn nhỏ nắm tay nhau chạy vội đến trường, có lẽ đang gấp quá, chỉ kịp tới gần cọ cọ, sau quay đầu lại nhìn Minnie cùng người bên cạnh một cái liền chạy đi.

Trong tiểu khu còn chút không khí lưu lại từ đêm mưa hôm qua, hơi ẩm ướt nhưng cũng thật tươi mát.

***BONUS: 

Viên Viên: Minnie chính là em nó, móa há há há há há 



Thanh Thanh: Còn đây là bộ đồ Minnie cho người mặc -_- Bà con hãy tự tưởng tượng Khương Phàm chạy đi chạy lại với bộ dạng này đi, chuẩn bị tinh thần cho chap 28:v