- Này Vương Bán Tiên, chẳng lẽ ngươi không biết ta phải đối phó với ngươi như thế nào sao?
- Giết ta chăng?
- Đúng thế.
Vương Bán Tiên nói giọng lạnh như tiền :
- Thế thì ngươi cứ việc ra tay đi.
- Đương nhiên ta phải hạ độc thủ rồi.
Nói xong, Vương Hoa bỗng thò tay phải vào trong ngực áo của Vương Bán Tiên. Dĩ nhiên hắn cho rằng quả Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh ắt phải cất giấu ở trong người của Vương Bán Tiên.
Nào ngờ hắn thò tay vào ngực áo Vương Bán Tiên mò sơ qua một lát, chẳng thấy có gì hết.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn tìm gì thế?
Vương Hoa hỏi :
- Ngươi đoán thử xem ta định tìm gì?
- Hải Đào kinh ư?
- Đây mới chỉ là một phần thôi.
- Ngoài ra ngươi muốn tìm Thủy Tinh Cầu nữa chứ gì?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Đúng thế.
Vương Bán Tiên cười khẩy nói :
- Hai món đồ này chẳng có ở trong mình ta đâu.
- Thế thì ở đâu?
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng nói :
- Ngươi chớ mộng tưởng rằng ta sẽ nói cho ngươi biết.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Dĩ nhiên là ngươi không chịu nói rồi.
- Thế thì ngươi còn hỏi ta làm gì nữa?
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Ta sẽ có biện pháp bảo ngươi phải nói mà thôi.
- Ngươi có biện pháp nào?
Vương Hoa giận dữ gầm lên một tiếng nói :
- Này Vương Bán Tiên, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đã cất giấu Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh ở đâu?
- Ta không nói!
- Vương Bán Tiên, ngươi hà tất chuốc khổ vào thân?
- Ngươi cứ việc ra tay giết ta đi.
- Nếu ngươi nói thế thì chớ trách ta lòng dạ cay độc nha.
Vương Hoa dứt lời, giơ tay phải điểm nhanh vào người Vương Bán Tiên ngay.
Vương Hoa đã sử dụng thủ pháp điểm huyệt phân cân thác cốt của nội gia thượng thừa, khóa chặt vài đại huyệt của Vương Bán Tiên luôn.
Vương Hoa thoạt vừa điểm huyệt xong thì gân cốt của Vương Bán Tiên đau như kim châm lửa đốt ngay, mồ hôi trên trán y toát ra lấm tấm. Y đã chẳng chịu đựng được phải rên rỉ luôn.
Vương Hoa hét to một tiếng, nói :
- Ngươi có nói chăng?
- Không.
- Thế thì ta phải xem ngươi chịu đựng đến cỡ nào?
Vương Hoa nói dứt lời, lại chuyển thêm hai phần công lực vào bàn tay đang ấn trên huyệt đạo của Vương Bán Tiên. Tức thì toàn thân Vương Bán Tiên co rút lia lịa, nước mắt đã nhỏ ròng ròng xuống luôn.
Loại hình phạt dã man phân gân thác cốt này quyết chẳng phải một con người tầm thường có thể chịu đựng được lâu. Cho dù Vương Bán Tiên có võ công kinh người đến đâu đi nữa cũng không thể nào chịu đựng được cực hình này hết.
Vương Hoa gầm lên nói tiếp :
- Này Vương Bán Tiên, ngươi có nói không thì bảo.
- Không nói.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Khá lắm, thế thì ngươi thử chịu đựng tiếp xem sao?
Vương Hoa nói xong, lập tức tăng thêm vài phần công lực nữa.
Vương Bán Tiên am hiểu hơn ai hết, nếu y khai ra nơi cất giấu Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh thì Vương Hoa sẽ lập tức giết chết y ngay.
Y không nói thì vẫn còn hy vọng được sống tiếp.
Cuối cùng Vương Bán Tiên chẳng chịu đựng được cực hình này đã phải ngất xỉu luôn khiến Vương Hoa phải ngẩn người ngay ra tại chỗ.
Quả thật Vương Bán Tiên này là một trang thiết huyết hán tử. Y đã nghiến răng, mím môi chịu đau toàn thân vẫn không chịu khai ra chỗ giấu hai báu vật đó đến đỗi phải té ngã ngất xỉu.
Vương Hoa cau mày nhủ thầm :
- “Nếu Vương Bán Tiên liều chết chẳng chịu khai ra chỗ cất giấu báu vật, thế thì hắn cũng chẳng còn cách gì lấy lại được Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh rồi!”
Vương Hoa suy nghĩ đến đây bèn nghiến răng phóng chỉ giải huyệt đạo cho Vương Bán Tiên ngay, sau đó làm cho hắn tỉnh lại lần lần.
- Này Vương Bán Tiên, ngươi quả thật là một trang thiết hán.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Còn thủ đoạn gì ngươi cứ việc thi triển ra đi.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Vương Bán Tiên, thủ đoạn thì ta có nhiều lắm...
- Ta sẵn sàng lãnh giáo hết...
- Được, này Vương Bán Tiên, ta ban cho ngươi cơ hội lần cuối cùng...
- Ta không cần suy nghĩ gì hết.
Vương Hoa lạnh lùng hét lớn :
- Vương Bán Tiên, ngươi nói tiếng “không” lần nữa thì ta phế đi võ công của ngươi, sau đó chặt đứt tứ chi của ngươi ra...
- Ngươi nói sao?
Vương Bán Tiên nghe hắn nói như thế đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Vương Hoa cười khẩy nói :
- Ta sẽ phế đi võ công của ngươi, sau đó chặt đứt tứ chi của ngươi ra, chắc mùi vị này không dễ chịu chứ?
- Ngươi... dám ư?
- Có gì đâu mà chẳng dám? Ngươi thử nói một tiếng không nữa xem sao?
Mặt mày Vương Bán Tiên co rút liên tục.
Đối với một người tập võ bị phế đi một thân võ công, là một sự việc tàn bạo hết sức.
Một khi mất hết võ công thì chẳng khác nào đồng nghĩa với tử vong vậy.
Đương nhiên Vương Bán Tiên rất tin rằng Vương Hoa ắt phải làm được việc này thôi.
Vương Hoa lạnh lùng gầm lên nói :
- Này Vương Bán Tiên, ngươi có khai chăng thì nói?
- Không!
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Thế thì ngươi chớ trách ta độc ác nha.
Dứt lời, hắn giơ tay điểm vào huyệt đạo thứ nhất của Vương Bán Tiên, sau đó nói giọng lạnh như tiền :
- Này Vương Bán Tiên, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Ta chỉ cần điểm ba nơi huyệt đạo của ngươi thì một thân võ công của ngươi xem như hủy diệt ngay.
Dứt lời, hắn lại điểm vào huyệt đạo thứ hai của Vương Bán Tiên luôn.
Sắc mặt của Vương Bán Tiên chợt thảm biến.
Vương Hoa từ từ giơ tay lên đang muốn điểm xuống, thình lình...
Vương Bán Tiên hét lớn tiếng nói :
- Khoan đã.
Vương Hoa dừng tay lại, hỏi :
- Ngươi bằng lòng nói rồi chứ?
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Nếu như ngươi bằng lòng điều kiện của ta thì ta sẽ nói ngay. Bằng không ta đành liều chết cũng chẳng giao hai báu vật ấy cho ngươi.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi nói điều kiện của ngươi ra xem sao?
- Thứ nhất, ngươi phải giải huyệt cho ta.
- Còn thứ nhì thì sao?
- Không được giết ta.
Vương Hoa nói giọng lạnh như tiền :
- Phải tha chết cho ngươi?
- Đúng thế.
- Ta nghĩ rằng không thể được.
- Thế thì miễn bàn, ngươi cứ việc hạ thủ đi.
Dứt lời, quả nhiên Vương Bán Tiên đã nhắm mắt lại ngay.
Lần này, quả thật Vương Hoa không làm gì được Vương Bán Tiên rồi. hắn tin rằng Vương Bán Tiên quyết liều chết chứ không sai.
Nếu như mình giết chết y thì không còn hy vọng lấy được Thủy Tinh Cầu và Hải Đào kinh nữa.
Thế thì mình biết làm sao bây giờ?
Giết phứt y cho rồi?
Hay là tha chết cho y lần nữa?
Cuối cùng Vương Hoa đã quyết định, hắn phải lấy Thủy Tinh Cầu cho bằng được bì mạng sống của Chương phu nhân hoàn toàn trông vào quả Thủy Tinh Cầu này.
Mối huyết thù của mình đành phải để lại mai sau mới trả thôi.
Vương Bán Tiên trông thấy một hồi thật lâu mà Vương Hoa cũng chưa chịu hạ thủ, y bất giác ngạc nhiên hỏi :
- Sao ngươi chẳng chịu hạ thủ đi?
Vương Hoa lạnh lùng đáp :
- Ta đang suy nghĩ...
- Nếu như ngươi bằng lòng điều kiện của ta, thì ta sẽ giao hai món đồ ấy cho ngươi ngay.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Thôi được, này Vương Bán Tiên, xem như ta thua ngươi keo này.
- Ngươi bằng lòng rồi chứ?
- Đúng thế, ta bằng lòng điều kiện của ngươi.
- Thế thì ngươi giải huyệt cho ta trước đã.
Vương Hoa y lời giải huyệt của Vương Bán Tiên ngay.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Ngươi phải buông ta ra chứ?
- Không.
- Thế thì ta làm sao lấy hai món đồ này giao cho ngươi được?
Vương Hoa lạnh lùng tằng hắng một tiếng nói :
- Ngươi cứ nói cho ta biết chỗ cất giấu hai báu vật ấy, tự ta đi lấy được rồi.
Vương Bán Tiên nói :
- Ngươi không tin tưởng ta chăng?
- Ta chưa thể hoàn toàn tin tưởng ngươi được.
Vương Bán Tiên lạnh lùng nói :
- Có ai bảo đảm sau khi ngươi lấy được hai món đồ ấy mà ngươi chẳng giết ta?
- Này Vương Bán Tiên, ngươi hãy yên tâm. Vương Hoa này quyết không phải là hạng người như ngươi đâu. tuy rằng Vương Hoa này nhỏ tuổi hơn ngươi thật, nhưng rất tự tin rằng chưa thất hứa với ai bao giờ hết.
- Thôi được...
- Giấu tại đâu ngươi cứ nói.
- Ở trong vách đá ấy.
Vương Bán Tiên vừa nói vừa giơ tay chỉ vách đá trước mặt.
Vương Hoa trông thấy vách đá đó sáng bóng hết sức, bất giác ngạc nhiên hỏi :
- Cơ quan khai mở ở đâu thế?
- Ngươi cứ việc di động ghế đá ở sát vách một cái thì được ngay.
Vương Hoa bước sang bên đó, đẩy ghế đá ấy qua một bên, quả nhanh vách đá ấy từ từ mở toan ra, để lộ một cái hộc nhỏ ngay.
Vương Hoa giơ tay vào mò một cái, thình lình...
Kêu sột một tiếng, tức thì tay phải của Vương Hoa bị hai miếng đá vuông kẹp chặt lại luôn, hắn bất giác giật bắn người lên.
Vương Hoa dùng hết sức lực rút tay ra nhưng không sao rút ra được hết.
Bị một chiêu bất thình lình như thế, Vương Hoa cả kinh thất sắc.
Vương Bán Tiên cười lạnh lùng một tiếng.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Vương Bán Tiên, ngươi đã...
- Bàn tay của ngươi vĩnh viễn không rút ra được nữa rồi.
Sát khí đùng đùng nổi lên, Vương Hoa gầm lên nói :
- Vương Bán Tiên, ngươi...
Vương Bán Tiên cười ha hả nói :
- Này Vương Hoa, bây giờ vẫn chưa biết ai chết ai sống nha.
Vương Hoa điên cuồng gầm lên một tiếng :
- Ngươi muốn chết ư...
Hắn giơ chân phải đá mạnh vào người Vương Bán Tiên một cái nhanh như chớp.
Kêu đùng một tiếng, kế đó là một tiếng rú thảm kêu lên, chỉ thấy Vương Bán Tiên bị Vương Hoa đá một đá văng ra xa cả hai trượng, há mồm phun máu ra lập tức.
Đánh bạch một tiếng, Vương Bán Tiên đã ngất xỉu luôn trên mặt đất.
Vương Hoa dùng hết sức rút mạnh bàn tay ra một lần nữa nhưng vẫn không sao rút tay ra được hết.
Quả thật Vương Hoa đã thua kế của Vương Bán Tiên. Nếu hắn không rút bàn tay ra được thì hậu quả không thể tưởng tượng được rồi.
Thời gian lâu một chút nữa có lẽ Kim Cúc phu nhân sẽ trở về ngay.
Đồng thời Mai Hương cũng có thể vào đây.
Nếu như một trong hai người này vào đây thì bất lợi cho mình hết sức.